Chương 5 :
Cố Khinh Chu nhỏ giọng nói thầm: “Sao không trực tiếp đuổi nó đi.”
Cố Hàn Chu không để ý đến em trai đang nói thầm, hắn cúi đầu nhìn bình hoa bị vỡ nát, ngữ khí không mừng không giận: “Dọn dẹp sạch sẽ, lát nữa tôi đi bàn hạng mục, buổi tối tôi sẽ về, chuẩn bị bữa tối cho tốt.”
“Vâng.” Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn nghe lời gật đầu, sau đó cười nói. “Em sẽ chờ anh, tiên sinh.” Đôi mắt cậu dường như chứa đầy gió xuân, tràn đầy tình yêu đều giấu ở trong mắt.
Cố Hàn Chu cùng em trai rời đi, Tô Dĩ Trần dịu dàng nhìn theo bọn họ.
Mãi đến khi đôi anh em này biến mất khỏi tầm nhìn, Tô Dĩ Trần mới lẳng lặng mà nhìn bình hoa vỡ vụn trên mặt đất, thẩm mỹ của bình hoa ngọc này, là loại hình cậu thích.
Cậu cùng vị bạch nguyệt quang này, trước kia hình như học cùng trường cấp ba.
Tuy nhiên cậu cũng không có ấn tượng cụ thể gì về Bùi Túc Nguyệt, không có biện pháp biết được sở thích và tính cách của bạch nguyệt quang.
Nhưng cậu có thể từ trên mạng cùng với miêu tả của mọi người, có chút ấn tượng đại khái về bạch nguyệt quang.
Tô Dĩ Trần trong lúc quan sát cũng có chút buồn bực.
Cậu cùng vị bạch nguyệt quang này có cùng sở thích và thẩm mỹ, thật là trùng hợp.
Tô Dĩ Trần nửa quỳ trên mặt đất, thu gom mảnh nhỏ của bình hoa.
Mảnh vỡ không cẩn thận bén vào ngón tay, máu chậm rãi chảy ra, Tô Dĩ Trần cầm khăn giấy xoa xoa, dán băng cá nhân. Xử lý toàn bộ mảnh vỡ xong, cậu liền bắt đầu quét tước sạch sẽ biệt thự.
Dọn dẹp xong xuôi, cũng mau đến giờ nấu cơm, cậu nhìn sắc trời, gọi điện cho Cố Hàn Chu.
Ngữ khí cậu ngập ngừng, chậm rãi mở miệng: “Tiên sinh, đêm nay sẽ trở về sao? Em đang chuẩn bị nấu cơm.”
“Sẽ.” Thanh âm bên kia hơi lạnh.
“Tút tút tút...” Điện thoại bị cắt đứt.
Tô Dĩ Trần nhìn điện thoại bị cắt đứt, ném lên trên sô pha, thấy trong nhà không có người, liền uống một ly rượu cay, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Cơm cậu nấu xưa nay đều ngon, đeo lên tạp dề, một hình tượng người chồng bếp núc của gia đình liền xuất hiện trong phòng bếp.
Nếu đêm nay Cố Hàn Chu về sớm thì có thể ăn những món vừa mới nấu nóng hổi thơm ngon.
Chỉ là dựa theo những gì từng xảy ra trong quá khứ, Cố Hàn Chu xưa nay sẽ vẽ cho cậu một cái bánh nướng thật lớn, nhưng lại thường xuyên thất hứa, bắt cậu chờ đến nửa đêm 12 giờ, một giờ, hai giờ…… Đều là chuyện thường ngày .
Có một lần, Tô Dĩ Trần nấu cơm xong, chờ Cố Hàn Chu về nhà đến nửa đêm, không cẩn thận ngủ gật trên sô pha. Lúc tỉnh lại, cậu bị nhiễm bệnh cảm, phát sốt đến 39℃, cả người khó chịu cả ngày, vẫn phải tự thân đi bệnh viện.
Khi trở lại còn phải bị đôi anh em Cố gia kia mắng một trận.
Tô Dĩ Trần dùng lực thật mạnh mà xào rau, phảng phất như bàn đồ ăn này chính là Cố Hàn Chu, sương khói tản ra, nhớ tới sự việc hôm nay, đôi mắt cậu loé lên một tia lửa giận khó nén cùng ẩn nhẫn, nghiến răng kẽo kẹt.
Nửa giờ sau, Tô Dĩ Trần lại khôi phục bộ dạng yên lặng năm tháng.
Buổi tối 11 giờ.
Tô Dĩ Trần ở trên sô pha bừng tỉnh, cậu xoa xoa đôi mắt
Cố Hàn Chu vẫn chưa trở về.
Cố Hàn Chu lại cho cậu leo cây.
Cậu đã ăn lót vài món, mới không bị đói như vậy .
12 giờ.
Tô Dĩ Trần nằm ở trên sô pha, tiếp tục chờ.
Lại chờ thêm một lúc.
Nửa đêm, Cố Hàn Chu mới về, Tô Dĩ Trần lập tức bật đèn, giúp hắn hâm lại đồ ăn, đặt lên bàn, tri kỷ dặn dò: “Tiên sinh, anh đói bụng nên ăn một ít đi.”
“Ừm.” Năm ngón tay thon dài của Cố Hàn Chu gõ bàn phím, chuẩn bị cho buổi hội nghị ngày mai.
Tô Dĩ Trần lao tâm lao lực mà hầu hạ Cố Hàn Chu, hầu hạ tới ba giờ sáng, mới về phòng ngủ của mình. Cậu ngáp một cái, vô cùng buồn ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.