Phương Kiếm Bình nhịn không được hỏi một câu: “Ý của ông là gì?”
Trương Tiểu Phương không khỏi nói: “Anh thật là ngốc, là có người đi giày của anh để giả mạo thành anh đấy.”
Tạ Lan khẳng định: “Vậy thì đó chính là Lưu Quý Tân rồi, không thể khác được.”
Lưu Quý Tân cũng đang ở bên này, nhịn không được nói: “Bà có bằng chứng gì không? Tôi còn nói là bà đấy.”
Tạ Lan cười hì hì nói: “Tôi cũng muốn đấy. Nhưng mà ai bảo chúng tôi không mọc cái thứ đó ở trên người chứ.”
“Bà ----” Lưu Quý Tân bị chặn họng bởi mấy lời nói không biết xấu hổ của bà ta, không biết phải cãi lại như thế nào.
Tổ trưởng Tôn nói: “Đừng ồn ào nữa, là ai thì đợi lát nữa sẽ biết.” Sau đó chuyển hướng sang Phương Kiếm Bình, vươn tay về phía đầu của anh với một tốc độ sét đánh không kịp che tai.
Phương Kiếm Bình chỉ cảm thấy đầu hơi đau xót, ngẩng đầu nhìn về phía tổ trưởng Tôn thì trên găng tay của ông ấy đã có một vài sợi tóc: “Ông, ông ------”
Tổ trưởng Tôn hơi nâng tay lên.
Phương Kiếm Bình liền nuốt lại lời nói.
Tổ trưởng Tôn quay đầu ra phía sau, lập tức có một vị công an trung niên đi đến, trong tay còn cầm một bộ quần áo. Tổ trưởng Tôn nhận lấy bộ quần áo kia rồi quay sang Phương Kiếm Bình: “Có biết cái này không?”
Phương Kiếm Bình nhìn kỹ một lúc, đây là áo bông mà bà nội làm cho anh: “Quần áo của tôi sao lại ở ------” lập tức hiểu ra: “Sao mấy người có thể lấy quần áo của tôi khi chưa có sự cho phép vậy?”
Tổ trưởng Tôn không trả lời mà hỏi lại: “Quần áo của anh nhìn rất mới, chưa bao giờ mặc qua hả?”
Phương Kiếm Bình gật đầu theo bản năng.
Tổ trưởng Tôn: “Vậy thì kỳ lạ. Bên trên không chỉ có mùi xà phòng nước ngoài mà còn có mùi của kem dưỡng da nữa?”
Phương Kiếm Bình lập tức hiểu rõ, quay đầu nhìn về phía của Trương Tiểu Phương, vậy mà bị cô đoán đúng rồi. Sau đó, anh cảm thấy cực kỳ sợ hãi, thân thể không khỏi lảo đảo một chút.
Tiểu Triệu vươn tay đỡ anh.
Tổ trưởng Tôn trấn an nói: “Tôi biết tối hôm qua anh vẫn luôn ở cùng một chỗ với Tiểu Phương.”
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều quay sang ông ấy.
Tổ trưởng Tôn đưa tóc trong tay cho vị công an kiểm tra dấu chân lúc trước.
Vị công an già dặn kia gật đầu nói: “Tóc của Phương Kiếm Bình vừa đen lại vừa cứng, tóc phát hiện trên quần áo thì hơi vàng và mềm, không có khả năng là của cùng một người.”
Tổ trưởng Tôn hỏi: “Có thể nào tóc hơi vàng là tóc ở trên đỉnh đầu không? Tóc đen và cứng thì ở bên dưới?”
Vị công an già dặn cười nói: “So sánh một chút thì chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Tổ trưởng Tôn kéo Phương Kiếm Bình qua, vỗ vào lưng của anh một cái rồi nói: “Khom lưng xuống, không có việc gì thì cao như thế làm gì.”
Trương Tiểu Phương kêu lên: “Dáng người cao lớn đứng ở trước cổng thì dù không biết làm gì cũng có thể ngắm nhìn mà.”
Tổ trưởng Tôn nghẹn họng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Mọi người của thôn họ Trương đang vây xem cũng cười ha ha.
Cha Trương trừng mắt liếc nhìn con gái nhà mình: “Công an đang phá án, nói bậy gì thế!”
Trương Tiểu Phương đang muốn im miệng nhưng lại cảm thấy không phù hợp với tính cách của nguyên chủ, liền nói: “Con nói sai rồi sao?”
Tổ trưởng Tôn nói: “Cô nói đúng. Nhưng mời cô phối hợp một chút, cô không muốn Phương Kiếm Bình bị liệt vào danh sách nghi phạm, đúng không?”
Trương Tiểu Phương đương nhiên không muốn.
Tổ trưởng Tôn ra hiệu cho vị công an kia tiếp tục.
Vị công an già dặn bới tóc trên đầu của Phương Kiếm Bình để xem xét, sau đó lắc đầu.
Tổ trưởng Tôn buông anh ra.
Giờ phút này, Phương Kiếm Bình có chậm chạp đến mấy cũng đã hiểu được công an tin tưởng anh trong sạch.
Dân làng vây xem cũng hiểu rõ ràng.
Có người nhịn không được hỏi một câu: “Nếu không phải Phương Kiếm Bình thì là ai?”
Tổ trưởng Tôn tùy ý nhìn lướt qua mọi người.
Trương Tiểu Phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ông ấy thì có để ý ánh mắt của ông ấy dừng lại trên người của Lưu Quý Tân nhiều hơn một giây.
Tổ trưởng Tôn nói: “So sánh một chút sẽ biết ngay. Quần áo này được phát hiện trong ngăn tủ của Phương Kiếm Bình, tóc được tìm thấy trên áo bông. Có thể là sau khi người kia phạm tội đã yên lặng đặt lại đồ vật vào ngăn tủ mà không để cho ai biết, nếu không phải người ở điểm thanh niên trí thức thì cũng có người trong điểm thanh niên trí thức phối hợp với tội phạm. Trước tiên điều tra mấy người thanh niên trí thức đi.” Ông hơi nâng tay lên: “Liền anh ta trước đi.”
Mọi người theo bản năng nhìn theo, đúng là Lưu Quý Tân.
Sắc mặt của Lưu Quý Tân lập tức thay đổi, ôm bụng nói: “Đồng chí công an à, bụng của tôi không thoải mái lắm, để tôi đi nhà vệ sinh trước đã.” Không đợi ông ấy trả lời, liền lập tức bỏ chạy.
Tổ trưởng Tôn lớn tiếng nói: “Bắt lấy anh ta!”
Dân làng đang đứng xung quanh lập tức đè anh ta lại.
Vị công an già dặn kia cầm tóc đi qua, không cần ông ấy so sánh, dân làng đứng xung quanh cũng có thể nhìn ra được mấy sợi tóc kia rất giống tóc của Lưu Quý Tân.
Tạ Lan nhịn không được nói một câu: “Tôi đã nói là anh ta rồi mà.”
Trương Tiểu Phương liền đá một chân vào mông của anh ta.
Lưu Quý Tân lập tức “rầm” một tiếng, quỳ xuống đất.
Tạ Lan không nghĩ đến bà sẽ bị một cô ngốc đoạt trước, không cam lòng lại bổ sung thêm một đá: “Còn có gì muốn nói nữa?”
*
Lưu Quý Tân có chuyện muốn nói: “Không phải tôi, thực sự không phải tôi! Mọi người đã nhầm rồi. Làm sao chỉ dựa vào mấy sợi tóc này mà đã xác định là tôi? Toàn bộ thôn không chỉ có mình tôi có tóc vàng và mềm.”
Nếu hỏi phụ nữ thù hận loại người nào nhất thì chắc chắn đó chính là mấy kẻ cưỡng gian.
Tạ Lan không khách khí chút nào túm lấy tóc của anh ta: “Tôi thấy anh chưa nhìn thấy quan tài là chưa rơi lệ đúng không? Chỉ nhân nhượng anh một chút thì anh không biết bà đây lợi hại như thế nào hả?”
Trương Tiểu Phương nhíu mày, phí lời với anh ta làm gì.
Cô nhắm chuẩn vào mắt cá chân của anh ta, đạp mạnh xuống, lại dùng sức nghiền nghiền.
Lưu Quý Tân đau đớn tru lên một tiếng như giết heo vậy.
Tạ Lan sợ đến mức lập tức buông tay ra, nhìn thấy một cái chân đang nhanh chóng rút về, liền không khỏi quay đầu nhìn về phía của Trương Tiểu Phương.
Trương Tiểu Phương lùi về sau từng bước, vẻ mặt vô tội nói: “Anh ta chắn trước chân của tôi.”
Tạ Lan há miệng thở dốc, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn là cô ngốc này tàn nhẫn nhất.
Không đúng, cô gái này là thật sự ngốc nghếch hay là đang giả vờ vậy.
Không chỉ riêng phụ nữ thù hận mà đàn ông cũng rất khinh bỉ loại súc sinh dám ra tay với phụ nữ như này.
Tổ trưởng Tôn coi như không nhìn thấy cảnh vừa rồi, ông ấy nhìn chằm chằm vào Lưu Quý Tân rồi nói: “Còn không thành thật khai báo hả?”
“Thực sự không phải tôi làm.” Lưu Quý Tân lớn tiếng giải thích.
Tuy rằng tổ trưởng Tôn chỉ mới hơn 40 tuổi, nhưng ông ấy cũng là một vị công an có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Năm đó, quốc gia vừa mới thành lập, lực lượng cảnh sát thời kỳ Dân Quốc không hề đồng đều, không thể sử dụng được, bên trên liền rút một bộ phận quân nhân chuyển đến địa phương. Trong đó đa phần đều là lính trinh sát.
Tổ trưởng Tôn tuy rằng không phải lính trinh sát nhưng ông ấy đã từng nhiều lần đi theo lính trinh sát để tham gia vào các cuộc điều tra.
Vào thời điểm đó, có rất nhiều đặc vụ, đối thủ chính của bọn ông lúc đó chính là những người ở sở Mật Vụ.
Những người ở trong các cơ quan bảo mật đó xảo quyệt hơn người bình thường rất nhiều.
Những người đó mà bọn ông có thể bắt được thì đối phó với Lưu Quý Tân chỉ là chuyện nhỏ.
Tổ trưởng Tôn không ngạc nhiên khi anh ta thề thốt phủ nhận, bởi vì quả thật không có nhân chứng thực sự chứng kiến: “Lưu Quý Tân, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối thì sẽ bị nghiêm khắc trừng trị. Anh cho rằng bản thân đã làm được cực kỳ hoàn hảo sao? Anh nên biết là anh đã có sơ hở ở khắp mọi nơi. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nhưng sau lúc này thì anh có muốn khai thật cũng không còn cơ hội nữa đâu.”
Lưu Quý Tân kêu to: “Tôi không làm!”
Tổ trưởng Tôn khẽ gật đầu.
Lưu Quý Tân không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Cha của Trương Tiểu Phương, bí thư chi bộ của thôn nhịn không được hỏi: “Không phải anh ta thì còn có thể là ai?”
Tổ trưởng Tôn nói: “Tôi còn chưa nói xong, anh quả thật không phạm tội, bởi vì chuyện giữa hai người thuộc loại thông gian.”
Lời này vừa nói ra thì rất nhiều người đều bối rối, bao gồm cả những đồng chí công an chưa phát hiện ra chân tướng và Trương Tiểu Phương.
Trương Tiểu Phương ỷ vào việc bản thân ngốc nghếch, không hiểu thì liền hỏi: “Không phải là thuận gian à?”
Tổ trưởng Tôn hơi bối rối: “Thuận ----- gian?”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Trời tối đen không nhìn thấy gì cả, Đoạn Y Nhiên kia lại cho rằng Lưu Quý Tân là Phương Kiếm Bình nhà tôi ------”
“Khụ!” Tạ Lan tự sặc bởi nước bọt của bản thân: “Trái một câu Phương Kiếm Bình nhà tôi, phải một câu Phương Kiếm Bình nhà tôi, cũng đừng để người khác cướp đi đấy.”