Tổ trưởng Tôn tiếp tục nói: “Nếu mấy người đang nói dối thì cũng nên nói là Phương Kiếm Bình tối hôm qua không đi đâu cả. Cho nên, người nói dối ở đây là Đoạn Y Nhiên. Nếu cô ta bị lừa ra ngoài thì Đoạn Y Nhiên không có khả năng sẽ khai chuyện phát sinh vào lúc 10 giờ nói thành xảy ra từ 8 giờ đến 9 giờ.”
Bí thư chi bộ Trương hy vọng tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, liền hỏi: “Có thể nào chuyện đã xảy ra từ lúc 8 giờ đến 9 giờ hay không?”
Tổ trưởng Tôn rất chắc chắn: “Không có khả năng! Khi Đoạn Y Nhiên trình báo sự việc thì đã nói rằng sau khi xảy ra chuyện này liền sợ hãi đến mức lập tức trở về điểm thanh niên trí thức. Điều này không phù hợp với tình huống mà chúng ta đã biết.”
Bí thư chi bộ Trương liền hỏi: “Nhớ nhầm thời gian thì sao?”
Tổ trưởng Tôn: “Thời gian 9 giờ và 8h30 rất dễ dàng nhầm lẫn. Đoạn Y Nhiên có nói rằng mỗi ngày cô ta đều đi ngủ lúc 9 giờ. Điểm này cũng giống như ba vị đồng chí nữ ở cùng phòng với cô ta, cho nên trước khi đi ngủ không nhìn thấy Đoạn Y Nhiên thì cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.”
“Đoạn Y Nhiên không có đồng hồ, mà con người thì ai cũng có đồng hồ sinh học. Mỗi ngày đều đi ngủ vào lúc 9 giờ, đến hơn 10 giờ còn chưa ngủ thì chắc chắn sẽ cực kỳ buồn ngủ không mở mắt ra được, hoặc là liên tục ngáp. Cô ta sẽ không thể nhớ nhầm. Nhưng mà cũng có một trường hợp ngoại lệ, đó chính là Đoạn Y Nhiên đã ngủ nhiều vào ban ngày.”
Phương Kiếm Bình nhịn không được nói: “Ngày hôm qua, chúng tôi cả ngày đều ở kho lúa nhào ngô.”
Việc nhào ngô rất mệt mỏi, sau khi trở về chạm vào gối đầu thì lập tức sẽ ngủ ngay, Tạ Lan liền hỏi: “Cho nên, thực sự là cô ta đã nói dối à?”
Tổ trưởng Tôn nhìn về phía Lưu Quý Tân: “Nếu muốn hãm hại Phương Kiếm Bình thì vì sao không nói thời gian sau mười giờ? Lúc đó mọi người đã ngủ hết rồi, dù sao thì cũng không ai biết anh đã đi ra ngoài.”
Tạ Lan nói: “Chỉ lo hại người, đã quên mất kiểm tra lại thời gian rồi.”
Tổ trưởng Tôn nhớ lại sắc mặt khẩn trương của Đoạn Y Nhiên. Lúc trước bọn họ nghĩ rằng cô ta như vậy là do quá sợ hãi, còn để lại một đồng chí nữ ở cùng an ủi cô ta. Bây giờ nghĩ lại thì hẳn là đang chột dạ.
“Không nhất định. Còn có hai khả năng khác, một là Đoạn Y Nhiên sợ rằng nếu cô ta nói thời gian sau mười giờ thì tất cả bạn cùng phòng của Lưu Quý Tân đã đi ngủ rồi, không còn ai để chứng minh cho anh ta nữa. Hai là cô ta hối hận, cố ý nói thời gian xảy ra vụ việc cùng lúc với khi Phương Kiếm Bình bị Tiểu Phương khiêng về nhà họ Trương. Nhưng mà sau hơn 8 giờ thì cũng chỉ có Phương Kiếm Bình không ở điểm thanh niên trí thức, cô ta nói việc xảy ra vào lúc hơn 8 giờ và lúc hơn 10 giờ thì cũng không có gì khác mấy, trừ phi cô ta biết khoảng thời gian kia còn có người khác đi ra ngoài.”
Ánh mắt của Lưu Quý Tân hơi lóe lên.
Tổ trưởng Tôn nhíu mày: “Hơn tám giờ có người đã đi ra ngoài sao? Đoạn Y Nhiên cũng biết điều này hả?” Nói xong liền quay đầu nhìn về phía công an điều tra.
Vị công an kia nhìn về phía một thanh niên nam ở điểm thanh niên trí thức.
Thanh niên trí thức kia bị anh ta nhìn như vậy thì sợ hãi tới mức buột miệng nói to: “Lưu Quý Tân đã từng đi ra ngoài.” Nói xong còn không chắc chắn lắm bổ sung thêm: “Nhưng mà cậu ấy nói rằng muốn đi vệ sinh, còn tìm tôi mượn đèn pin nữa.”
Vị công an kia nhịn không được hỏi lại: “Tại sao một chuyện quan trọng như vậy lại không khai báo?”
Sắc mặt của thanh niên nam kia lập tức trở nên trắng bệch.
Tổ trưởng Tôn nói: “Anh ta cũng không biết việc này quan trọng.” Sau đó lại hỏi thanh niên trí thức kia: “Lưu Quý Tân đã đi trong bao lâu?”
Vị thanh niên trí thức kia không ngờ rằng Lưu Quý Tân không chỉ hãm hại Phương Kiếm Bình mà còn lừa gạt anh ta, cực kỳ tức giận nói: “Khoảng hơn hai mươi phút.” Sau đó nhìn về phía Lưu Quý Tân, bực tức nói: “Anh ta nói rằng bị tiêu chảy, do buổi chiều làm việc mệt mỏi mà lại uống nhiều nước lạnh.”
Tổ trưởng Tôn suy nghĩ một lúc rồi vẫy tay gọi Tiểu Triệu, sau đó đưa cho anh bức thư nói: “Chuyện này đã rõ ràng rồi, vào lúc hơn tám giờ Lưu Quý Tân giúp Trương Tiểu Phương lừa Phương Kiếm Bình ra ngoài, rồi anh ta trốn ở một bên nhìn Phương Kiếm Bình bị Trương Tiểu Phương bắt đi, sau đó anh ta đi đến chỗ ở của thanh niên tri thức nữ bên cạnh đưa cho Đoạn Y Nhiên bức thư này.”
Có một nữ thanh niên tri thức nói: “Tối hôm đó Lưu Quý Tân một mình đi qua chỗ chúng tôi.”
Tổ trưởng Tôn nói: “Đó là lúc sau khi Trương Tiểu Phương rời đi anh ta đã lén lút giao bức thư cho Đoạn Y Nhiên--- nội dung bức thư là Phương Kiếm Bình hẹn cô ta gặp nhau ở rừng cây phía sau nhà. Nhưng thời điểm đó khẳng định Trương Tiểu Phương và Phương Kiếm Bình đã đến nhà họ Trương.”
Bí thư chi bộ Trương không hiểu hỏi: “Lưu Quý Tân sao lại biết sau khi tất mọi người đi ngủ Đoạn Y Nhiên sẽ đến nơi đó?”
Tổ trưởng Tôn nói: “Bởi vì đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Bình hẹn cô ta ra ngoài. Nên Đoạn Y Nhiên vẫn luôn chờ đợi. Lưu Quý Tân cũng nhìn ra được điểm ấy nên anh ta đã nhân lúc tất cả mọi người ngủ để đến rừng cây nhỏ, quả nhiên Đoạn Y Nhiên đã chờ sẵn ở đó.”
“Anh ta nói với Đoạn Y Nhiên, vào lúc hơn tám giờ anh ta nhìn thấy Phương Kiếm Bình và con gái của bí thư chi bộ -Trương Tiểu Phương đi cùng nhau. Lúc đó trời quá tối nên cô ta cũng không phát hiện Lưu Quý Tân đang mặc quần áo của Phương Kiếm Bình. Đoạn Y Nhiên trong con tức giận đã ở cùng một chỗ với Lưu Quý Tân, sau đó hai người cùng nhau hợp mưu để giá họa cho Phương Kiếm Bình.”
“Khi trời sáng lúc bình tĩnh lại, trên đường đi báo án cô ta không muốn hãm hại Phương Kiếm Bình nhưng cô ta lại không cam lòng, cho nên về sau mới có chuyện như tôi đoán vừa nãy. Cô ta không giải thích được buổi tối tại sao không ngủ mà lại đi đến rừng cây nhỏ, cho nên mới phải đem thư giao ra.”
Trương Tiểu Phương kinh ngạc, náo loạn nửa ngày thì ra không phải giống như kịch bản Tiểu Long Nữ.
Tổ trưởng Trương liếc nhìn qua thấy cô muốn nói chuyện liền nhanh chóng nói tiếp: “Có một vấn đề tôi vẫn chưa nghĩ thông, đó là Trương Tiểu Phương là một--- là một cô gái nông thôn, Phương Kiếm Bình không có khả năng không biết nếu kết hôn với cô sẽ phải ở lại nông thôn cả đời. Điểm này Đoạn Y Nhiên chắc chắn cũng biết nên dù cô ta có tận mắt nhìn thấy Phương Kiếm Bình đi cùng Trương Tiểu Phương cũng sẽ không thể nào tin tưởng anh tình nguyện cưới một cô gái nông thôn như Trương Tiểu Phương mà không cần cô ta.”
Cha của Trương Tiểu Phương thở dài một cái.
Tổ trưởng Tôn nhìn về phía ông.
Trương Tiểu Phương nhìn không được hỏi: “Cha biết sao?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Lưu Quý Tân hẳn là nghe nói nông trường cho thôn chúng ta một suất học đại học. Đoạn Y Nhiên có khả năng đã nghĩ Phương Kiếm Bình vì suất này mà sẽ cưới Tiểu Phương. Cho nên Đoạn Y Nhiên mới muốn bôi xấu Phương Kiếm Bình để Phương Kiếm Bình không thể học đại học được.”
Tổ trưởng Trương không nhịn được nói: “Tính toán thật giỏi. Thế nhưng dù không có Phương Kiếm Bình thì vẫn còn chín người nữa, Lưu Quý Tân cũng chỉ có một phần chín cơ hội.”
Trong sách không có đoạn này nên Trương Tiểu Phương cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào đành nhìn về phía cha cô.
Cha Trương nói: “Không phải đâu, anh ta đã học tới cấp ba nên ngoại trừ Kiếm Bình thì anh ta là người có học vấn cao nhất.”
Tổ trưởng Tôn cuối cùng cũng hiểu.
Các thôn dân cũng hiểu.
Tạ Lan không khỏi nói: “Thảo nào người ta nói không độc không phải đàn ông. Để trở về thành phố ngay cả mọi người cũng tính kế.”
Tổ trưởng Tôn hỏi Lưu Quý Tân: “Cậu còn gì muốn nói không?”
Vẻ mặt Lưu Quý Tân căm hận không phục nói: “Nếu không phải con đàn bà Đoạn Y Nhiên kia ngu xuẩn mềm lòng thì chỉ bằng các người cũng muốn bắt tôi sao?”
“Đoạn Y Nhiên không mềm lòng, dù cho toàn bộ chứng cứ đều hướng về phía Phương Kiếm Bình chúng tôi cũng sẽ không bắt anh ấy. Bởi vì trên người Đoạn Y Nhiên có một vết thương, huống chi Phương Kiếm Bình có người làm chứng.”
Lưu Quý Tân: “Lời kẻ ngu nói cũng có thể làm bằng chứng?”
Trương Tiểu Phương giận dữ, đạp về phía anh ta.
Tổ trưởng Tôn kéo nô, “Mang đi.”
Có dân làng không nhịn được hỏi: “Bắn/chết sao?”
Trương Tiểu Phương lập tức nói: “Bắn/ chết cái rắm. Anh ta lại không cưỡng/ gian.”