Sự xuất hiện của Hạ Linh Doanh khiến cho Tiêu tổng vốn đang đắc ý huênh hoang lên tận mây xanh bỗng chốc rớt xuống đất run lẩy bẩy hoang mang lo lắng, thậm chí thỉnh thoảng cô còn len lén liếc qua cô Tiếu và Phong tổng, ý đồ truyền ám hiệu. Làm gì còn cái vẻ tùy hứng bá đạo ngày nào, vẻ mặt bất lực của cô khiến Tiểu Thảo mủi lòng, nàng len lén thì thầm bên tai Phong tổng, "Phong, em thấy Tiêu tổng thật đáng thương, tụi mình có nên giúp chị ấy một phen không, đừng ném đá xuống giếng nữa?"

Phong tổng vẫn giữ nụ cười trên mặt, kéo Tiểu Thảo lại nhỏ giọng nói: "Em đúng là đứa trẻ ngốc, chúng ta còn cảm thấy đáng thương, chẳng lẽ vợ người ta không cảm nhận được?"

"A, ý chị là..." Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong tổng, Phong tổng nhíu mày, phả hơi vào tai nàng, "Tiêu tổng là một con cáo già, em cho là chị ấy cam tâm bị chúng ta giết à, tôi nói em biết, chị ấy rõ ràng lợi dụng sườn núi bắt lừa, gióng trống khua chiêng gọi chúng ta đến, khẳng định đã tính xong hết rồi."

Tiểu Thảo bị hơi thở thơm nóng khiến cho xấu hổ, nàng nhịn không được trợn mắt liếc Tiêu Mạc Ngôn, phụ nữ xấu xa này, tại sao dáng vẻ xinh đẹp mà tâm nhãn lại nhiều như vậy!

"Lần này Phong tổng với cô Tiếu mang theo người nhà đến Thánh Hoàng, e là không phải để trò chuyện chứ." Hạ Linh Doanh cười hỏi, sắc mặt không giống thường ngày, giống như là bạn cũ gặp nhau trò chuyện. Phong tổng và cô Tiếu liếc nhau, lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn mím môi đáng thương hướng về phía hai người lắc đầu, xem ra là chưa chuẩn bị báo cáo với phu nhân rồi, cô Tiếu dứt khoát giả điếc đút cơm cho Dạ Ngưng.

Hạ Linh Doanh híp mắt liếc Tiêu Mạc Ngôn, không tệ, thật đúng là tình nghĩa cách mạng, kỷ luật đội ngũ cách mạng quả nhiên nghiêm minh, Tiêu Mạc Ngôn vội cúi đầu ăn canh.

Hạ Linh Doanh suy nghĩ một chút, ánh mắt đã rơi vào Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vừa thấy Hạ Linh Doanh nhìn nàng, hai mắt sáng rỡ, hồn lìa khỏi xác, nàng vui thích kêu: "Hạ Hạ ~ "

Được, không cần mình phải đi dụ dỗ, có người tự nhào vào.

Không biết Phong tổng cố ý hay cố tình, lại có thể mặc kệ Tiểu Thảo bị dụ dỗ, chỉ mỉm cười không nói câu nào.

Tiêu tổng hít sâu một hơi, nói thật, mỗi lần gặp Tiểu Thảo cô đều có một cảm giác thất bại sâu sắc, này gọi là tú tài gặp quan binh có lý cũng nói không được.

"Ngoan lắm ~" Hạ Linh Doanh vuốt tóc Tiểu Thảo, nhìn đôi má phúng phính và ánh mắt lóe sáng của nàng, ý tưởng tiềm ẩn trong lòng lại lần nữa trồi lên mặt nước.

"Đến đây lúc nào vậy? Sao không nói sớm cho chị biết?"

Hạ Linh Doanh vừa nói vừa lột vỏ một con tôm cho Tiểu Thảo ăn, Tiểu Thảo cảm động cực kỳ, nàng thật lòng cảm thấy ngoại trừ Phong tổng, nàng thích nhất là Hạ Linh Doanh, vóc dáng vừa đẹp lại vừa dịu dàng, rất ấm lòng người.

"Không có, em rất muốn điện thoại cho chị, nhưng nói sao Tiêu tổng cũng không cho, nói chị bận rộn nhiều việc, hơn nữa tụi em đến rất vội, hôm qua vừa nhận được điện thoại của Tiêu tổng, hôm nay đã bay đến rồi, nói là bàn chuyện công việc, em cũng không dám nhiều chuyện.

"Thật sao?" Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng cười cười, như có như không quét mắt liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, Tiêu tổng đang cầm muỗng ăn canh, tay bỗng run rẩy một phát, mặt mày hung tợn dòm chén canh. Tiểu Thảo là đồ con rùa đen, thù này không báo Tiêu Mạc Ngôn cô không phải quân tử!

"Được rồi, Tiểu Thảo." Phong tổng một phen kéo đứa trẻ nhà mình trở về, cười vuốt tóc nàng: "Em xem em mới nói có mấy câu mà đã đem gốc gác Tiêu tổng xốc lên hết, nhìn bộ dạng đó thì chắc là đang suy nghĩ làm sao rút gân lột da em để báo thù rồi kìa."

Phong tổng vừa nói như vậy, tầm mắt mọi người đều rơi vào người Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cứng ngắt ngồi thẳng người, gượng cười: "Đâu có, đâu có." Cô quên mất kẻ chống lưng đằng sau con cừu non mắc toi kia cũng không phải là nhân vật bất tài, Tiêu Mạc Ngôn lau mồ hôi trên trán, đột nhiên cảm thấy lúc trước gọi bọn họ tới cho có đôi có cặp, cho rằng có thể an tâm, ý tưởng này quả thật là sai quá sai.

Tiệc rượu rốt cuộc cũng coi như vui vẻ, Dạ Ngưng với Tiểu Thảo vốn rất thích Hạ Linh Doanh, lôi kéo nàng nói chuyện không thôi, cô Tiếu và Phong tổng cũng quá quen với hai đứa trẻ này rồi, muốn quậy sao cũng được, chỉ cần em nhỏ nhà mình vui là được, hai người cam tâm tình nguyện chiều theo, mọi người cười cười nói nói, chỉ còn một mình Tiêu Mạc Ngôn ngồi ăn, trong lòng khó chịu cực kỳ.

Dựa theo sự sắp xếp từ trước, đã có lái xe đến chờ đón mọi người về chỗ Tiêu Mạc Ngôn đã chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi, đến phút cuối Tiểu Thảo vẫn còn ôm lấy Hạ Linh Doanh không nỡ rời xa, hít lấy hít để hương thơm trên người nàng, Phong tổng nhìn thấy cũng không tức giận, trong mắt nàng, Hạ Linh Doanh người này, đời này ngoại trừ Tiêu tổng ra thì không còn ai khác, đứa trẻ nhà mình muốn dê một chút thì để nó dê đi, cũng không hại gì.

Người đều đi hết sạch, bàn ăn náo nhiệt cười nói rộn rã giờ chỉ còn Hạ Linh Doanh và Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn đang nghĩ coi lần này giả bộ đau đầu hay đau bụng, nhưng ngoài dự định, Hạ Linh Doanh nâng ly rượu lên, "Tiêu tổng, em mời chị một ly."

"Hạ Hạ..."

Bị hai chữ 'tự trọng' lần trước của Hạ Linh Doanh tổn thương, lần này Tiêu tổng không dám gọi bậy khi hai người ở chung nữa, ai biết cô không gọi 'Hạ Hạ' còn đỡ, vừa gọi một cái thì mặt người phụ nữ nhà mình lạnh còn hơn băng ở Nam Cực nữa. Tiêu Mạc Ngôn muốn phát điên, đó giờ cô chưa từng có cảm giác người phụ nữ nhà mình lại khó đối phó đến vậy.

"À, hôm nay em muốn nói chuyện chính sự với Tiêu tổng, khoan hãy nói, em uống trước một ly." Hạ Linh Doanh ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn, bộ dạng như đi giải quyết công việc. Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày nhìn nàng, vừa rồi Hạ Linh Doanh đã uống không ít, hôm nay uống như vậy, không phải ý định muốn mình đau lòng nàng sao.

"Thánh Hoàng có chuyện gì?"

Tiêu Mạc Ngôn hơi chột dạ, cô nhìn Hạ Linh Doanh không rời mắt, làm như do đã ngấm rượu, đôi má Hạ Linh Doanh ửng hồng, một lọn tóc dài từ bên tai sát qua, ánh mắt sáng lên, mang theo vẻ đẹp vô cùng quyến rũ.

Hạ Linh Doanh buông ly, nhìnbộ dạng như đang giải quyết công việc của Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu tổng, trong ThánhHoàng có ba mươi phần trăm cổ phần của em, nếu tính đến việc chiếm cổ phần, emchính là cổ đông lớn nhất của Thánh Hoàng chứ?"

Tiêu Mạc Ngôn nhẹ gật đầu, sắc mặt nặng nề, dường như cô đã biết được nguyên nhân vì sao Hạ Linh Doanh không vui.

Hạ Linh Doanh cười, nhìn xuyên qua ly rượu, ánh mắt mê ly nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu, Tiêu Mạc ngôn, Tiêu tổng, chị vẫn không chịu đem những điều trong lòng nói với người vợ vẫn luôn bên chị, đã như vậy, với tư cách là bên hợp tác, chị còn không chịu nói?

Tiêu Mạc Ngôn nhíu chặt đôi mày, cô lấy một điếu thuốc từ trong hộp, lần đầu tiên, không hề kiêng dè hút ngay trước mặt Hạ Linh Doanh.

Hai người cứ im lặng như thế cả buổi, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, nói: "Vợ, xin lỗi."

Hạ Linh Doanh không nói gì, nhưng cơ thể lại thoáng run một phát. Để cho một kẻ bướng hơn con lừa như Tiêu Mạc Ngôn nhận lỗi quả thật là chuyện khó hơn lên trời.

Nhả một hơi khói, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của nàng, lòng cô khó chịu.

"Tôi cũng không phải thật không cần em, chẳng qua là... tôi là người xui xẻo, từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh tôi, đều lấy đủ loại lý do rời xa tôi. Ba mẹ tôi, má Từ... Tôi đã nghĩ muốn buông bỏ mọi thứ trong tay, con người một khi đã rơi xuống ở vị trí nào thì sẽ khó mà đi lên, có thể nói đâm lao phải theo lao."

Sắc mặt Hạ Linh Doanh trầm trọng thêm, lòng đau xót, dù sao thì, toàn bộ hy vọng của mấy chục ngàn người trên dưới Thánh Hoàng đều đè nặng trên lưng Tiêu Mạc Ngôn.

"Công việc ở Thánh Hoàng, tôi cũng không nói với người nhà. Không tại sao cả, chỉ không muốn làm bẩn một nơi thanh tĩnh cuối cùng, một ngôi nhà để tôi có thể buông lỏng nghỉ ngơi." Tiêu Mạc Ngôn dập tắt điếu thuốc trên tay, mệt mỏi bóp trán, bây giờ thì không cần phải giả bộ nữa, áp lực liên tục mấy ngày nay làm cô có chút đau đầu.

"Chị có nghĩ tới em không?" Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt lạnh lùng, hỏi ra câu tận đáy lòng vẫn luôn muốn hỏi, lại khiến Tiêu Mạc Ngôn không cách nào lẫn tránh, "Em không phải chim Hoàng Yến chị nuôi, lúc chị vui thì đến chọc ghẹo em, lúc đau khổ thì ném em qua một bên, khi tuyệt vọng, chị dứt khoát mở lồ ng buông tay với danh nghĩa trả tự do cho em."

"Tôi không có..." Tiêu Mạc Ngôn giải thích, trong mắt Hạ Linh Doanh trào ra một mảng hơi nước, nàng đứng dậy, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bước từng bước đến bên người cô. Tim Tiêu Mạc Ngôn đập liên hồi theo từng bước chân Hạ Linh Doanh, cô mở to mắt nhìn Hạ Linh Doanh đi lại, hai tay đặt ở hai bên ghế, khóa cô vào trong ngực mình.

Tiêu Mạc Ngôn nuốt ngụm nước miếng, trong trí nhớ của cô, thật lâu lắm không nhìn thấy khí phách nữ vương của Hạ Linh Doanh rồi.

Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm vào Tiêu Mạc Ngôn, trong ánh mắt mang theo vô vàn oán hận và yêu thương, đâm nhức mắt cô, Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy không được tự nhiên, cô quay đầu không dám nhìn nàng, nhưng bất chợt, bị Hạ Linh Doanh nắm lấy cằm bắt xoay trở về, "Còn muốn trốn hả?"

Tiêu Mạc Ngôn say, đầu cô quay vòng vòng rồi, thậm chí cô còn cảm giác được da thịt thân thiết đụng chạm khi vợ cứ vậy mà giạng chân ngồi trên người cô, tim Tiêu Mạc Ngôn như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

"Không dám."

Trả lời rất thẳng thắn, dù sao cũng đâu có ai, Tiêu tổng rất biết sợ, trong khoảng thời gian này cô đã nghĩ thông suốt, mặt mũi có đáng là gì, có thể ăn thay cơm sao? Không thể! Vợ là gì? Đó là chăn ấm nệm êm, như vậy mặt mũi so với vợ thì cái nào quan trọng hơn, đương nhiên vợ quan trọng nhất rồi!

Hạ Linh Doanh nở nụ cười, trước cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Tiêu Mạc Ngôn, nàng nghiêng thân về phía trước, hôn lên đôi môi đỏ mọng đã nhung nhớ từ lâu. Giữa lúc da thịt thân thiết, Tiêu Mạc Ngôn lại thật không có khí phách rên lên một tiếng, Hạ Linh Doanh cong khóe miệng, chỉ trong chốc lát nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Tiêu Mạc Ngôn.

"Gì vậy?!"

Tiêu tổng triệt để cáu kỉnh, cô cảm thấy người phụ nữ này có chút hư hỏng rồi, vốn đang tra tấn tinh thần cô, cho cô đầy đủ thời gian áy náy và tự trách, giờ thì đang lúc thân thiết da thịt lại quất cô một roi, em không muốn thì đừng cho, cho hôn có chút xíu thì tính là gì?

Hạ Linh Doanh nhìn bộ dạng cáu kỉnh của Tiêu Mạc Ngôn khẽ cười, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, môi son khẽ mở, nói từng chữ: "Tiêu Mạc Ngôn, so với những chuyện khốn kiếp chị làm, thì điều này thật không đáng kể chút nào."

Tiêu tổng vốn đang tức giận bị câu nói của phu nhân phá tan, cô ủ rũ nhìn Hạ Linh Doanh, bĩu môi giả bộ đáng thương, bộ dạng như con nít không được cho bú sữa. Rốt cuộc Hạ Linh Doanh cũng không đành lòng, nàng vỗ vỗ má Tiêu Mạc Ngôn, "Được rồi, mau đứng lên đi về nhà, người chị toàn mùi rượu với thuốc lá, hôi muốn chết."

"Về nhà?!" Mắt Tiêu Mạc Ngôn sáng ngời, vợ chịu về nhà với cô? Hạ Linh Doanh nhìn cô, nhướn mày: "Sao, chị không muốn?"

"Muốn chứ muốn chứ!" Tiêu Mạc Ngôn kích động đứng dậy ôm chặt Hạ Linh Doanh, mừng rỡ xoay vòng vòng, mặt Hạ Linh Doanh thoáng cái đỏ lên, nàng vỗ vỗ cánh tay Tiêu Mạc Ngôn, "Chị làm gì vậy?"

"Không làm loạn nữa, tôi không bao giờ náo loạn nữa." Tiêu Mạc Ngôn sung sướng đến bay bổng rồi, cô không nghĩ vợ cứ vậy mà tha thứ cho cô, trong lòng cô càng thêm áy náy, cô thề, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, kéo nàng đi ra ngoài.

Trên đường đi, Tiêu Mạc Ngôn cứ giục A Sâm lái nhanh lên, vào nhà, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong Tiêu gia, cô hỏa tốc xông vào phòng tắm rửa, Hạ Linh Doanh nhìn theo bóng lưng cô, cười lắc đầu, đi vào phòng bên cạnh tắm rửa.

Chờ Hạ Linh Doanh tắm rửa xong đi ra, đã nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn nằm trong chăn mở to hai mắt nhìn nàng, toát ra ánh sáng như lang sói.

Giả bộ không nhìn thấy, Hạ Linh Doanh ngồi bên giường sấy tóc, bát ngờ bị Tiêu Mạc Ngôn ôm lấy, "Tôi sấy tóc cho em nha."

Hạ Linh Doanh nhẹ gật đầu, Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy máy sấy, cẩn thận sấy tóc cho Hạ Linh Doanh. Khắp phòng đều là hương bạc hà nồng nàn trên người Tiêu Mạc Ngôn, dường như đã lâu lắm rồi không được thả lỏng như vậy, Hạ Linh Doanh gỡ bỏ áo giáp đã mặc mấy ngày nay, dựa vào Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn cảm nhận được Hạ Linh Doanh dựa sát vào mình, cái mũi chua xót, "Vợ ơi, lần này là tôi váng đầu rồi, xin lỗi em."

"Ừ, biết là tốt rồi." giọng nói mang theo chút âm mũi, như con mèo con yếu ớt khiến người ta thương tiếc. Tay Tiêu Mạc Ngôn càng nhẹ nhàng, "Má Từ ra đi làm tôi váng đầu rồi, bà ấy đi, tôi không gọi em trở về, tôi... tôi còn đuổi em đi."

"Được rồi." Hạ Linh Doanh xoay người, cầm máy sấy từ trong tay Tiêu Mạc Ngôn, lẳng lặng nhìn cô một lúc, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, vươn tay ôm cô vào lòng, "Tiêu, đã trôi qua rồi, làm người không thể cứ nhìn về quá khứ, chúng ta không còn nhỏ nữa rồi, phải học cách quý trọng. Em không ầm ĩ với chị nữa, cũng không phải không còn giận, chẳng qua là không mong muốn vì những chuyện vô vị này mà lãng phí thời gian."

"Ừm." Tiêu Mạc Ngôn ôm lấy Hạ Linh Doanh, làm sao đều cảm thấy trước tình yêu mênh mông của vợ thì cô như một đứa trẻ chưa lớn, nhìn bề ngoài thì là cô bảo vệ Hạ Linh Doanh, thật ra đều là do Hạ Linh Doanh luôn tha thứ cảm thông cho cô.

Lẳng lặng ôm một hồi, ngửi hương thơm trên người Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn lại bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, dù sao đã qua nửa năm không thân mật, cô có thể nghe được thanh âm máu huyết sôi trào của mình, cười đùa, Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh ngã xuống giường, nhào tới, "Vợ ơi vợ à, nếu đã không nói chuyện quá khứ nữa, vậy chuyện kia chúng ta cũng đừng chậm trễ."

Hạ Linh Doanh cười nhẹ né tránh nụ hôn của Tiêu Mạc Ngôn, tay giữ chặt mặt cô, không cho nhúc nhích.

"Làm gì?" Tiêu Mạc Ngôn bị kiềm nén đến mức toàn thân khó chịu, uốn qua uốn lại như con cá chạch, Hạ Linh Doanh bị cô đè dưới thân, khẽ cười, dùng đôi bàn tay bưng lấy hai má Tiêu Mạc Ngôn, dịu dàng nói: "Tiêu, trước khi cho chị hưởng thụ, có thể đáp ứng một nguyện vọng trong tương lai của em được không?"

"Đáp ứng đáp ứng!" tới lúc này rồi, Tiêu Mạc Ngôn quả thật gấp đến sôi trào, đừng nói chỉ có một cái nguyện vọng, cho dù là mười nguyện vọng thì cô cũng đáp ứng hết. . Truyện Mạt Thế

"Thật chứ?" Hạ Linh Doanh cười yếu ớt, mí mắt cong lên độ cong khó đoán. Tiêu Mạc Ngôn dùng sức gật đâu, "Nói lời giữ lời! Bằng không tùy em xử trí!" Cô rốt cuộc đã không kiềm chế nổi rồi, liều mạng xông tới.

Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, còn có người nói càng hành hạ càng khỏe mạnh, Tiêu Mạc Ngôn như đang rong chơi giữa biển hoa êm dịu, thật sự là khắc sâu trong lòng ẩn ý trong câu nói trên.

Một đêm giày vò đến trời sắp sáng, hai người mới ôm nhau thiếp đi. Từ trong đau khổ, hối hận, trằn trọc thời gian dài như vậy, Tiêu Mạc Ngôn một khi phóng túng, mộng đẹp không tỉnh, thậm chí nằm mơ cũng cười. Mãi cho đến chiều hôm sau, cô mới mơ màng tỉnh lại, cô dường như thấy Hạ Linh Doanh ngồi trên giường nhìn cô, Tiêu Mạc Ngôn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, hỏi: "Làm gì vậy?"

Hạ Linh Doanh không nói chuyện, xuất thần nhìn cô, Tiêu Mạc Ngôn bị sự khác thường của Hạ Linh Doanh làm cho mơ hồ, cô cảm thấy quái lạ, nhìn Hạ Linh Doanh một hồi, trông thấy mắt Hạ Linh Doanh cứ nhìn chằm chằm bụng cô, thỉnh thoảng còn cúi đầu liếc nhìn bụng mình. Trong nháy mắt, trong đầu Tiêu Mạc Ngôn vang lên một tiếng cảnh báo lớn, như bị tạt một thau nước lạnh, cô bỗng tỉnh táo, nhanh chóng kéo chăn che bụng mình lại, khẩn trương nhìn Hạ Linh Doanh. Làm gì? Em muốn làm gì?!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play