***
Cố Đường thấy rõ ràng trên bao bì của thanh phô mai kia có một dòng chữ nhỏ: Thực phẩm cung cấp dinh dưỡng cho trẻ sơ sinh, giàu lòng trắng trứng cùng các chất dinh dưỡng, vừa thơm ngon lại tốt cho sức khỏe, phù hợp với các bé từ một tuổi đang trong thời kỳ mọc răng.
Cái này nếu không phải là cố tình mua về để dỗ dành cháu trai nhỏ, vậy chẳng lẽ Cố Lân mua để tự mình ăn?
Cố Đường nhìn thấu ý đồ của anh nhưng cũng không nói toạc ra, rất nể mặt mà vươn bàn tay nhỏ ra: “A!” Muốn!
“Biết là nhóc sẽ thích mà.” Sắc mặt của Cố Lân trong nháy mắt liền trở nên vui vẻ, còn rất tri kỷ mà giúp cháu trai xé vỏ phô mai: “Ăn đi ăn đi, ăn nhiều cho mau lớn, trở nên thông minh để còn gọi chú nhỏ chứ.”
Miếng phô mai được nhét vào trong miệng, hương sữa nồng đậm nhanh chóng khuếch tán ra cả khoang miệng.
Cái này ăn ngon quá đi mất.
Không có bất kì một lí do nào để một đứa nhỏ có thể từ chối món ăn này cả.
Hai mắt của Cố Đường mở lớn, si mê mà từng miếng từng miếng gặm cắn thanh phô mai.
“Rắc rắc”.
Gặm gặm gặm, trong đầu chợt “Đinh” một tiếng.
【 Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ che giấu thành tựu “Ăn hết đồ ăn vặt của nhóc nam chính”, HP +3! 】
Hả?
Còn có che giấu thành tựu?
Cái này có nghĩa là cậu không cần phải làm mấy nhiệm vụ ác độc kia của cuốn tiểu thuyết nữa, chỉ cần ăn nhiều thêm một chút đồ ăn vặt của bạn nhỏ Cố Khải Niên là có thể gia tăng HP sao!
【 Nhắc nhở ấm áp: Thành tựu này chỉ được khen thưởng một lần, không được lặp lại. 】
Cố Đường: “……” Cái này là nhắc nhở lạnh lẽo chứ ấm áp chỗ nào?
Cậu tức giận gặm gặm thêm hai miếng phô mai nữa.
Cố Lân không ngờ nhóc con này lại không kén ăn chút nào, ăn cái gì cũng ngoan muốn chết, hai tay cầm đồ ăn, hai má phúng phính còn khẽ rung lên theo động tác nhai, giống như một con hamster nhỏ đang chuyên chú gặm nhấm thức ăn của mình.
Không phải nói là có bệnh tự kỷ sao?
Nhìn cũng khá tốt đấy chứ, rất ngoan.
Cố Lân cố ý gỡ cái bao tay có đinh tán bằng kim loại của mình xuống rồi mới duỗi tay sờ sờ đầu nhóc con, thừa dịp nhóc con còn đang bận nhai lại tiếp tục dạy cậu: “Chú là chú nhỏ của con, nhớ chưa?”
Cố Đường bị sờ từ trên xuống dưới không sót chỗ nào: “…”