Đi tới nhà bếp, nhớ tới nhà bếp không có búa, vội vàng đi đến nhà kho để tìm chiếc rìu bổ cửa sổ gỗ thành một đống củi.
"Tiểu Phương, cô nhanh nói tôi nghe với, sao cô lại nghĩ ra cách này."
Tiểu Phương đắc ý hất cằm lên: "Tôi nghĩ ra từ lâu rồi. Tôi còn muốn tối sang đập nát một khúc nóc nhà của cha già ấy nữa, rồi cứ nói bị tuyết đề sụp là được. Tối đâu ai nhìn thấy, tôi không nói ai cũng không hay biết. Phương Kiếm Bình, tôi thông minh lắm đúng chứ?"
Phương Kiếm Bình thật không ngờ tới cô lại đa đoan quỷ kế như vậy, hết cái này nối tiếp cái khác: "Học theo ai thế?"
"Lưu Quý Tân chứ ai. Đêm về làm chuyện đồi bại, chính mình không nói cũng sẽ không ai hay biết. Tôi còn nghĩ nếu trời rét quá thì thôi không đi nữa, trời ấm áp hẵng đi, không ngờ mẹ lại nhờ tôi đi đưa chăn đệm. Đúng là, đúng là cái gì ấy nhỉ, cái gì mà buồn ngủ gối đầu gì ấy."
Phương Kiếm Bình: "Buồn ngủ gặp chiếu manh."
"Đấy nó đấy!" Trương Tiểu Phương dọn củi gỗ vào trong: "Nhanh đốt đi, cho chú Sáu có xuống lỗ đi nữa cũng không tìm ra được chứng cứ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play