Tiểu Phương không nắm rõ tình hình ở thủ đô, nghe anh nói như vậy mới yên tâm: "Anh nói xem, chúng ta đi cả rồi, cha mẹ em thật sự không nhớ chúng ta à?"
Ở nông thôn nhiều năm như vậy, Phương Kiếm Bình không nói rất hiểu người nông thôn, nhưng cũng biết có một số phương diện nào đó giống với người tỉnh thành. So với con cái ở bên cạnh, họ càng quan tâm tới tương lai của con cái hơn.
Phương Kiếm Bình sợ cha vợ anh đi ra đột ngột, lại bị ông ấy nghe chuẩn xác, nhỏ tiếng nói: "Nếu hai chúng ta thật sự có thể thi đậu, cha em ngủ cũng có thể cười tỉnh. Đừng nói đến thủ đô, cho dù ra nước ngoài, cha em cũng không nhớ."
"Ra nước ngoài thì nhớ thật đó." Tiểu Phương nói.
Phương Kiếm Bình suy nghĩ: "Đúng, chúng ta ở thủ đô, cha em nhớ chúng ta cũng có thể tới thăm. Ông ấy không thể xuất ngoại, không thạo ngôn ngữ cũng không dám đi, đừng nói nhớ, còn có khả năng lo lắng chúng ta bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản ăn mòn không muốn về nữa."
Tiểu Phương bị lời nói của anh chọc cười: "Anh biết nói thật. Nếu thật sự có thể tới trước tết thì tốt, cha mẹ cũng có thể đón một cái tết vui vẻ. Anh không biết thôi, bởi vì em là con gái, trước đây còn ngốc nghếch, dù mẹ tiếp xúc với ai cũng có cảm giác khúm núm, giống như thiếu nợ người ta vậy."
"Không cần vội." Phương Kiếm Bình nhìn sang phía đông: "Nhân lúc chúng ta đều có thời gian chơi cùng thằng nhóc đó mấy ngày, sang năm có thể sẽ không có thời gian nữa. Trong thôn, đứa trẻ lớn tầm cỡ nó còn suốt ngày nấp trong lòng người lớn, nó sang năm phải đi học rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play