ĐÊM VĨNH HẰNG

Một tiếng thét thảm xuyên phá màn đêm.

"Thánh... Thánh sứ đại nhân! Tha cho lão, nể tình lão Giáo vương, nể tình lão làm trâu làm ngựa hai mươi mấy năm cho Côn Luân giáo... Van ngài khai ân, xin Giáo vương tha cho lão!"

Trưởng lão máu me đầy mặt ngã ngồi trên ngạch cửa khản giọng cầu xin, bàn tay già nua bám lấy cánh cửa mạ vàng chạm trổ hoa văn, lão sợ hãi run rẩy, vừa nói vừa lùi về sau, lết mông vào trong Quang Hoa Điện tối tăm...

Vân Tịch cười lạnh, bộ cẩm bạch bào Thánh sứ ánh lên, cổ tay khẽ động một ánh đen chợt lóe... Kiếm thứ nhất xoẹt ngang qua ngực Thương Hỏa, kiếm thứ hai bổ dọc từ đỉnh đầu xuống, Thương Hỏa hét thảm, kiếm phong thứ ba đính lão dính trên cửa điện Quang Hoa.

Thi thể chết thảm trượt theo cửa điện rớt xuống, trước ngực Thương Hỏa in hình một chữ thập. Cho dù có dùng phương thức nào thì Vân Tịch cũng thấy không đủ, không đủ để trút hết cơn giận, đáy mắt thoáng hiện tia sáng lạnh, như sao trời chợt lóe.

Nàng thu Huyền Tinh kiếm, ngực phập phồng thở gấp, Thương Tuyết Vi chẳng biết tự lúc nào đã đứng bên cạnh nàng. Nàng nhìn thấy tử trạng của Thương Hỏa, thần sắc vẫn bất động, chỉ nhẹ nhàng kéo vai Vân Tịch qua thay nàng lau đi vết máu trên mặt. "Không được để mình dính bẩn như vậy nữa, bằng không ta sẽ không thích."

Vân Tịch ngẩn người, vội vàng dùng tay áo lau mặt, sau đó ngốc nghếch nhìn Thương Tuyết Vi bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Thương Tuyết Vi chậm rãi luồng vào tay áo của Vân Tịch, nắm chặt tay đối phương, một tay cầm kiếm, cùng nhau tiến vào màn đen phía trước.

Chốc lát đã đi sâu vào Quang Hoa Điện, bóng tối trước mắt đột nhiên biến mất, cung đăng chợt lóe nến đỏ lung lay. Ngọn lửa không biết dùng cách gì lại cháy lên, giống như gió thổi qua là cháy. "Oành" một tiếng cửa Điện phía sau đột nhiên đóng sầm lại.

Vân Tịch đang muốn quay đầu, thì bị Thương Tuyết Vi túm lấy kéo nhanh về phía trước. Nhưng càng đi lại càng thấy Quang Hoa Điện không giống như trước đây. Trên vách gắn đầy hoa văn hình ngọn lửa, mạn che quanh thân bay loạn, dù bốn phía không có gió, tĩnh mịch đến nỗi có thể nghe thấy máu trong mạch chảy xuôi.

Thương Tuyết Vi hình như đột ngột phát hiện cái gì, nàng lập tức dừng bước, tầm nhìn men theo ánh nến và mạn che bị gió thổi lay trong đại điện. "Yên nhi!" Tay nữ Giáo vương cầm kiếm vẫn không nhúc nhích, "Tỷ biết muội đang ở đây, tỷ đã tóm được muội, mau ra đây đi!"

Cứ như trước đây hai tỷ muội thường ở Quang Hoa Điện chơi trốn tìm, gió thổi tung mạn che đỏ chót, một bóng dáng nhỏ nhắn linh lung, rõ ràng đã thấy gần trong gang tấc, lại không thể nào chạm đến.

"Tuyết Vi..." Giọng Vân Tịch có chút khàn, Thương Tuyết Vi xoay người lại nhìn, thấy đồng tử của nàng đang cấp tốc co lại, người cũng bắt đầu mất trọng tâm... "Nhắm mắt lại, là huyễn thuật!"

Vân Tịch vội vàng nhắm hai mắt bóp chặt huyệt thái dương, cảm giác choáng váng mãnh liệt rốt cuộc dịu bớt, bên tai vang lên tiếng cười lạnh của Thương Tuyết Vi:

"Rất giỏi, ngay cả cái này cũng học xong rồi."

"Yên nhi, tỷ tỷ đã trở lại tìm muội, đi ra gặp tỷ!"

Không khí bốn phía đột nhiên nóng lên, Vân Tịch thoáng kinh hãi, nhịn không được mở mắt, chỉ thấy Thương Tuyết Vi tung tả chưởng đánh vào hư không, một vòng tròn vàng nhạt từ lòng bàn tay lóe lên, sau đó nhanh chóng bành trướng... Kim quang chói mắt, làm tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, không thấy rõ gì nữa, cả người như bồng bềnh trong mộng.

Màn kim sắc tự nhiên càng ngày càng thịnh, bao trùm toàn bộ. Hư thật bắt đầu giao nhau... Hình ảnh vốn đang mơ hồ, tự nhiên tiêu tán như mưa, trở nên trong suốt hòa vào không khí. Trước mắt từ từ xuất hiện ngọc tọa Giáo vương ở cuối Quang Hoa Điện...

Một nữ tử lười nhác đang tựa trên ngọc tọa, nàng bận vương bào của Thương Tuyết Vi, ngực dệt đầy hình thêu kim sắc hoa lệ, đóa Tuyết Mạn hoa nở rộ cực lớn như nhật nguyệt mọc trong đêm, nó tượng trưng cho thân phận Giáo vương, là biểu tượng hàng nghìn hàng vạn tín đồ cúng bái...

Thương Lưu Yên lấy tư thế kiêu ngạo ngồi trên vị trí thuộc về Thương Tuyết Vi! Băng Diễm không nhúc nhích đứng ở bên cạnh, cánh tay quấn chặt mảnh vải trắng rướm máu, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn trước.

Cả người Vân Tịch cương cứng như dây cung, nghĩ muốn rút kiếm ra!

"Ha ha ha ha, không hổ là Thương Tuyết Vi, chỉ có ngươi mới có thể phá được huyễn thuật này..." Thương Lưu Yên vỗ tay đứng dậy, vương bào rủ xuống đất, cười tươi như hoa: "Một năm lẻ hai tháng, ta rốt cuộc đợi được ngươi trở về, tỷ tỷ tốt của ta!"

Thương Tuyết Vi nhìn đến muội muội sinh đôi cực kỳ giống mình giờ phút này, sắc mặt nàng lạnh hơn, ánh mắt như kiếm, như muốn xuyên qua thân thể yêu mị như rắn rết kia.

Thấy nàng không nói lời nào, Thương Lưu Yên lại chuyển mắt đến Vân Tịch, trong mắt lập tức lóe lên oán độc: "Còn ngươi nữa Sở Vân Tịch, tỷ phu... yêu dấu của ta!"

Vân Tịch giận đến đỏ cả mặt, một đạo hàn quang từ cổ tay lóe lên, Vân Tịch hoành kiếm chắn trước người Thương Tuyết Vi. Cùng lúc đó Băng Diễm cũng rút kiếm chuẩn bị động thủ. Vân Tịch lúc này mới phát hiện, Thôn Dương kiếm của Băng Diễm nằm trong tay Thương Lưu Yên, còn cô ta chỉ dùng một thanh kiếm cực kỳ bình thường.

"Yên nhi." Thương Tuyết Vi gọi muội muội sinh đôi, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, "Càng quấy cũng có mức độ thôi, bây giờ thu tay lại, tỷ tỷ cho ngươi một con đường sống!"

Lời nàng tàn nhẫn, nhưng sắc mặt Thương Lưu Yên cũng không chút thay đổi, nàng nhẹ vẩy ống tay áo, ngọc nhan xinh đẹp mị thái vô cùng mê hoặc, như thể muốn hấp dẫn vạn vật vào trong đó: "Tỷ tỷ ngươi xem, ta mặc y phục của ngươi, vẫn quá rộng a!"

Thương Tuyết Vi hiếp mắt, chống kiếm xuống đất quát: "Đến cùng phải làm như thế nào ngươi mới chịu tỉnh ngộ đây!"

"Ta muốn cô ta chết!" Thương Lưu Yên chỉ vào Vân Tịch cười lớn, cười đến thân thể mềm mại run lên, lệ như suối trào: "Giữa ta và Sở Vân Tịch hãy chọn đi! Nếu trong lòng ngươi còn có muội muội là ta, liền tự tay giết ả! Nếu ngươi chọn con yêu nghiệt đó, thì tình cảm tỷ muội hai mươi năm đến đây là hết! Ta... Tuyệt không trả lại Giáo vương vị cho ngươi!"

"Tiện nhân!" Vân Tịch nghiến răng nghiến lợi, không chút lưu tình mở miệng mắng: "Ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho Tuyết Vi, dựa vào cái gì ép nàng lựa chọn, ngươi có gan... Thì tự mình đến giết ta đi!"

Nói xong, liền động thân lao vút lên bậc thang tiến lên ngọc tọa, kiếm quang Huyền Tinh kiếm liên tục hạ xuống, mãnh liệt như lôi, không chút lưu tình bức thẳng đến ngực Thương Lưu Yên. Đôi mi thanh tú của Thương Lưu Yên hơi nhíu lại vừa muốn rút kiếm, liền nghe "Đinh" một tiếng, Vân Tịch cầm kiếm chém xuống, cổ tay Băng Diễm mạnh mẽ nâng lên, chặn lại một kiếm bất ngờ đánh đến...

Vân Tịch dừng lại trong nháy mắt, cùng đối mắt với Băng Diễm, ánh mắt tàn nhẫn giao nhau như điện quang hỏa thạch, sát khí túc nhiên từ đáy mắt dâng lên, Vân Tịch thúc giục nội lực, thu chiêu vòng lại tiếp tục chém xuống một kiếm, Huyền Tinh kiếm trong tay tựa như sao xẹt kiếm quang loạn chuyển... "A!" Băng Diễm hét lớn một tiếng, dốc toàn lực không nao núng chống đỡ, trường kiếm trong tay cô sắp gãy, ngọc thạch dưới chân cũng bắt đầu rạn nứt!

"Muốn chết!" Thương Lưu Yên quát lên, mắt thấy Băng Diễm vì hộ mình mà bị Vân Tịch dồn vào tuyệt cảnh, nữ tử mặc vương bào sắc mặt trở nên hung tợn như ma quỷ, Thôn Dương kiếm trong tay tràn ra kim quang chói mắt, bay xuống ngọc tọa, kiếm khí cắt qua, quét tới, trước mắt Vân Tịch thoáng cái tối sầm, cảm thấy cái chết đang đến rất gần mình, tình hình cực xấu...

Nhưng, một đạo hồng quang đột nhiên xé rách hắc ám...

Thương Lưu Yên kinh hãi, trong con ngươi tràn ra tia máu chứa đầy tức giận cùng tuyệt vọng, ngay tại một kiếm gần như đoạt mạng Vân Tịch trong nháy mắt đó, sát chiêu nàng điên cuồng chém tới lại bị tỷ tỷ thành công đánh lui, mũi kiếm Thôn Dương đâm vào kiếm phong của Xích Nguyệt, xuyên thấu óng ánh, "Xích Nguyệt" theo sát khí chủ nhân biến thành màu đỏ, đỏ đến muốn nhỏ ra máu.

Thương Tuyết Vi nâng mâu nhìn muội muội, trên gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng không hề có biểu cảm, lạnh lẽo như không có sinh mệnh: "Yên nhi, ta chọn Sở Vân Tịch!"

Lời vừa dứt lời, lý trí của Thương Lưu Yên cũng triệt để bị phá hủy, hủy thành ngàn vạn mãnh nhỏ bay khắp đại điện, cười nhạo nàng ngu xuẩn tự mình đa tình!

Độc tính thích giết chóc trong nội thể nháy mắt bộc phát...

Kiếm của nàng bắt đầu mất đi mục tiêu mà chém loạn, kiếm hoa yêu dã mang theo nội lực y như cuồng phong hướng tỷ tỷ sinh đôi đánh tới, kiếm khí phô thiên cái địa thổi quét mạn che bên trong Quang Hoa Điện, lần nữa bay lên lất phất cứ như đám mây đỏ phiêu đãng giữa trời.

Kiếm quang Thương Lưu Yên cuồn cuộn, dần dần dệt thành quần sáng hình lưới lớn, sát khí bức người, không chừa một khe hở. Thương Tuyết Vi bắt đầu chậc vật phòng thủ, cho tới bây giờ nàng còn chưa từng bị khí thế hung ác như vậy bức lui, ngay cả một chút đường để phản kích cũng không có.

Bốn người quyết đấu dần đến đỉnh điểm.

"Tuyết Vi!" Nàng nghe thấy Vân Tịch kêu to, cùng lúc bị người yêu nắm lấy, Huyền Tinh và Xích Nguyệt bắt đầu song kiếm hợp bích, máu văng tung tóe đầy trời, "Thiên vấn" kiếm pháp thức thứ tư "Liên Thượng Minh Hỏa" Hai người phối hợp phát huy đến cực hạn... Song kiếm đâm thẳng xuyên qua bả vai Băng Diễm, một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, song kiếm bay lên để lại một đường kiếm quang nhìn như liệt hỏa, ngọc tọa Giáo vương nát vụn...

Một ngụm máu tươi phun trên mặt đất, Băng Diễm bóp chặt bả vai không ngừng chảy máu, khụy tại chổ thở gấp không đứng dậy nổi.

Thương Lưu Yên thì không chút sứt mẻ gì đứng ở một bên, một kiếm đó có thể nói là song tuyệt, giống như ngọn lửa của địa ngục đến nhân gian để thiêu hủy tất cả, dù vậy nó vẫn không hề thương tổn được Thương Lưu Yên.

Vân Tịch và Thương Tuyết Vi kinh ngạc biến sắc.

"Tỷ tỷ thấy đó, ta bây giờ... Có thể cùng ngươi đọ sức, không bao giờ thua ngươi nữa!" Mị quang trong mắt lưu động, nhìn chằm chằm tỷ tỷ đang thất thần kinh hãi.

Ta đã hiến sinh mệnh cho "ma quỷ", chỉ vì muốn được một câu khen ngợi của ngươi...

Nàng lại liếc qua Băng Diễm trong vũng máu, mâu quang lại chiếu lên Vân Tịch mặt đầy mồ hôi, giọng khàn khàn buồn bã:

"Ngươi làm bị thương người của ta rồi, ta cũng chỉ có thể đắc tội tỷ phu thôi!"

Chưởng phong đánh tới, nhưng Vân Tịch còn đang thất thần vì một kiếm thất thủ vừa nãy chưa kịp hồi thần, thình lình cảm thấy lồng ngực bị một luồng nội lực lạnh lẽo mạnh liệt áp sát, nàng còn chưa nhìn rõ, thì chưởng Thương Lưu Yên đã đánh tới rồi, chưởng phong hất nàng văng khỏi mặt đất.

Thân thể Vân Tịch giờ phút này giống như một đóa hoa bị cuồng phong cuống đi, vùi dập toàn bộ tươi đẹp... Vân Tịch bị sát chiêu vô hình đánh bay xa mấy trượng, té trước bậc thềm ngọc tọa. Lồng ngực giống như bị thiết chùy đâm trúng, Vân Tịch quỳ ngơ ngẩn, phun ra một búng máu lên Huyền Tinh kiếm.

"Vân Tịch!" Nàng nghe thấy được Thương Tuyết Vi đau đớn gọi nàng.

Hai tay Vân Tịch không còn sức để chống đỡ thân mình, cố sức móc ra Độn kim hộ giáp bị chấn nát bên trong bạch bào Thánh sứ.

Mảnh nhỏ màu vàng run run rơi xuống đất, còn mang theo rất nhiều máu và da thịt của Vân Tịch, ý thức bắt đầu mơ hồ, khóe môi lại lộ nụ cười lạnh. Nàng và Thương Tuyết Vi cũng có chuẩn bị khi đến, cho dù chỉ giữ được một hơi tàn, nhưng hôm nay nhất định diệt con yêu nữ này.

Nàng đang nghĩ, lại bất giác ngục đầu, ngất đi...

Qua không biết bao lâu khi tỉnh lại, Vân Tịch vẫn quỳ rạp trên đất, mơ mơ màng màng nhìn thấy hoa đỏ bay đầy trời.

Băng Diễm cũng nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết, nhưng cô không ngừng động đậy, cố gắng bắt cho được góc áo rách của Thương Lưu Yên...

Tầm mắt Vân Tịch đột nhiên rõ lên, nàng kinh ngạc phát hiện thứ đang bay bay không phải là hoa, mà là máu.

Hai tỷ muội quyết đấu sinh tử, là cảnh tượng thảm thiết điên cuồng nhất thế gian, là khúc ca đau thương buồn bã nhất! Kiếm quang màu vàng và màu đỏ bao phủ bóng dáng hai người, ai cũng đều không thể tránh, dùng tất cả sát chiêu để đánh bại đối phương.

Cùng là "Thiên vấn" kiếm pháp, cùng là kiếm pháp hoa lệ, thanh tuyệt vô song.

"Vấn thiên hà bi, vấn địa hà khấp? Phong nguyệt vô tình, hoa hữu ý --"

"Băng Phong Thập Tự, hồng nhan loạn --"

"Nguyệt Lạc Ô Đề, vân vũ tán!"

Thương Tuyết Vi đâm kiếm, phong tám yếu huyệt của Thương Lưu Yên, máu đen đọng trên khuôn mặt cười lạnh lẽo thấu xương, nàng giống như đã chết, từ lúc biết Yên nhi cướp ngôi, nàng đau đớn giống như mất đi tất cả, mất đi điểm nương tựa trong quá khứ, mất đi toàn bộ yêu thương đối với muội muội...

Thương Lưu Yên cũng tóc tai bù xù, giữa kiếm phong lăng không loạn vũ, chống lại đôi mắt đầy hận ý kia.

"Tỷ tỷ không cần Yên nhi, tỷ tỷ, ngươi sẽ phải hối hận!" Máu độc khu động, nội tức lần thứ hai từ khí hải bức ra, một kiếm này nàng cuống theo gió quét quanh thân, kiếm quang yểm hộ nàng bay ra, Thương Tuyết Vi xoay người kinh sợ tránh né, trên cổ in lại một vết thương hồng...

Nữ Giáo vương không cảm thấy đau, nàng rút kiếm cười lạnh, hai tỷ muội đã đánh đến phát rồ, hai người không ngừng bị thương, máu chảy như nước, tay áo rách nát.

"Yên nhi, Yên nhi... Dừng tay!" Bàn tay Băng Diễm hướng hư không, dường như muốn dùng chút sức tàn để ngăn cản gì đó. Vì cái gì... Tất cả chuyện này đến cùng là vì cái gì! Nàng rõ ràng yêu cô ta như vậy, vì cái gì lại đưa cô ta vào chổ chết! Chẳng lẽ yêu đến tận cùng là hủy diệt họ sao?!

Đôi tỷ muội song sinh thân thiết hai mươi năm, sinh tử gắn bó, đến cùng lại đổi lấy kết cục đồng quy vu tận?!

Kiếm khí tàn phá khắp nơi, y như Quang Hoa Điện tuyệt vọng gào thét.

Nước mắt làm nhòe mọi thứ, Vân Tịch điên cuồng lục lọi tìm "Thực Cổ Phấn" giấu trong áo bào, hình ảnh phản chiếu rõ trên Huyền Tinh kiếm. "Ta muốn giết ngươi, Thương Lưu Yên, ta muốn giết ngươi!" Rắc nửa bình thuốc bột vào thân kiếm, mùi gay mũi lập tức phát tán trong không khí. Ngay tại lúc Vân Tịch muốn chống kiếm đứng dậy thì thanh kiếm trong tay bị đá bay, Băng Diễm trọng thương như vậy lại vững vàng bước tới, hai tay bóp chặt cổ họng Vân Tịch, lớn tiếng quát:

"Không được động nàng, ta không cho ngươi động nàng!"

"Buông ra... Ta..." Gần như bị Băng Diễm bóp đến ngạt thở, nhưng dư quang khóe mắt vẫn miết tới bóng dáng Thương Tuyết Vi, bạch y nữ tử vì tránh đòn tập kích bất ngờ của muội muội, mà mũi chân giẫm lên thân kiếm của đối phương, kiếm quang màu đỏ của Xích Nguyệt bành trướng đến cực hạn, nữ Giáo vương vung kiếm qua đỉnh đầu, chém xuống, xé rách thiên địa...

Tuyết Vi, ta không thể để cho nàng chết, cho dù phải xin lỗi nàng... Ta cũng không thể nhìn nàng chết!

"Ngươi sẽ biết dùng nó như thế nào, cắt đứt vận mệnh ràng buộc, cứu lấy vận mệnh của chính mình..." Lời của Cổ Bà lúc trước nháy mắt hiện lên, Vân Tịch dùng toàn bộ sức lực ném mạnh bình thuốc nhỏ...

Thương Tuyết Vi chợt phát hiện có dị vật bay đến quỹ đạo xuất kiếm của nàng, nhưng không kịp thu kiếm, bình dược trúng kiếm vỡ tan, biến thành vô số mảnh nhỏ. Kiếm khí bắt đầu khuếch tán, mang theo bột thuốc như nghìn vạn ngôi sao nhỏ lấp lánh, bám lên người Thương Lưu Yên, theo miệng vết thương vào máu.

"A!" Thương Lưu Yên hét thảm, dùng sức bịt miệng vết thương, nàng liều mạng thở hổn hển, dược tính đã chạy khắp huyết dịch đánh vào điểm trí mệnh, gân mạch bắt đầu kịch liệt co rút, đau đớn từ trong cốt tủy ăn sâu cắn nuốt nàng...

"Tỷ tỷ!" Thương Lưu Yên tuyệt vọng đau đớn hô, đột nhiên nắm lấy cổ tay Thương Tuyết Vi, ngã người về phía trước, dán lên Xích Nguyệt kiếm trong tay Thương Tuyết Vi!

"Yên nhi!" Thương Tuyết Vi chỉ vừa cảm thấy cổ tay bị muội muội mạnh mẽ siết chặt, đã thấy thân thể con bé xuyên qua kiếm của mình, thế giới đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng giọt máu chạm đất vang lên, theo Xích Nguyệt kiếm không ngừng chảy xuống, rất nhanh nhuộm đỏ nửa vạt áo thân dưới Thương Lưu Yên...

- ----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play