Xuyên Vào Niên Đại Văn: Tôi Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

Trương Tiểu Phương sửng sốt, cảm nhận được sự tiếp xúc của ngón tay trên da đầu, không khỏi nuốt nước bọt rồi lắp bắp hỏi: “Chải, chải cái gì?”

“Chải tóc.” Phương Kiếm Bình nhìn lớp dầu trên tóc của cô thì nhịn không được phải nhíu mày: “Nên gội đầu rồi, sau khi ăn cơm tối xong thì đun nước để gội đầu đi, gội xong là có thể chải đầu.”

Trương Tiểu Phương không nhịn được chớp chớp mắt, không giống như đang nằm mơ, liền vươn tay nhéo nhẹ bản thân một cái, ôi mẹ ơi, thật là đau!

Tất cả điều này là sự thật à?

Mẹ kiếp!

Chuyện này ai mà chịu được?

Khó trách nguyên chủ thích anh như vậy.

Phương Kiếm Bình cuối cùng thì có biết bản thân đang làm cái gì không?

Anh biết rõ.

Nếu đổi thành người phụ nữ khác thì Phương Kiếm Bình cũng không dám làm như vậy.

Ở trong lòng của anh thì Trương Tiểu Phương chỉ là một đứa trẻ có tâm trí chưa trưởng thành mà thôi.

Một đứa trẻ không có giới tính ở trong mắt của anh.

“Tôi không biết tết hai bím tóc, tóc của cô cứ luôn chạy sang phía bên kia, chúng ta tết một bím tóc thôi, được không?”

Trương Tiểu Phương lấy lại tinh thần, gật đầu liên tục: “Ôi ---- Đau, đau, đau…”

“Tóc của cô ở trong tay tôi, cô gật đầu xuống thì không đau mới là lạ.”

Trương Tiểu Phương nói thầm trong lòng, còn không phải là lỗi của anh sao?

“Nhưng mà anh khiến tôi bị đau.”

Phương Kiếm Bình cảm thấy bản thân không thể tranh cãi với cô: “Tôi sai hả?”

“Xin lỗi thì ai chẳng nói được. Phạt anh về sau mỗi ngày đều phải chải tóc cho tôi.”

Phương Kiếm Bình hoàn toàn không hề ngoài ý muốn, cô có thể phân biệt rõ ràng phải trái thì sẽ không phải là Trương Tiểu Phương: “Chuyện sau này thì nói sau đi, dây buộc tóc đâu? Đưa cho tôi.”

Trương Tiểu Phương nhìn quanh bốn phía.

Phương Kiếm Bình nhìn thấy trên giường có một thứ màu đen, còn đen hơn cả tóc của cô nữa, cầm lên nhìn thì đúng là dây buộc tóc rồi. Nhưng nhìn kỹ hơn thì hình như nó có màu đỏ ở bên trong.

“Tìm được rồi, cái này của cô đã quá cũ, để lúc sau tôi đi mua cho cô một cái mới.”

Trương Tiểu Phương theo bản năng đang muốn gật đầu thì chợt nhận ra tóc của cô vẫn còn đang ở trong tay anh: “Anh có tiền không? Tôi có tiền này, dùng tiền của tôi đi. Về sau anh chính là người của tôi -----”

Phương Kiếm Bình hơi dùng sức trên tay.

Trương Tiểu Phương bị đau, không thể không nuốt lại những lời còn chưa nói.

Phương Kiếm Bình hài lòng: “Được rồi.”

Trương Tiểu Phương hơi nhếch miệng, oán thầm, đúng là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi.

Cô quay đầu lại, nở một nụ cười tươi trên mặt: “Tôi có đẹp không?”

Phương Kiếm Bình nhìn bộ dạng ngây ngốc cùng với một đống tro bụi trên mặt của cô thì lập tức cảm thấy hơi cay mắt: “Nhanh đi rửa mặt đi.”

Trương Tiểu Phương đương nhiên biết bộ dạng của bản thân cô bây giờ trông rất ngốc nghếch.

Không ngốc như vậy thì làm sao có thể khiến anh dỡ bỏ sự phòng bị được.

Nếu cô là một người bình thường thì đừng nói đến việc giúp cô chải tóc, Phương Kiếm Bình không cho cô một cái tát thì là do anh có phong độ mà thôi.

Trương Tiểu Phương giả làm mặt quỷ với anh.

Phương Kiếm Bình dùng một tay đẩy đầu cô ra rồi đi ra bên ngoài.

Trương Tiểu Phương đi theo, nhảy nhót về phía phòng bếp: “Mẹ, nhìn tóc của con này, có đẹp hay không?”

Cao Tố Lan ngước mắt lên nhìn một chút, hai bím tóc được tết lại thành một bím, chải tóc ra phía sau, lộ ra vầng trán trơn bóng, bớt đi một chút ngây thơ và thêm vào một chút trưởng thành, giống như một cô gái lớn vậy.

“Cũng được.”

Trương Tiểu Phương ghét bỏ hét lớn: “Phương Kiếm Bình, anh chải tóc cho tôi kiểu gì vậy?”

Cao Tố Lan vội vàng hỏi: “Ai chải cho con ----” sau đó nhìn thấy người đứng ở phía sau cô: “Kiếm Bình chải tóc cho con hả?” Bà nhìn anh với vẻ mặt khó tin.

Phương Kiếm Bình bị bà nhìn đến mức mặt hơi nóng bừng, giấu đầu hở đuôi giải thích: “Tóc của Tiểu Phương nên được gội sạch, chúng đã bết lại và rất rối, cô ấy muốn cắt nó đi, cháu sợ có chuyện nên không dám để cho cô ấy cắt tóc.”

Tất nhiên Cao Tố Lan biết rằng Phương Kiếm Bình không có khả năng sẽ thích con gái ngốc nghếch nhà mình.

Chỉ là anh làm như vậy khiến cho Cao Tố Lan không biết nên nói gì. Dù sao thì trong lòng cũng cảm thấy khá khó chịu.

Đứa nhỏ tốt như vậy mà lại bị Tiểu Phương nhà bà liên lụy.

Ôi!

Bà phải trông chừng Tiểu Phương, không thể để con bé lại dùng sức mạnh ép buộc người ta nữa.

Ngộ nhỡ sinh một đứa nhỏ ra thì Phương Kiếm Bình sẽ có thể vì đứa nhỏ này mà cam chịu số phận ----- ở lại nông thôn cả đời.

Cao Tố Lan bảo con gái nhà mình quay người lại.

Trương Tiểu Phương không hiểu ra sao.

Cao Tố Lan đành phải tự quay người cô lại, sau đó đánh giá kiểu tóc của cô một chút, thấy có hơi xiêu vẹo: “Nhìn từ đằng trước thì không thấy ra sao, nhưng nhìn từ phía sau thì lại thấy rất đẹp.”

Trương Tiểu Phương cười nhạo một tiếng: “Thực sự cho rằng con ngốc à? Con có ngốc thì cũng có thể nghe hiểu, lúc nãy mẹ nghĩ rằng con tự mình chải đầu, vì vậy khi con hỏi thì chỉ nói là cũng được. Vừa mới nghe là Phương Kiếm Bình chải tóc thì liền lập tức nói đẹp, mẹ thật sự là mẹ ruột của con à?”

Cao Tố Lan lại đập vào đầu cô một cái.

Phương Kiếm Bình vội vàng kéo Trương Tiểu Phương sang một bên: “Thím, đầu của con người rất yếu ớt, không thể thường xuyên đánh như vậy.”

Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng thế! Con chính là bị mẹ đánh nên mới ngốc như vậy.”

Cao Tố Lan lại giơ tay lên.

Trương Tiểu Phương lùi lại phía sau theo thói quen.

Cha Trương nhìn thấy Phương Kiếm Bình theo bản năng ngăn cản lại bạn già của mình thì coi như đã hoàn toàn yên tâm ----- Có thích hay không thì chỉ là những thứ hư vô mà thôi, biết che chở cho Tiểu Phương là được rồi: “Chạy đi đâu vậy? Nhanh múc nước rửa mặt đi.”

Cao Tố Lan đưa phích nước nóng cho Phương Kiếm Bình: “Để Tiểu Phương rửa mặt bằng nước này, trời lạnh rồi, không thể dùng nước lạnh nữa.”

Phương Kiếm Bình gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ, sau đó bỗng nhiên nhớ đến bàn chải đánh răng của anh đang ở điểm thanh niên trí thức: “Thím, cho cháu một cái bát để súc miệng.”

Cao Tố Lan nhịn không được nói một câu: “Người đến từ thành phố thật là tinh tế.”

Tuy rằng cha Trương trước kia cũng là một quân nhân nghèo, không đủ tiền mua bàn chải đánh răng, cũng tiếc nên không muốn dùng kem đánh răng, nhưng ông đã từng nhìn thấy rồi: “Bà không hiểu, dùng đồ vật kia để đánh răng thì sẽ có cảm giác rất thoải mái.”

Trương Tiểu Phương nghe nói như vậy thì đột nhiên nhớ đến chuyện nguyên chủ từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng đánh răng bao giờ.

“Cha, dùng cái gì thoải mái vậy?” Cô bám vào khung cửa, quay đầu hỏi.

Cha Trương: “Bàn chải đánh răng.”

“Bàn chải đánh răng là cái gì vậy? Giống như bàn chải đánh giày à?”

Phương Kiếm Bình nghe được lời nói ngây ngốc của cô thì bật cười: “To như vậy thì không thể dùng để chải răng được, chỉ nhỏ như này thôi.” Anh dùng đầu ngón tay để miêu tả một chút: “Dùng cái đó đánh răng thì hơi thở rất tươi mát, còn răng thì rất trắng.”

Trương Tiểu Phương lập tức đứng thẳng dậy và đánh giá anh một chút: “Khó trách răng của anh lại trắng như vậy. Cha, con cũng muốn có bàn chải đánh răng.”

Cha Trương gật đầu: “Được, được, lúc sau mua cho con.”

Trương Tiểu Phương vui vẻ, theo bản năng muốn nói cảm ơn cha, nhưng lời đến bên miệng thì lại nhanh chóng nuốt xuống, xoay người nhảy nhót trong sân.

Phương Kiếm Bình thấy cô như vậy thì nhịn không được kéo người trở về: “Đi rửa mặt còn ăn cơm.”

Trương Tiểu Phương dừng lại.

Phương Kiếm Bình bảo cô rửa mặt trước, nhưng vẫn hơi lo lắng nên đã lén nhìn cô một chút. Anh phát hiện cô rửa mặt rất nghiêm túc, nhìn không hề ngốc nghếch chút nào, liền cảm thấy bản thân đã đoán đúng rồi, Trương Tiểu Phương không hề ngu ngốc, chỉ là tâm trí của cô phát triển chậm hơn những người khác mà thôi.

Nếu người ta đã mười tám tuổi thì tâm trí cũng là mười tám, còn vẻ ngoài của cô là mười tám tuổi nhưng bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi.

Một đứa trẻ tám tuổi cũng đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi.

Phương Kiếm Bình thật sự cảm thấy bản thân rất may mắn, bởi vì cô không phải là Đoạn Y Nhiên, nếu không thì anh không chỉ phải chăm sóc Đoạn Y Nhiên mà còn có thể phải chăm sóc đứa con trong bụng cô ta nữa.

Nghĩ đến đây thì Phương Kiếm Bình lập tức lộ ra một nụ cười.

Mặc dù cô hại anh thiếu chút nữa trở thành một nghi phạm hình sự, còn không có lựa chọn nào khác phải kết hôn với cô. Nhưng nếu không phải cô làm ra chuyện như thế thì anh vĩnh viễn cũng không biết Đoạn Y Nhiên thích anh đến mức điên cuồng như vậy.

Tục ngữ có câu: “Có thể làm kẻ trộm một nghìn ngày, nhưng không thể đề phòng cướp một nghìn ngày được.”

Không có Trương Tiểu Phương thì anh vẫn còn đang sống ở điểm thanh niên trí thức, có thể tránh được mùng một nhưng không nhất định tránh được ngày mười lăm.

“Tôi rửa sạch rồi, cho anh.” Trương Tiểu Phương giả vờ không phát hiện nước trong chậu đã chuyển sang màu đen, ngay cả khăn mặt cũng đã trở nên đen tuyền rồi.

Phương Kiếm Bình nhận lấy, lại thấy cô đi về phía phòng bếp: “Không lau mặt à?”

Trương Tiểu Phương không khỏi chớp mắt vài cái: “Đã lau xong rồi mà.”

Phương Kiếm Bình biết rằng cô không hiểu: “Tôi nói là kem dưỡng da, hoặc là dầu ngao [1] . Hôm nay có gió lớn, nếu cái gì cô cũng không bôi, chờ đến khi từ nông trường trở về thì cả khuôn mặt của cô sẽ nứt nẻ hết đấy.”

[1]

[1]Dầu ngao là một loại sản phẩm chăm sóc da toàn dầu chứa vỏ ngao tự nhiên, có tác dụng dưỡng ẩm cho da, ngăn ngừa tình trạng khô và nứt nẻ.

[1]Dầu ngao là một loại sản phẩm chăm sóc da toàn dầu chứa vỏ ngao tự nhiên, có tác dụng dưỡng ẩm cho da, ngăn ngừa tình trạng khô và nứt nẻ.

Trương Tiểu Phương đã quên.

Cô cảm thấy bản thân chỉ mới 20 tuổi, không cần phải bôi những chai lọ gì đó. Nếu nhớ thì bôi một ít kem trẻ em của mấy trẻ sơ sinh. Không nhớ thì cũng không sao, chỉ cần đeo khẩu trang, quàng khăn kín không lọt gió thì sẽ không bị nứt nẻ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp