“Không phải cũng có ý vậy sao?” Trương Tiểu Phương hiếu kì hỏi lại
Phương Kiếm Bình nhất thời không biết phải giải thích cho cô như nào, nghĩ lại thì cô vẫn còn chưa trưởng thành, quá phức tạp cô cũng không thể hiểu được, “Không khác nhau là mấy.”
“Vậy mà anh còn nói.” Tiểu Phương nhăn mũi với anh, nhìn phía đối diện, cầm bắp ngô chỉ chỉ hai người kia, “Hai người đừng có chó chê mèo lắm lông. Các người thế nào, tôi còn không biết hay sao.” Cô hừ lạnh với hai bà thím, rồi tiếp tục tách ngô của mình.
Tạ Lan há hốc mồm, á khẩu, định nói lại cô cái gì đó. Đang định mở miệng thì thấy chị dâu cả và Phương Kiếm Bình đang chờ tiếp đón bà ta. Tạ Lan đành câm nín, chưa từng thấy người nào bảo vệ con đến vậy.
Vương Thu Hương ngồi bên cạnh bà ta, yên lặng ngồi xem trò vui, lặng lẽ thu hết biểu cảm đặc sắc của Tạ Lan vào mắt, vô cùng vui vẻ.
Tạ Lan thấy vậy, bực mình, tôi không trị được Tiểu Phương, chẳng lẽ cũng không trị được cô?
Vương Thu Hương không dám cười nữa, nhỏ giọng nói: “Là chị chọc giận nó. Tôi nói rồi, nó nghe không hiểu tiếng người đâu, chị còn nói nó có tài nhưng đần độn, Nó vậy mà vẫn chọc chị tức chết đó.”
Tạ Lan nhìn về phía bọn Tiểu Phương, mắt trợn tròn, “Lúc trước có tức giận như vậy sao?”
Vương Thu Hương nghĩ đến một màn buổi sáng ngày hôm qua, “Lúc trước không mắng người mà trực tiếp ra tay luôn, cánh tay hết đau rồi à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play