Nữ tử ngây ngô hào hứng dời ghế trúc ra hoa viên, thân thể nhỏ nhắn ngồi trên ghế cười tươi, ánh nắng chiếu trên người nàng, nhẹ nhàng như sương, dìu dịu ấm áp.
Thương Tuyết Vi vẫn đứng cạnh nàng, tùy ý để Yên nhi làm loạn trên đầu mình, tóc đen bị cắm đầy hoa, Thương Tuyết Vi cũng không giận, chỉ hiền hòa ngắm nhìn muội muội, nước mắt lặng yên rơi xuống.
"Hi hi, tỷ tỷ thật xinh đẹp, giống y như hoa!" Thương Lưu Yên vỗ tay cười to, nhìn kiệt tác của mình, cười đến mắt híp thành một đường cong.
Thương Tuyết Vi cũng cười, đáy mắt đều là yêu chiều thương tiếc: "Đâu có, Yên nhi mới đẹp, Yên nhi mới... giống như hoa!"
"Hì hì!" Thương Lưu Yên cười càng ngọt, thoáng làm người ta nhớ tới dáng vẻ quyến rũ trước đây, hiện tại đã hoàn toàn biến đổi thành đứa trẻ đáng yêu, Thương Tuyết Vi trong lòng đau nhói, ở bên tai muội muội dò hỏi: "Yên nhi, tỷ tỷ dẫn muội về nhà nha? Chúng ta về Côn Luân đi..."
Thương Lưu Yên mở to mắt nhìn nàng, cái hiểu cái không.
Con bé đã quên, quên hết tất cả, ngay cả núi Côn Luân, trên đó có nhà của nó, lòng Thương Tuyết Vi càng thêm chua chát, ôm mạnh lấy thân thể mềm mại của muội muội vào trong ngực, ấm áp quen thuộc như vậy... Nước mắt tràn ra, nàng hôn lên trán muội muội một cái.
Gió mát đột ngột thổi mạnh qua, lay động cả vườn hoa, cuốn cánh hoa bay đến cuối trời, rồi lại rơi xuống như mưa rực rỡ nhiều màu.
Thương Lưu Yên đột nhiên tránh khỏi cái ôm của tỷ tỷ, ngây ngốc nhìn hoa bay đầy trời, gió mát, mây bay. Băng Diễm và Vân Tịch cách đó không xa cùng bước trên đường đá quay trở lại, Thương Lưu Yên quay đầu nhìn nữ tử tóc bạc, bổng nở nụ cười chói mắt: "Muội thích nơi này."
Mắt nữ Giáo vương vươn lệ, vỗ vỗ hai má muội muội thở dài: "Nhưng mà Yên nhi, tỷ tỷ sẽ nhớ muội..."
Hai má Yên nhi đỏ lên, chớp chớp mắt: "Vậy tỷ tỷ lại đến thăm muội, được không?" Thương Tuyết Vi ngẩn ra, con bé rõ ràng cười rất ranh ma, cái nhíu mày vừa rồi rất giống Yên nhi lúc trước...
"Được, được!" Thương Tuyết Vi run giọng hứa, nắm tay nàng rất luyến tiếc buông ra, "Tỷ tỷ nhất định sẽ trở lại thăm muội!"
Giao Yên nhi lại cho Băng Diễm, nữ giáo Vương Côn Luân giáo cùng người yêu ở lại "Thế ngoại Mai viên" một buổi chiều, sau đó lưu luyến từ biệt muội muội và "Muội phu".
Băng Diễm ôm Thương Lưu Yên đứng dưới mái hiên, bên dưới mái hiên treo một cái chuông gió bằng vỏ sò, theo gió đu đưa leng keng vang vọng. Hậu viện lầu các còn có hành lang gấp khúc và suối nước nóng, thậm chí hoa sen còn nở rộ trong ao, được chủ nhân tỉ mỉ chăm sóc bốn mùa không tàn.
Vườn vẫn còn đang xây dựng, Băng Diễm hận không thể đem một năm bốn mùa đều dời hết lại đây, để bảo bối không cần bước chân ra khỏi nhà, vẫn có thể hưởng thụ được tất cả.
Nàng như một đứa nhỏ, tựa vào đầu vai Băng Diễm đòi lấy yêu thương.
Đầu ngón tay thon dài chạm lên kiều nhan mịn màn, Băng Diễm đột ngột cúi người, không kiềm lòng nổi, mở bờ môi nàng say mê tìm kiếm hương vị ngọt ngào... Thương Lưu Yên trừng to hai mắt, mờ mịt tận hưởng nụ hôn quen thuộc, hiện tại cái gì nàng cũng không biết, nhưng men theo vui thích sợ hãi cũng dần lắng xuống...
Thương Lưu Yên đẩy cô ra, thở dồn dập, mặt nàng đỏ ửng, chỉ là bản thân vẫn không biết, vỗ Băng Diễm cười to: "Chơi rất vui, Tiểu Bạch, chơi nữa đi!"
Băng Diễm càng thêm siết thật chặt cô gái hồn nhiên quý giá ở trong lòng.
Tầm mắt dời về phương xa, bóng lưng Thương Tuyết Vi tay nắm tay Sở Vân Tịch đang lặng lẽ đi xa. Gió chiều thổi nhẹ, dưới ánh hoàng hôn bóng dáng hai người ánh lên sắc vàng rực rỡ...
Hai năm rồi, rốt cuộc cô cũng chờ được đến ngày ôm giai nhân vào ngực, rời xa thị phi. Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất.
Toàn bộ duyên nợ trần ai đều kết thúc.
Kể từ đó nội bộ Côn Luân giáo thay đổi quy mô lớn, dưới Giáo vương bố trí hai Sứ, Thánh sứ Sở Vân Tịch nắm giữ giáo lí và hình luật, chức vụ Vu thần chuyển giao đến tế tự và ti lễ. Văn sứ Thương Vũ Trần thay Giáo vương khởi thảo binh thư, khổ học sách lượt binh pháp, văn thao vũ lược, mục đích trở thành tham mưu quân sự cho tỷ tỷ. Dưới hai Sứ là Trưởng lão chế, thủ tọa trưởng lão chấp chưởng giáo vụ và quân sự, ba trưởng lão khác chức vụ không đổi. Cô em dâu Lan Anh thì theo Thương Thủy Trưởng lão học tập, hy vọng tương lai chưởng quản tài chính.
Tuyết Phong Doanh và Thần Sát Doanh trọng chỉnh và nạp thêm người mới giao cho Sở Thiếu Hành, dưới chính sách thiết huyết của lão đao khách, chưa đầy ba tháng đã chân tuyển ra bảy tinh anh sát thủ, ban thưởng danh hào "Côn Luân Thất kiếm", thay thế mười hai Băng Dực trước đây.
Uy danh Côn Luân giáo ở Tây Vực đạt tới đỉnh điểm, càng ngày càng nhiều tiểu quốc cùng lưu dân bộ lạc Tây Vực quy phục dưới sự thống trị của nữ Giáo vương, dồn dập cống nạp xưng thần. Phong vân thay đổi thời đại mới mở ra, đến cuối năm, Thương Tuyết Vi xua binh Bắc thượng, đánh chiếm Hồi Cương...
Trời chiều tuyết đổ dầy trên càng xe, gió quật cờ đỏ đóng băng không ngã. Luân Thai đông môn tiễn quân đi, đi khi tuyết phủ dầy đường ở Thiên Sơn.
Đêm đông, Vương Hành cung Hồi Cương, tiệc rượu say sưa.
Hải Đạt Sơn giơ cao chén rượu, vẻ mặt say sưa dâm mỹ. Khách quý ngồi đầy phòng lớn, hồ cơ ca vũ lượn quanh cung lương, cười khanh khách hết sức quyến rũ hầu hạ. Vốn là thời kì chiến sự căng thẳng, Hồi Cương vương lại dẫn một đám hoàng thân quốc thích Vương tộc trốn đến hành cung Thổ Lỗ Phiên, y như thường sênh ca diễm vũ không hề phòng bị.
Nếu không phải có quốc sư Ô Nhượng dũng mãnh thiện chiến, dựa theo Tháp Lý Mộc và Khổng Tước Hà bày ra Thiết trận trọng binh khó công phá, giằng co chống lại nữ Giáo vương ba tháng... Thì Hồi Cương vương lúc này sao có thể 'cao chẩm vô ưu', bỏ bê chính sự, lơ là hưởng thụ.
Tiệc rượu biểu diễn quá nửa, một tiếng trống nặng nề chấn động đột ngột vang lên bốn phía.
Liền thấy bảy nam tử cao lớn nối đuôi xông vào chính điện, mặt nạ dữ tợn như ma quỷ, cầm trống ngọc đồng loạt vỗ lên, tự nhiên thoải mái, lúc đầu như vũ bão, mây đen áp thành, sau đó chuyển thành mưa nghiền phồn hoa, tiết tấu rõ ràng nhanh nhưng êm dịu, tiếng tiếng đánh vào nội tâm người nghe, hấp dẫn toàn bộ yến hội thu hút ánh mắt mọi người. Hải Đạt Sơn vuốt râu tán thưởng, lúc này từ trên trời giáng xuống một người, khiến màn biểu diễn càng thêm kinh diễm...
Bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống mặt trống, nữ tử một màu thuần trắng như tiên, mũi chân điểm nhẹ mặt trống, nhưng âm điệu lại dễ nghe trong như suối chảy.
Còn chưa thấy rõ diện mạo người múa trên trống, một ánh hàn quang đột nhiên từ trong tay áo xanh bay ra lao đến, bóng trắng thân hình vừa động lướt đến mấy trượng... Thị vệ bên vua hết hồn một trận, nháy mắt rút kiếm chắn trước chủ tử, kiếm quang lại bất chợt thu hồi, vũ giả thoải mái bay vòng trở lại, chỉ còn kiếm ảnh dư hương...
Nam nhân trên Vương Tọa khiếp sợ, kinh hồn tuy chưa định nhưng đã vươn tay chộp lấy tàn hương vương lại. Trong mắt Hải Đạt Sơn tóe ra ham mê: "Ai? Nàng là ai?"
Quan Ti Lễ ngồi bên cạnh vua cười nói: "Ô Khắc Mã Thành dâng lên đỉnh cấp nghệ nhân, danh xưng Thiên Sơn Thần Nữ, dung quang tuyệt đại, vũ nghệ phi phàm."
Kiếm Vũ vào cao trào, Hải Đạt Sơn thậm chí còn cho lui thân vệ bên người, để tránh bọn họ quá mức nhạy cảm quá hỏng hứng trí. Ánh mắt màu xanh một khắc cũng không rời... Nữ tử múa kiếm đúng là đáng kinh ngạc, eo nhỏ áo dài, chân thon đùi ngọc, mặt che khăn lụa khiến người khác thèm khát nhung nhan, khí thế mạnh mẽ áp bách... Lão nhìn như say như mê, mặc kệ Vương Hậu đang ngồi bên cạnh, sắc mặt tái mét.
Trầm trồ khen ngợi như sấm bên tai, hương thơm ngào ngạt lan tỏa...
Nữ tử lần thứ hai bay lên trời, cuối cùng xuất ra sát chiêu chân chính, huyền quang ẩn giấu trong tay, bất ngờ biến thành mũi nhọn cực nhỏ đâm tới Hải Đạt Sơn.
Tim Hải Đạt Sơn còn đang nhảy loạn, đến đây đi, kiếm đó lại đây, tới gần ta, để ta tháo khăn che mặt của nàng.
"Vương!" Vương Hậu sợ hãi kêu một tiếng, máu tươi đã bắn lên mặt nàng.
Đau đớn, Hồi Cương vương cúi đầu thấy rõ thanh kiếm kia, vỏ kiếm màu đen nạm đá lưu ly màu vàng, phản chiếu gương mặt tái mét của lão... Tay vô lực hạ xuống, đôi đồng tử màu xanh của thích khách sau khăn che mặt dần sáng lên...
Dạ yến xa hoa trụy lạc lập tức biến thành một tràng huyết tinh. "Côn Luân Thất kiếm" giả thành tay trống bắt đầu ra sức chém giết, giúp Thánh sứ công phá vòng vây chạy trốn. Vân Tịch đột nhiên túm tay Vương Hậu Hồi Cương, không do dự ôm chặt, một đường giết chóc, dựa theo lộ tuyến ẩn vào bóng đêm...
Cơ Linh Vương Hậu Hồi Cương đầu óc mơ màng, hai tiểu vương tử đang nắm chặt ngọc bào của nàng vội vàng chạy theo, sợ hãi im re. Nàng cứ như vậy bị tên thích khách kẻ vừa mới giết trượng phu nàng kéo xuất cung, một chiếc xe ngựa rộng rãi đậu ở chỗ vắng vẻ, mấy bóng đen lờ mờ chứng thật bọn họ đã tìm được thuộc hạ tiếp ứng của Côn Luân giáo.
"Lên xe, trốn về... Trung Nguyên đi!" Thánh sứ Côn Luân giáo tựa hồ không muốn giải thích nhiều, áo choàng màu đen phủ kín sa y múa kiếm lúc nãy. Khuôn mặt dính máu dưới ánh trăng lạnh càng thêm lóa mắt, đẹp đẽ sắc sảo như điêu khắc, khí chất cương nhu kết hợp khiến Cơ Linh sợ hãi.
"Cô... Cô vì sao cứu ta?" Nhìn thấy người nọ vội vàng lên ngựa muốn rời đi, Cơ Linh hô lớn hỏi.
"Báo ân."
"Báo ân ai?"
"Thái Thượng Hoàng, Cơ Nguyệt!"
Năm chữ như búa tạ nện xuống, Sở Vân Tịch đã thúc ngựa rời đi, chỉ để lại bụi mù trong bóng đêm.
Thân mình Vương Hậu Hồi Cương lung lay, nàng chính là con gái của Long Quý Phi và Tiên Hoàng, muội muội cùng cha khác mẹ với Cơ Nguyệt, tỷ tỷ ruột của Nhược Ly. Hơn mười năm trước tứ Công chúa Cơ thị hòa thân gả cho Hồi Cương, chịu bao khuất nhục, cùng nhớ mong quê nhà, bây giờ được Thánh sứ Côn Luân giáo cứu, có thể dắt ái tử quay về cố hương...
Cơ Linh nhìn trời cao, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Ánh trăng mát lạnh, nàng đứng ngoài trướng không tiếng động chờ đợi.
Vương bào màu vàng nhạt phết đất, nhuộm đầy sương đêm mùa đông. Đại doanh đèn đuốc sáng trưng thời khắc đợi chiến, thần sắc nữ Giáo vương biến ảo khó dò, vẻ mặt cô đơn lạnh lẽo hòa với nộ ý hừng hực, nắm chặt Xích Nguyệt kiếm bên người.
Mãi đến khi thấy mấy bóng đen đang thúc ngựa chạy vội về, xoay người xuống ngựa, như không có việc gì quay lại bên nàng. Thương Tuyết Vi gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt phong trần mệt mỏi, ánh mắt băng hàn thấu xương, dọa Vân Tịch tới mức rùng mình một cái. Nàng biết mình lần này tự tiện hành động có bao nhiêu mạo hiểm, Thương Tuyết Vi lo lắng nhiều tất nhiên tức giận... Nhưng nàng nhất định phải mạo hiểm thử một lần, ám sát là tuyệt chiêu Côn Luân giáo vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, nàng dẫn theo Thất kiếm và ba trăm tên sát thủ tinh nhuệ Thần Sát Doanh, giết cướp vũ đoàn Thiên Sơn thật. Bây giờ Hồi Cương vương chết rồi, người thừa kế duy nhất cũng theo Vương Hậu chạy trốn, lòng quân Hồi Cương tất nhiên đại loạn. Trận giằng co này sẽ bị phá vỡ, bằng không tai hại viễn chinh sớm hay muộn cũng sẽ làm quân Côn Luân lâm vào tuyệt cảnh.
Nữ Giáo vương một câu cũng không nói, ánh mắt lạnh lùng xác thực muốn làm người đóng băng. Các loại cầu xin tha thứ đã định sẵn trong đầu, Vân Tịch lại không nói ra nổi, chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng, chờ đợi sự trừng phạt.
Nhưng thật bất ngờ, Thương Tuyết Vi đột nhiên áp đến gần Vân Tịch, nắm lấy áo choàng mở bung ra nhìn chằm chằm, làn da trắng nõn như ngọc ẩn hiện, mê hoặc hấp dẫn chưa từng có khiến người ta ngộp thở...
"Nàng..."
"Đừng, Tuyết Vi, ta lạnh!" Vân Tịch giọng run run kéo chặt áo choàng, lại bị Thương Tuyết Vi nắm chặt kéo tới trước, hai người dán vào nhau, đôi môi đỏ mọng của Thương Tuyết Vi áp đến hơi thở phả lên mặt Vân Tịch, tức giận cùng nhớ nhung khắc cốt giằng co trong lòng, nữ Giáo vương quát khẽ: "Nàng tin hay không, ta lấy quân pháp trị nàng!"
Nàng biến mất bảy ngày, bảy ngày này nàng làm sao biết được Thương Tuyết Vi sống quá thế nào.
Vân Tịch làm như vô tội nhếch miệng cười: "Quan trọng là... Ta thay nàng giết Hồi Cương vương rồi, và đã bình yên trở lại a!"
"Giết như thế nào, dùng sắc giết?!"
"Chỉ hy sinh một chút nhan sắc." Vân Tịch nhướng mày, trên người nàng có mùi hương không rõ thấm vào đầu Thương Tuyết Vi.
"Câm miệng!" Một câu nữ Giáo vương cũng không muốn nghe tiếp, oán hận cắn môi Vân Tịch hôn khá thô bạo, thậm chí còn mở áo choàng mò vào trong, hai tay ôm chặt thân thể trong lớp sa mỏng, điên cuồng vô thố hôn nàng...
Dám lấy bộ dáng yêu nghiệt như vậy xuất hiện trước mắt người khác, Sở Vân Tịch, có phải nàng muốn chết rồi hay không!
"Tuyết Vi, Tuyết Vi nàng làm gì a! Đã đến lúc nào rồi mà nàng còn..." Giọng mềm mỏng xin tha càng thêm thúc giục Thương Tuyết Vi không buông, cả người bị nàng dây dưa kéo tới xốc lên liều lớn, hướng vào giường lớn oán hận đẩy mạnh một cái, ngọc thể trơn trắng mát lạnh bật ngã lên giường, Thương Tuyết Vi nhào tới hôn nàng như một dạng trừng phạt, thắt lưng gì đó đều bị nàng ném bay, ngón tay luồn vào trong, không thể kiềm chế...
Dường như đột ngột phát hiện ra cái gì, Thương Tuyết Vi rời môi thở gấp: "Trời, nàng dùng Hương Cơ Phấn của Yên nhi!"
"Đoán ra rồi." Vân Tịch đắc ý dạt dào cười xấu, "Nàng biết không, Hải Đạt Sơn xem ta, xem tới hai mắt muốn rớt ra luôn đó~!"
"Ta muốn móc mắt lão!"
"Đừng mà, người cũng chết rồi, để cái toàn thây đi."
Vuốt ve da thịt như ngọc dường như trên đó phủ có một lớp ngân bạc tỏa ra mùi hương lạ lùng độc đáo, đầu ngón tay chạm lên xúc cảm mềm mại như tơ lụa, Thương Tuyết Vi hoàn toàn ý loạn tình mê... Hóa ra Vân Tịch của nàng cũng có thể mềm mại quyến rũ đáng yêu như thế, thật câu hồn nhiếp phách. Nàng yêu, quả nhiên là một yêu nghiệt, chuyên gây tai họa.
Hôn sâu một khắc cũng không ngừng gợi lên càng nhiều dục vọng, dường như nó vĩnh viễn không thể thỏa mãn được ham muốn, trong đêm lạnh chỉ có hơi ấm cơ thể của nhau mới có thể an ủi lẫn nhau. Vân Tịch vừa nắm lấy vai Thương Tuyết Vi định cởi áo nàng ra, ngoài đại trướng đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo:
"Giáo vương Bệ Hạ!"
"Chuyện gì?" Thương Tuyết Vi đứng bật dậy, sắc mặt cực kỳ khó chịu.
"Ngạn tuyến bờ sông Khổng Tước cấp báo, ở hướng Nam Ô Nhượng cho mười vạn quân vượt sông, thề quyết một trận sống chết với quân ta!"
Đáy mắt Thương Tuyết Vi xẹt qua một tia tàn nhẫn: "Rất tốt, nhổ trại ứng chiến!"
Vân Tịch tức giận ngồi dậy, đôi mắt xanh vẫn còn mơ màng, Thương Tuyết Vi nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc lập tức trở nên dịu dàng, nàng hôn nhẹ môi nàng một cái, đôi mắt đen lạnh lùng kiều mị: "Chưa thỏa mãn đúng không? Phu quân ngoan, đánh giặc xong ta tiếp tục thưởng nàng!"
Ba tháng sau, đại quân Hồi Cương toàn quân bị diệt.
Đầu xuân sang năm, thiết kỵ Côn Luân giáo đạp nát quốc thổ Hồi Cương. Mấy vạn dân du mục Hồi Cương bị khu trục đến phía Bắc Thiên Sơn. Vương Triều Hồi Cương chính thức hủy diệt, thù diệt tộc của Tây Lương hơn năm mươi năm trước rốt cuộc đã báo.
Tháng năm, cuối cùng nữ Giáo vương Thương Tuyết Vi cũng phế bỏ "Thổ Phiên Vương Triều", tuyên bố xây dựng chính quyền "Tây Liêu". Quốc thổ trãi dài, Bắc Thiên Sơn, Tây Hi Mã Lạp Nhã, Đông thẳng đến Mạc Bắc kéo qua Hà Tây, lấy Đôn Hoàng làm giới, nhập quan là Trung Nguyên. Thủ đô vẫn là La Ta Thành, nữ Giáo vương không theo thỉnh nguyện của trăm vạn giáo đồ đăng cơ làm Đế, mà bồi dưỡng con út của đại tướng quân Trác Lãng làm "Vua bù nhìn", lấy thân phận Quốc giáo, Giáo vương nắm đại quyền. Chính quyền Tây Liêu chia ra ba mươi sáu bộ kéo dài đến Tây Vực, nữ Giáo vương bố trí thêm "Ngoại Lệnh viện", quản hạt công việc phiên bang.
Từng phiên bộ đều dựa theo dân phong chính sách của bản tộc, hàng năm cống nạp cho quốc khố Tây Liêu.
Tháng tám, Hoàng Đế Cơ Thiên Hạo Trung Nguyên ngự giá thân chinh đến thành Đôn Hoàng, thiết thịnh yến mời nữ Giáo vương Thương Tuyết Vi Tây Vực liên kết đồng minh, cùng thương nghị chính sự quan trọng.
Đỉnh Tuyết sơn, Thương Tuyết Vi cầm thư mời nặng trịch, cười nhạt, dường như sớm đã đoán trước được sẽ có ngày này. Vân Tịch ngồi ở một bên, nâng má lẳng lặng nhìn người yêu đã đạt thành ý nguyện: "Tuyết Vi, chúng ta phải đi gặp Hoàng Thượng... Thật sao?"
"Sao lại không đi." Hàng mi nàng cong vút, cao quý khiến người khiếp sợ, thư mời kẹp giữa hai ngón tay đùa nghịch, ngạo nghễ lại có vẻ biếng nhác nói: "Côn Luân giáo không có mở rộng về hướng Đông, ta không thẹn với lòng, cùng hắn tâm sự thì có làm sao."
Hai người đến cổ thành Đôn Hoàng yết kiến Thiên Tử, hơn nữa còn gặp lại người quen.
Thủ tọa Thánh nữ Côn Luân giáo năm đó, Quý Phi rất được sủng ái, Tô Lãnh vận hán phục trâm cài, ý vị tự nhiên như hoa sen, trang dung đoan chính xinh đẹp, thanh nhã phi phàm. Vân Tịch nhìn thoáng qua lại thấy giống một người, nhớ tới Tô Di Á, trong lòng hơi buồn bã. Các nàng lẳng lặng nhìn nhau, bụng Tô Lãnh hơi nhô ra, vậy mà vẫn kiên trì đến Đôn Hoàng thăm chốn cũ, hồi ức có phần kinh tâm động phách, đều giống nhau không thể quên.
Sau đại yến, Thương Tuyết Vi cùng Cơ Thiên Hạo tiến hành mật đàm khoảng ba ngày ba đêm, Vân Tịch và Tô Lãnh chỉ có thể đợi ở ngoài, không cho phép bất kỳ người nào đến quấy nhiễu.
Cuối cùng, hai Đế vương trẻ tuổi thực hiện xong minh ước, năm mươi năm hưu binh không chiến, bất luận Tây Liêu có lớn mạnh như thế nào cũng không xâm phạm Trung Nguyên. Hai nước trao đổi hỗ trợ lẫn nhau, dân tộc hữu hảo, nguyện lưu truyền đời này sang đời khác.
Để đáp lễ, Cơ Thiên Hạo hạ lệnh phỏng theo tư liệu lịch sử, ở nơi từng là hoàng thành Tây Lương Quốc trùng tu hoàng cung Tây Lương, tặng cho Thương Tuyết Vi dùng làm hành cung.
- ---------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT