"Hử? Chúng ta?" Vân Tịch sửng sờ ngẩn ra như khúc gỗ, mặc dù nàng đã nghe ra hàm ý của Tô Di Á...
"Như thế nào? Không được sao?" Tô Di Á lặng nhìn sườn mặt của Vân Tịch, mấy sợi tóc màu nâu đậm luôn uốn lượn bồng bềnh ở giữa đôi mày của nàng, ánh trăng chiếu vào đôi tròng mắt xanh thẳm, thanh lãnh của người nọ, trong suốt mông lung nhưng lại hàm chứa u buồn nhàn nhạt. Vân Tịch xoay đầu lại, ngũ quan con lai tinh xảo đẹp mắt, làm cho con tim Tô Di Á nhảy nhót liên hồi, hai má mơ hồ nóng bỏng...
Lúc nào thì có cảm giác như thế, có lẽ ngay tại sớm chiều tương đối, đã lặng yên chôn xuống hạt giống không muốn xa rời này...
"Đúng vậy a, có cái gì không thể đâu..." Vân Tịch đối với thiên không (bầu trời) tự nói, khóe miệng lộ ra tươi cười. Nếu tự nhiên Tô Di Á nói với nàng những lời này, có lẽ nàng sẽ cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu, nhưng Tô Di Á gần như đã dùng nửa buổi tối để kể về chuyện của sư tỷ cô ấy ---- kể về đoạn tình cảm của Nữ Đế Cơ Nguyệt mà ai cũng biết, một chuyện tình đầy lãng mạn nhưng cũng đầy trắc trở... Nếu hai người có thể vượt qua địa vị, giới tính, tuổi tác, huyết thống mà yêu nhau sống với nhau, thì đó chính là loại tình yêu thuần khiết, cháy bỏng, mà ai cũng muốn hướng tới! Một khi đã như vậy, thì cần gì phải để ý người bên cạnh là nam nhân hay là nữ nhân...
"Vân Tịch, muội thích tỷ!" Bất ngờ, Tô Di Á hôn lên mặt Vân Tịch, làm Vân Tịch ngẩn ra, Tô Di Á ngượng ngùng đỏ mặt giống như cô gái mới biết yêu, mà dấu hôn trên mặt Vân Tịch, tuy chỉ nhẹ phớt qua nhưng lại nóng bỏng dị thường.
"Vân Tịch... Tỷ có thích ai chưa?" Tô Di Á nắm tay Vân Tịch, cố gắng gạt bỏ xấu hổ, từng bước thử thăm dò...
"Tỷ... Hẳn là không có đi!" Vân Tịch bị nàng hỏi đến cũng đỏ mặt, cười khẽ chớp chớp hai mắt, "Từ cái lần nữ ma đầu dùng huyễn thuật đả khai ký ức của muội, muội không ngừng mơ thấy chuyện trước kia. Hmm... Đều là ở cùng cha với nương, sống qua hai mươi năm, chưa bao giờ xuất hiện người quan trọng thứ tư!'
"Ừm... Vậy tỷ sẽ thích muội sao?" Đem mặt Vân Tịch xoay qua đối mặt với mình. Dưới ánh trăng gương mặt Tô Di Á tú lệ mà mông lung, ánh mắt mê ly mà chuyên chú, lóe ra tràn ngập khát khao cùng mong mỏi. Một câu kia thốt ra khỏi miệng, vì khẩn trương mà môi của nàng hơi nhếch lên, hai người tựa sát vào nhau, trời đêm vẫn còn rét lạnh, hơi thở ấm áp của nàng là một loại làm cho người khác say mê...
Chính là cảm giác này, từ ngày đầu tiên ở Thiên Tuyệt nhai được cô ấy cứu, chính là cái loại ấm áp này, lặng lẽ ở bên cạnh mình, cho mình hi vọng vượt qua từng đêm dài tối tăm vô tận, thời điểm một lần lại một lần rơi vào thống khổ, cũng là cô ấy cổ vũ cho mình... Vân Tịch nhìn Tô Di Á, nhìn đến người con gái mà từ ngày đầu gặp gỡ, đã làm đáy lòng nàng dâng lên cảm kích, đêm nay rốt cục đã có thể thoải mái mở lòng, đã biết được quá khứ của cô ấy. Hai con người cô độc giống như bị giam trong cùng một cái lồng, dựa vào nhau sưởi ấm cho nhau, từ nay về sau, sẽ không còn cảm giác cô đơn như vậy nữa...
"Sẽ." Vân Tịch thản nhiên hồi đáp, tuy rằng nàng biết lời hứa hẹn hiện tại là rất mong manh, không biết tương lai các nàng sẽ như thế nào, nhưng nàng biết bản thân, nhất định phải hồi báo tình ý này của Tô Di Á.
"Tô Di Á, chúng ta cùng nhau chạy khỏi Côn Luân Sơn đi, tỷ sẽ giúp muội tìm cái Ngọc Lộ gì đó..." Vân Tịch ôm chặt lấy nàng, ôn nhu nói.
"Nào có dễ dàng như vậy! Chỉ có tỷ muội Thương thị mới biết Ngọc Lộ để ở đâu, mấy năm qua chúng ta cũng đã dùng hết biện pháp rồi..." Tô Di Á khẽ thở dài, nhưng vẫn khó nén ý cười an bình hạnh phúc, mặt của nàng cọ cọ vào cổ Vân Tịch, "Chỉ cần có tỷ ở đây bên cạnh muội thì tốt rồi, chẳng sợ cả đời... Phải chờ đợi ở cái nơi quỷ quái này, chỉ cần có tỷ thì tốt rồi!"
Gió trên Quan Tinh Đài dường như càng thêm rét lạnh, ánh sao trên nền trời xanh thẫm cũng dần ảm đạm đi, phương Đông dần dần hừng sáng lộ ra mấy tia sáng trắng nhàn nhạt. Tô Di Á ngã trên đầu vai của nàng ngủ, băng xuyên bốn phía tuyết sơn truyền đến tiếng vang trầm thấp, có vẻ như vạn vật sắp thức tỉnh, Vân Tịch đột nhiên cảm thấy thiên địa quá xa xôi, số mệnh giữa người với người, là có bao nhiêu bí ẩn khó đoán...
Nhưng mà ngay lúc nàng chuẩn bị đánh thức Tô Di Á, để quay về Thánh nữ cung ngủ bù thì đột nhiên cảm thấy một loại khí tràng kỳ lạ xuất hiện ở gần bên, bất ngờ phá vỡ tĩnh lặng bốn phía... Nàng đột ngột quay đầu, liền thấy được người kia...
Thương Tuyết Vi thế nhưng đứng ở dưới Quan Tinh Đài cách nàng hơn mười thước, mặt nữ Giáo vương giống như băng điêu không chút thay đổi, vô bi vô hỉ, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn hai người... Nàng ấy vẫn vậy vẫn khoác một bộ điêu cừu trắng như tuyết, vương bào màu vàng nhạt dài đến mắt cá chân, văn sức Tuyết Mạn hoa trước ngực vẫn yêu dã như vậy, trong ánh sáng chập choạng mông lung như ẩn như hiện...
Mấy thị tì khom người vây quanh nàng ấy, thống lĩnh thập tam Băng Dực Liễu Vô Ảnh cũng đứng ở bên cạnh nàng, trong tay cầm trường kiếm, nam tử anh tuấn này vẫn mang bộ mặt tái nhợt lạnh lùng. Nhìn thấy Vân Tịch quay đầu, lông mày của Thương Tuyết Vi tựa hồ nhíu lại, hình như nét mặt có chút biến hóa...
Chỉ là lướt qua trong nháy mắt, đã làm hô hấp Vân Tịch gần như đông cứng, nàng nhanh chóng xoay đầu không dám nhìn xuống, sợ ánh mắt sáng như tuyết kia nhìn chằm chằm mình, sống lưng cơ hồ đều muốn đóng băng... Thương Tuyết Vi thoạt nhìn vẫn còn một thân gió bụi chưa thay đổi, hình như mới từ bên ngoài gấp gáp trở về... Sao lại trùng hợp như vậy cũng đến nơi này? Cứ như thế không nói không rằng mà đứng nhìn chằm chằm, trong lòng nàng ta lại đang muốn cái gì, có phải đang muốn dùng thủ đoạn mới tra tấn mình hay không?
Thương Tuyết Vi ngước nhìn bóng lưng hai người đang tựa sát vào nhau trên Quan Tinh Đài, trời vừa hửng sáng vài tia nắng mỏng manh chiếu vào người các nàng, giống như một lớp lụa mỏng hư vô, tạo nên khung cảnh an tường, hài hoà. Thương Tuyết Vi không khỏi cười lạnh, chuyến này xuất cung hơn mười ngày, mới vừa từ trận chính biến thoát thân trở về, hai người này vậy mà đã bất chấp yêu nhau rồi sao? Cẩn thận nghĩ lại, lúc trước là mình phái Tô Di Á đi tìm thần thú bỏ trốn, ngầm chấp nhận cho cô ta đến địa lao thăm Vân Tịch, sau màn huyết tế lại đem Vân Tịch an bài ở Thánh nữ cung dưỡng thương, chính miệng phân phó Tô Di Á chăm sóc... Vậy hai người đến bên nhau, không phải do chính mình trợ giúp, khiên châm dẫn tuyến (se chỉ luồng kim) sao?
Nàng thấy Sở Vân Tịch bối rối xoay người sang chỗ khác, giả bộ như không nhìn thấy nàng... Thương Tuyết Vi cũng không giận, chỉ là trong lòng xẹt qua một tia cô đơn chua xót, đó là tình yêu trong mắt thế nhân sao? Có lẽ chính mình đến cuối đời cũng không thể có được ấm áp và bình yên như vậy đi... Trong cuộc chiến bất tận, ngập tràn quyền mưu và những lo toan đề phòng quá lớn, nàng một mình vượt qua mọi chông gai đi tới, có bao nhiêu sinh mệnh vô tội chết ở dưới chân nàng máu chảy thành sông, có bao nhiêu linh hồn bị mất đi tự do trong bóng tối thèm muốn tánh mạng của nàng, khiến cho nàng một khắc cũng không thể lơi lỏng, không thể nhìn thấy nơi cuối con đường, từ lâu đã không thể quay đầu lại...
Đó là thứ mà vĩnh viễn nàng cũng không thể đưa tay chạm tới, nàng vốn có hết thảy, bất quá cũng chỉ là một hồi chỉ túy kim mê (xa hoa trụy lạc), tham lam những ảo mộng ngông cuồng! Một phần tình yêu thuần túy nhất, cho dù gần trong gang tấc, cũng là khoảng cách xa vời không thể chạm tới...
"Sở Vân Tịch, ngươi thật sự thích cô ta sao?" Thương Tuyết Vi thầm hỏi, nàng rốt cục dời đi ánh mắt, xoay người rời đi. Nàng không thể nói cho Sở Vân Tịch, việc đầu tiên mình trở lại Côn Luân là đi Thánh nữ cung để xem thương thế của nàng, đối với màn huyết tế kia, thật ra mình rất áy náy...
"Giáo vương Bệ Hạ... Cứ như vậy buông tha cho Sở Vân Tịch sao?" Đoàn người vây quanh nữ Giáo vương cáo lui, Liễu Vô Ảnh không cam lòng liên tục quay đầu lại, chỉ thấy hai người trên Quan Tinh Đài, cũng vội vã rời đi. Liễu Vô Ảnh nhịn không được trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
"Ta đây có thể làm gì?" Thương Tuyết Vi không chút để ý hỏi lại, ánh mắt rã rời bất định.
"Thuộc hạ cho rằng... Giáo vương Bệ Hạ sẽ giết nàng."
Thương Tuyết Vi chợt dừng bước, có vẻ thích thú vươn tay chơi đùa đóa kỳ hoa màu trắng đang nở ở ngoài hành lang cung điện, cánh hoa nhất thời rơi lả tả... "Ta vì sao phải giết? Ngược lại ta còn muốn trọng dụng cô ta..."
"Cái gì?!" Liễu Vô Ảnh rùng mình, nữ Giáo vương lãnh khốc tàn nhẫn này gần đây sao lại đột nhiên làm việc không theo nguyên tắc! Hắn lập tức ôm quyền thỉnh mệnh (đưa ý kiến): "Theo ý kiến riêng của thuộc hạ, Sở Vân Tịch lai lịch, thân thế không rõ, không thể ở lâu!"
"Lai lịch? Thân thế?" Thương Tuyết Vi xoay người lại, nhìn không chuyển mắt 'thanh bảo kiếm' nàng tín nhiệm nhất, giọng lạnh như băng: "Vô Ảnh, ngươi không cần 'ngũ thập bộ tiếu bách bộ' (ý giống như chó chê mèo lắm lông vậy), năm đó tổ phụ của ngươi bị hoàng đế trung nguyên đày đi sung quân ở biên cương, vĩnh viễn không được quay về cố thổ, với huyết thống của gia tộc ngươi, ngươi không cảm thấy mình cũng là ngoại tộc trên mảnh đất này sao?"
Nghe ra sự khó chịu và mỉa mai trong lời nói của nữ Giáo vương, sắc mặt Liễu Vô Ảnh tái xanh, nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu dưới chân Thương Tuyết Vi: "Thuộc hạ biết tội!" Thương Tuyết Vi liếc mắt nhìn hắn, thở dài: "Thôi, được rồi, chúng ta cũng là người từ trong gian khổ sóng vai đi tới, không cần hành đại lễ với ta như thế."
"Dạ!" Liễu Vô Ảnh chậm rãi đứng dậy, kính cẩn đứng bên cạnh nàng, lại đề nghị nói: "Giáo vương Bệ Hạ lặn lội đường xa, mời về Tây Lương cung nghỉ ngơi trước!"
Thương Tuyết Vi không đáp, lại xuất thần nhìn người đi xuyên qua cung điện, ánh ban mai hé ra dưới mái vòm Thánh nữ cung lóe ra kim quang lưu ly xanh biếc... Nữ Giáo vương giống như đang suy tư điều gì. Qua một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên hạ lệnh: "Tuyết Linh hồ chuyển thế ở huyết tế may mắn sống sót, các giáo đồ ca ngợi ta nhân từ, lại coi Sở Vân Tịch như thần. Hãy phong nàng làm Thánh sứ đi, đến hầu hạ bên cạnh ta."
"Giáo vương Bệ Hạ... Nếu không thì - chờ nhóm mật thám trở lại rồi tiếp tục..." Liễu Vô Ảnh lời còn chưa dứt, Thương Tuyết Vi ngắt lời nói: "Chuyện Đoạn Thủy đao tiếp tục tra là được rồi, bọn hắn đi Trung Nguyên lần này, như thế nào có thể trong chốc lát chạy về được. Cứ định như vậy, buổi trưa hôm nay, triệu Sở Vân Tịch đến Quang Hoa Điện yết kiến."
Cung thành tuyệt đỉnh Côn Luân tuy là điêu lương kim ngõa* hết sức xa hoa. Nhưng mà chủ thể thì chỉ có tam Điện tứ Cung và một tòa bạch tháp. Chủ điện là "Quang Hoa Điện", ở đây Giáo vương tiếp kiến giáo đồ và thương nghị sự vụ tông giáo cùng ngũ đại hộ pháp.
*(điêu lương=xà nhà được chạm khắc, kim ngõa=ngói vàng)
Kế Quang Hoa Điện là "Quỳnh Hoa Điện", là nơi Giáo vương xử lý chính vụ, giống như Ngự Thư phòng của Hoàng Đế. Đông tây hai bên Đại điện là "Tây Lương cung" của Thương Tuyết Vi và "Ngưng Hương cung" của Thương Lưu Yên. Sau Quỳnh Hoa Điện là Thần Điện còn lại là Thánh tháp, hai bên Thánh tháp lại theo thứ tự là "Thánh Nữ cung" của Thập Tam Thánh Nữ và "Mộng Hoa cung" từng là của Thương Vũ Y. Xuyên qua Thánh tháp lại có một cung điện giới bị sâm nghiêm tên là "Dược sư điện", vu thần Thương Lưu Yên phụ trách luyện đan chế dược ở đây.
Buổi trưa ngày hôm đó, Vân Tịch còn chưa ngủ bù đủ giấc đã bị truyền triệu, nàng vào Kim Cung Côn Luân hai tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào Quang Hoa Điện chính thức được triệu kiến...
Người nọ ngồi trên ngọc tọa vẫn lãnh ngạo bất ky, gương mặt giống như tinh điêu ngọc trác lại hiện lên ý cười trong trẻo lạnh lùng, vương bào khinh bạc hoa lệ choàng ở trên người, vẫn rất khó che dấu dáng người mảnh khảnh và đường nét nhỏ nhắn mềm mại... Ánh mắt sáng quắc của Thương Tuyết Vi nhìn đến Sở Vân Tịch, thấy được sự kinh ngạc trong mắt nàng khi bất ngờ bị sắc phong làm Thánh sứ, tuy chỉ là hủ danh vô thực tượng trưng thần quyền, nhưng lại có cùng địa vị với vu thần Thương Lưu Yên và được hầu hạ bên người nữ Giáo vương...
Đứng đầu ngũ đại hộ pháp - Thương Kim cuối cùng cũng đọc xong "Thiên dụ" sắc phong dài dòng, Vân Tịch máy móc hành lễ quỳ bái tạ ơn, sau đó tiếp nhận pháp trượng mạ vàng tượng trưng thần quyền, đi lên ngọc tọa. Sau khi đứng ở bên người Thương Tuyết Vi, Vân Tịch thấy được khóe môi nàng ta hơi nhếch lộ ra ý cười khó hiểu...
Thương Lưu Yên đứng ở bên kia ngọc tọa Giáo vương, nhìn thấy Sở Vân Tịch tâm thần không yên, nữ nhân này tuy là tươi cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại không dấu được chua ngoa cùng khinh miệt.
Ngũ đại trưởng lão hộ pháp quan sát nghi thức sắc phong mặt đều không chút thay đổi, trong lòng như có suy nghĩ gì. Dương Duệ - Đại tướng quân Côn Luân, trên mặt nam nhân râu quai nón này ẩn chút kinh ngạc, còn mặt của thống lĩnh thập tam Băng Dực Liễu Vô Ảnh thì vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lòng lại bốn bề dậy sóng. Còn Thập Tam Thánh Nữ ai cũng đều kinh hãi không thôi, ánh mắt Tô Di Á lo âu nhìn Vân Tịch, nhưng dưới mí mắt Thương Tuyết Vi, lại không thể không ẩn nhẫn che dấu.
Vân Tịch và Tô Di Á nhìn nhau xuyên qua bầu không khí dường như đông cứng này, âm thầm thở dài... Nàng sớm đoán được, Thương Tuyết Vi lưu lại mạng của nàng, sẽ không dễ dàng thả nàng xuống núi. Vốn nghĩ rằng Thương Tuyết Vi sẽ hạ độc, giống như cách nàng ta đã dùng với tướng quân Trác Lãng khiến cho thần trí của nàng bị u mê, hoặc dùng cách nào đó làm cho nàng mất đi năng lực phản khán, hoàn toàn biến thành "Phật sống" ở Côn Luân giáo, để mặc nàng ta điều khiển như con rối! Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới ngày hôm nay, dù nàng ta đã tận mắt thấy quan hệ thân cận giữa nàng và Thánh nữ Tô Di Á, thế nhưng vẫn không làm khó dễ hay phản đối câu nào, lại còn quang minh chính đại phong quan cho nàng...
Đứng ở bên người Thương Tuyết Vi, Vân Tịch luôn cảm thấy bất an lo sợ, không biết có phải nữ ma đầu này rất thích nhìn mình khom lưng khụy gối, ngoan ngoãn nghe theo không? Nữ nhân này, rốt cuộc muốn cái gì đây.
Ánh trời chiều xuyên qua rặng mây chiếu lên tuyết động, mặt trời dần dần ngã về Tây.
Bên trong Quỳnh Hoa Điện, Vân Tịch cô đơn lẻ bóng. Nàng ngồi một mình trước án thư thật lớn, vùi đầu trong đống văn thư sổ sách chồng chất như núi. Mười ngày nay từ khi được phong làm Thánh sứ, nàng gần như mỗi ngày đều bị 'Giam cầm' ở Quỳnh Hoa Điện, khi nữ Giáo vương xử lý chính vụ thì nàng phải đứng như một con rối bên cạnh, mãi đến khi thân thể lạnh cứng tê dại. Thương Tuyết Vi mới rời khỏi Quỳnh Hoa Điện, sau đó nàng phải ngồi ở chổ này cả một ngày, đọc hết quyển kinh văn này đến giáo lý kia. Đến chập tối mới được Thương Tuyết Vi truyền triệu, cùng với vu thần Thương Lưu Yên và ngũ đại Trưởng lão hộ pháp đến Quang Hoa Điện dùng bữa tối.
Vân Tịch tựa vào trên kim tọa êm ái, thở ra một hơi thật dài. Ở trên bàn 《 Thánh luận 》 và 《 Thiên luận 》mới đọc được có một nửa, chỉ sợ ngày mai không thể ứng phó với mấy câu hỏi bất ngờ của Thương Tuyết Vi. Mà một đống sổ sách còn lại vẫn chưa xem xong. Thương Thủy - Hộ pháp trưởng lão nói, tình hình tài chính dài dòng phức tạp này là bao gồm tất cả các khoản chi tiêu của Côn Luân giáo, gồm quân phí, cùng với việc chi dùng của quốc khố Thổ Phiên.
Thương Tuyết Vi triệt để cắt giảm các khoảng chi tiêu không cần thiết trong Hoàng thất Thổ Phiên, cùng lúc thúc đẩy nền kinh tế lạc hậu của Thổ Phiên phát triển, mặt khác nàng lại không ngại bỏ ra một số tiền lớn, đổ vào việc tu bổ lại thần miếu và tế đàn. Thập tam Băng Dực hoành hành Tây Vực bài sát dị kỷ (giết chết phe đối lập), Côn Luân giáo phát triển rất nhanh chóng như thế 'tinh hỏa liệu nguyên'*, các giáo đồ thậm chí tự phát truyền giáo đến phía Đông Trung Nguyên, dẫn tới sự chú ý chặt chẽ của võ lâm chính phái trung nguyên...
*(ý là lửa cháy lan trên đồng cỏ khí thế nhanh mạnh mẽ khó dập tắt)
Chuyện tài chính vốn là do Thương Thủy một trong ngũ đại hộ pháp phụ trách, nhưng vì Thương Thủy tuổi đã cao, mắt mờ suy nghĩ không còn nhạy bén như lúc trước. Thương Tuyết Vi cố ý bồi dưỡng Vân Tịch bắt đầu tiếp xúc với các khoản hạng mục nhạy cảm này, khiến cho mấy vị hộ pháp còn lại và vu thần Thương Lưu Yên tương đối bất mãn. Vì thế nữ Giáo vương hạ lệnh xét tuyển tăng thêm nhân tài mở rộng tầng lớp thống trị của Côn Luân giáo, nhưng vì nàng quá khắt khe lại đa nghi nên hiệu quả đề bạt tân quan rất thấp.
Vân Tịch nhìn ánh tà dương ở bên ngoài Quỳnh Hoa Điện đến ngẩn người, nhớ ngày đó khi nàng bị phong làm Thánh sứ Tô Di Á vì lo lắng cho an nguy của nàng mà suýt nữa khuyên can nữ Giáo vương thu hồi ý chỉ... Kể từ khi chọc thủng tầng sa mỏng kia, Vân Tịch cảm nhận được tình ý của Tô Di Á ngày càng tha thiết. Thời điểm Vân Tịch phụng mệnh hầu hạ Giáo vương, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, mượn cơ hội tiếp xúc cơ mật trong giáo, để tìm kiếm giải dược Mạn Hoa Ngọc Lộ, báo đáp tình ý của Tô Di Á.
Không biết năm nào tháng nào mới có thể rời khỏi Côn Luân Sơn, nàng rất muốn nhanh chóng tìm được tung tích của cha nương, cùng với tất cả ký ức bị mất... Nhìn ánh chiều tà rực rỡ như họa, bỗng nghĩ đến 'thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng'*
*Núi xanh như cũ còn đây, chiều buông rán đỏ đã thay bao lần. (hai câu trong bài thơ Lâm Giang Tiên của tác giả Dương Thận)
Vân Tịch chậm rãi đứng dậy, có lẽ bởi vì nàng từng bị thương nên cảm thấy sau ót đau nhức hoặc có lẽ do đọc quá lâu. Nàng dùng hai tay xoa bóp một chút, trong cung điện tuy là có hỏa lô nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Từ ngày nhậm chức Thánh sứ, nàng được ban một bộ áo bào màu trắng dệt bằng gấm, áo choàng bên ngoài cũng là lông cừu màu trắng. Ở giữa vạt áo được thêu biểu tượng Tuyết Mạn hoa yêu dã, mặc dù nó không hoa lệ phức tạp bằng vương bào của Thương Tuyết Vi, nhưng cũng phá lệ thanh dật thoát tục, có loại ý vị không nhiễm bụi trần.
Nàng đi vào nội đường Quỳnh Hoa Điện dạo quanh, muốn tạm thời quên đi mấy cuốn kinh văn làm cho người ta hoa mắt. Lần đầu tiên đi vào, nàng gần như mê muội thất thần... Rèm châu bao quanh một cái bình phong bằng gỗ tử đàn thật lớn có điêu khắc hoa văn còn được khảm lên ngọc thạch và ngà voi theo phong cách Tây Vực. Trên bình phong vẽ một con Tuyết Hồ trông rất sống động, toàn thân thuần trắng như tuyết, gần như trong suốt. Nó có đôi mắt nhỏ tròn trĩnh, ánh mắt sáng trong lãnh duệ. Vân Tịch chăm chú nhìn con Tuyết Hồ, lại có một loại ảo giác như nó có thể tùy thời nhảy ra khỏi tấm bình phong mà nhào về phía mình...
"Là Tuyết Linh hồ sao?" Vân Tịch nghĩ, tự nhiên thấy buồn cười, theo《 Thiên luận 》của lão Giáo vương nàng từng tưởng tượng nó rất đặc biệt, chẳng lẽ kiếp trước của mình chính là nó sao?
"Ha, Tiểu Hồ Ly!" Vân Tịch có chút tự giễu, đối với bức họa trên tấm bình phong chào hỏi: "Ngươi hẳn là có thần giao cách cảm phải không? Ngươi nói cho ta biết, ta đến tột cùng là ai hả?"
"Ngươi là Thánh sứ của ta!" Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, Vân Tịch ngạc nhiên quay đầu lại, Thương Tuyết Vi giống như ma quỷ, thần không biết quỷ không hay đứng sau lưng của nàng...
- ----o o-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT