Ông Phương nhìn con gái: "Nghe thấy rồi chứ?"
Phương Kỳ thấy anh bà ta nói như vậy, đoán chừng là có chuyện này. Nhưng vừa thấy dáng vẻ đắc ý của Phương Kiếm Bình, nghĩ tới trước đây bị trói lại, bà ta lại nổi đóa: "Thái Bình, cháu là cháu trai trưởng của nhà họ Phương chúng ta."
Phương Tĩnh Bình không nhịn được trợn trắng mắt: "Đã là thời đại nào rồi còn cháu trai trưởng. Trước đây, nghe người ta nói cách mạng còn chưa lan tới bộ đội, cháu vẫn không tin. Hôm nay coi như cháu tin rồi. Phá mười năm vẫn không phá được tập tục cũ, cô thật sự nên chuyển ra ngoài ở, xem thử thời thế bây giờ."
Phương Kỳ rất không vui: "Tĩnh Bình, cháu nói không giúp ai cả."
"Cháu chướng mắt." Sắp sinh rồi, còn không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, trong lòng Phương Tĩnh Bình rất phiền: "Nếu cô chỉ vì trút giận, cháu khuyên cô nên quay về đi. Nếu cô muốn căn nhà này, bây giờ ly hôn với dượng cũng muộn rồi."
Phương Kỳ chỉ Phương Kiếm Bình: "Nó đối xử với cha mẹ cháu thế nào, hai anh em bọn cháu quên rồi?"
Anh cả của Phương Kiếm Bình lắc đầu: "Không quên, nhưng cũng quen rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT