Phương Kiếm Bình nín thở như một phản xạ có điều kiện.
Chú ý đến người đứng cạnh, anh lại cảm thấy bản thân phải làm tấm gương tốt cho Tiểu Phương, anh khẽ hít một hơi rồi lớn tiếng gọi: “Chú Sáu!”
Vừa dứt lời, năm người từ trong chuồng lợn đi ra. Phương Kiếm Bình hiểu ra tại sao anh và Trương Tiểu Thảo nói chuyện ở ngoài lâu như vậy mà không có ai đi ra, hóa ra bị tiếng lợn kêu át đi.
Phương Kiếm Bình ở trong thôn gần ba năm, bình thường làm việc cùng mọi người trong thôn, dù có vài người không biết tên nhưng cũng quen mặt.
Ba trong số năm người xấp xỉ tuổi nhau, khoảng sáu mươi tuổi. Nhưng chỉ có một người có sắc mặt cực kỳ không tốt, cũng chính là người nhìn lạ nhất. Phương Kiếm Bình biết ông ta, chính là ông Lý.
Trông ông Lý giống như lời cha vợ anh nói, người cao gầy, tóc hoa râm, sắc mặt như bị bệnh, nhưng thắt lưng rất thẳng, phảng phất như khó khăn lớn đến mấy cũng không đè bẹp được ông ta.
Mọi người đều đến trang trại nuôi lợn, tinh thần đều ở đây, chắc chắn không bình thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT