THĂM DÒ SỰ THẬT

Băng phủ dầy Kim Điện, mưa tuyết lặng lẽ rơi.

Ngoài ngàn dặm núi Côn Luân, Ngưng Hương cung, lửa trong ấm lô giống như đột nhiên bị dập tắt, bầu không khí đầy mùi hương dâm mỹ gần như đông cứng. Nữ tử tóc dài màu tuyết quỳ gối bất động trước mặt Thương Lưu Yên, cả người cô lạnh cứng, nhưng không dám run rẩy, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào vạt áo Thương Lưu Yên. Vu thần đại nhân Côn Luân giáo uyển chuyển bước đi, vu bào kim sắc đan xen hoa văn diễm lệ sặc sỡ, ánh lên ánh nến, lập lòe.

Không gian yên ắng, không có bất kỳ biểu hiện vui sướng nào của sự trùng phùng. Thương Lưu Yên gắt gao nhìn chằm chằm cái thứ gọi là "Kỉnh hỉ" mà Băng Diễm đem về, nhìn hai vết đao ghê người gần như phá vỡ hộp đá, và vết máu kì lạ nằm trũng sâu dưới vết đao, đã tím tái vì quá lâu ngày...

Mâu quang Thương Lưu Yên sóng sánh như nước dần dần ngưng tụ lại thành một đường, nàng xoay người một cái, vung ống tay áo cuốn lấy Thôn Dương kiếm trên lưng Băng Diễm rút nó lên, kiếm phong thẳng bức tới hộp đá trên bàn...

Đầu của Băng Diễm cúi xuống càng thấp hơn, tim đập loạn nhịp, bất an, không chịu nổi mà nhắm nghiền hai mắt, cô không dám đối mặt với kết quả trước mắt. Nhóm nữ cơ hầu hạ trong cung Thương Lưu Yên tất cả đều giật thót há hốc miệng, nhìn đến chủ nhân cực ít sử dụng kiếm lại muốn tự mình động thủ phá vỡ hộp đá...

Võ công của Thương Lưu Yên cùng lắm chỉ đủ để tự vệ, so với tỷ tỷ mình thì cách nhau một trời một vực, đây cũng chính là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch cướp ngôi của nàng.

Nhưng mà nàng lúc này đang rất bức bối, rất điên cuồng, làm đám nữ cơ như mơ hồ thấy được hình ảnh Giáo vương Bệ Hạ trên người nàng, nữ ma đầu đáng sợ đó đã rời cung đi hơn nửa năm, và hoàn toàn mất đi tin tức. Mười hai Băng Dực tuy đã về núi nhưng đối với hành tung của nàng lại miệng kín như bưng, cộng thêm cái chết của Liễu Vô Ảnh khiến cho Côn Luân giáo rơi vào bất an, dư luận không ngừng bàn tán.

Ngũ đại hộ pháp khổ sở chống đỡ sự vụ trong giáo và cục diện chính trị ở Tây Vực không ngừng thay đổi. Thương Lưu Yên sau một màn hoang đàn tửu sắc, cũng dần dần bắt đầu để ý chính sự. Vì để ổn định lòng dân mà tác phong làm việc của nàng cũng dần y theo phong cách của Thương Tuyết Vi ---- ngay cả hiện tại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị đó cũng là y hệt.

Kiếm quang Thôn Dương kiếm lạnh lẽo xuất ra thu vào đúng hai mươi lần, Thương Lưu Yên đã muốn đứt hơi, nhưng hộp đá vẫn không chút sức mẻ gì.

Đột nhiên Băng Diễm mở mắt ra, nàng giương mắt nhìn Thương Lưu Yên, kiếm phong lạnh lẽo của Thôn Dương đã đặt ở cổ họng cô...

"Đây là chiến lợi phẩm mà ngươi ngàn dặm xa xôi mang về?" Âm thanh của Thương Lưu Yên từ trên đỉnh đầu áp xuống, không chút lưu tình cầm kiếm chỉa thẳng vào Băng Diễm, bộc phát ra giọng cười lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: "Một cục đá ngu xuẩn đến buồn cười, mà ngươi lại nói nó là chí bảo Trung Nguyên đồn đãi à? Ta bất quá chỉ nói ít một câu, ngươi liền không hiểu được, rốt cuộc là ta muốn phái ngươi đi làm cái gì sao!"

Băng Diễm hiểu rõ, thứ mà nữ nhân đáng sợ như rắn rết này muốn thấy muốn biết nhất là gì, là tỷ tỷ thân sinh nàng vừa yêu vừa hận, là cái đầu của tình địch hoặc là tin Sở Vân Tịch đã chết. Còn cái nàng ta không muốn nhìn chính là gương mặt trắng bệch như quỷ của cô, và càng không hứng thú với "Bảo bối" mà cô một đường liều chết bảo vệ mang về.

"Yên nhi..." Đôi tròng mắt bích sắc của Băng Diễm ầng ậng nước, như một đứa nhỏ không biết phải làm sao, chỉ biết ngồi đó thấp thỏm chờ đợi sự trừng phạt.

"Tỷ tỷ ta đang ở đâu?" Thương Lưu Yên lớn tiếng quát hỏi, "Tỷ ấy lại đi nơi nào, tại sao còn chưa về, tại sao?!"

"Ngài ấy... Ngài ấy đã đi Nam Cương. Băng Diễm run rẩy đáp, "Thứ trong hộp đá kia đã làm hai mắt Vân Tịch bị thương, bọn họ đi Loan Nguyệt Cung... Tìm ngự y chữa bệnh rồi!"

Thương Lưu Yên nghe vậy, liền buông lơi Thôn Dương kiếm... Tất cả ngưng động sau một lúc lâu, không có bất kỳ một âm thanh gì, đột nhiên bên tai vang lên tiếng cười yếu ớt chất chứa điên cuồng của Thương Lưu Yên: "Haha, ha ha ha ha ~~ Tốt, rất tốt! Tỷ ấy cùng con tiện nhân kia một đường du sơn ngoạn thủy phong lưu khoái hoạt, lại muốn ta ở đây thay tỷ ấy gánh vác toàn bộ! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a Thương Tuyết Vi! Ha ha ha..."

"Yên nhi!"

"Tỷ ấy không cần ta nữa... Ta với tỷ ấy sống nương tựa vào nhau suốt hai mươi mốt năm, vậy mà, cứ như vậy mà đi không cần ta sao?" Thương Lưu Yên gào to, hoàn toàn quên mất lúc trước là ai đã bức Sở Vân Tịch rời đi, bức Thương Tuyết Vi rời đi.

"Yên nhi, Yên nhi nàng đừng như vậy, Giáo vương Bệ Hạ sẽ quay về, nhất định mà..." Băng Diễm nhịn đau ở hai gối đứng dậy, ôm lấy Thương Lưu Yên đang quá mức xúc động, lại bị nàng vùng vẫy tránh né, đang giằng co, trâm gài tóc Tử Ngọc của nàng bổng nhiên rớt xuống, tóc dài rối loạn buông lơi, không gió mà bay, tựa như yêu cơ quyến rũ tuyệt trần...

Nàng giận trừng mắt Băng Diễm, hét lên những lời hết sức sĩ nhục: "Cút! Cái đồ hạ tiện nhà ngươi, cút cho ta!"

"..." Băng Diễm sững sờ tại chổ, hai tay vô lực rơi xuống, đứng ngây ra như tượng.

Đúng lúc này, một tiếng vỡ nhỏ từ phía sau truyền đến, Thương Lưu Yên xoay người lại nhìn, hộp đá trên bàn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ nứt ra cái khe dài đáng sợ, vết nứt rất nhỏ rất nhanh toạc ra thành đường lớn, chỉ nghe "Cách!" một tiếng trầm đục, hộp đá ở trước mặt hai người liền vỡ vụn ra, bụi bay mù mịt một mảng, trải qua trăm năm, thứ bên trong rốt cuộc cũng thấy được ánh mặt trời...

Thương Lưu Yên khiếp sợ, chậm rãi đi đến gần đống hỗn độn trên bàn, chỉ thấy bên trong mấy mảnh đá lạnh lẽo, có hai con rắn dài toàn thân xanh đậm, đuôi màu trắng óng ánh, đầu hình tam giác, quấn cùng một chổ, thoáng nhìn thì trông nó giống như con Cự xà dài hai đầu. Nhưng mà thân thể nó cũng rất dọa người, khô quắc quéo, không còn máu thịt, y như xác ướp trăm năm phủ đầy bụi...

Thương Lưu Yên vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm đến thân rắn khô quắc lạnh lẽo, thậm chí nàng vừa mới chạm, thì cái vảy rắn màu xanh biếc đã rớt ra. Mọi người trong cung tận mắt nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi run lên từng đợt.

"Ha..." Thương Lưu Yên ngoái đầu nhìn lại Băng Diễm, quăng đến cái cười lạnh tàn nhẫn: "Hai con rắn chết, ngươi lại nói là tặng ta bảo vật, Băng Diễm... Đùa ta thú vị lắm sao?" Nàng nói xong, giận dữ quơ lấy một con trong đó ném mạnh về phía Băng Diễm...

Con rắn chết nặng nề nện lên ngực cô, sau đó trượt theo quần áo rách nát của cô rơi xuống dưới chân. Bất chợt nhận lấy đả kích như vậy, khiến cho đầu óc cô ong ong, chỉ biết trơ mắt nhìn Thương Lưu Yên tùy tay kéo một cái nữ cơ, chậm rãi uyển chuyển bỏ đi, biến mất ở cuối hành lang Hương cung.

Băng Diễm chưa bao giờ thấy nàng tức giận như hôm nay, trước kia Yên nhi còn có thể dùng roi hung hăng đánh cô, để thể hiện sự trừng phạt. Mà nay, hai con rắn chết này đã làm Thương Lưu Yên đối cô hoàn toàn thất vọng, khinh thường cả việc liếc mắt nhìn cô thêm một cái, vứt bỏ cô như rác rưỡi!

Băng Diễm bàng hoàng đứng sững ở đó như cái xác không hồn, cô cúi đầu, sau đó đột nhiên hét lên một tiếng thét chói tai...

Không biết có phải bản thân quá mức mệt nhọc nên sinh ra ảo giác hay không, cô vậy mà lại nhìn thấy cái con rắn khô quắc quéo kia quấn lấy cổ chân cô, nó há mồm phun ra cái lưỡi màu đỏ chót!

...........

Ánh trăng sáng rực, chiếu rọi ngân quang xuống vạn khoảnh Thương Sơn Nhĩ Hải, hoa nhận ánh trăng đu đưa theo gió.

Quỳnh Lâu đình, một bộ hoa y nhẹ nhàng đứng dưới gốc mai, nàng liễm mi thổi sáo, tiên âm nhập thế, phảng phất vang vọng đến cửu thiên.

"Tiếng sáo thanh trần tuyệt, một đêm thổi rụng cả mai, trăng." Một âm thanh khác bổng từ phía sau vang lên, chất giọng trong trẻo lạnh lùng mang theo vài phần tán thưởng. Nhược Ly nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy Thương Tuyết Vi đứng dưới gốc cây mai bên đình, lặng yên không một tiếng động. Cả vườn hoa mai ánh lên làn da trắng nõn của nàng, không cần thêm sắc, cũng tự nhiên động lòng người.

"Nam Cương Vương thật có hưng trí!" Thương Tuyết Vi mở miệng khen, nhẹ cười như có như không.

Tòa băng sơn này thế nhưng lại chủ động mở miệng cùng người nói chuyện, Nhược Ly giật mình không nhỏ. Thu hồi sáo ngọc vô tay áo, khóe miệng Nhược Ly cong lên, cười xán lạn: "Hay cho câu, một đêm thổi rụng mai, trăng, là thơ của Tuyết cô nương hay mới đúng!"

Thương Tuyết Vi cười như không cười nói, hai người sóng vai đứng, trước mặt là con sông nhỏ trong cung. Sông này bên cạnh "Mộng Ly hiên" nơi Thương Tuyết Vi đang ngụ, bờ bên kia nơi Tô Di Á và Vân Tịch ở gọi là "Lan Nguyệt các". Loan Nguyệt Cung chủ thể có Càn Minh, Trường Khanh, Khôn Hòa ba tòa đại điện; Tê Loan, Bích Tiêu, Chiêu Dương, Long Dương là bốn tòa cung điện, phân nơi ở là Cơ Nguyệt, Nhược Ly, Cơ Vĩnh, Long Hành Thiên, bốn vị chủ nhân. Mà tứ các theo thứ tự là - Lan Nguyệt, Khuynh Nguyệt, Kính Nguyệt, Lãm Nguyệt; Tứ hiên có - Mộng Ly, Ngọc Lưu Ly, Thanh Ly, Cẩm Ly. Cùng tám tòa vườn ngự uyển đẹp như Tiên cảnh, dành cho khách quý đến thăm.

"Ta thực thích âm sắc cây sáo này." Thương Tuyết Vi nhìn dòng nước chảy, ánh mắt có chút lơ đãng, "Ở Tây Vực cũng có một loại nhạc cụ rất giống nó, tên là Tất Lật, Nam Cương Vương có biết?"

"Ta biết." Nhược Ly gật gật đầu, "Tuyết cô nương có thổi qua sao?" Thương Tuyết Vi lắc đầu, thở dài nói: "Lúc còn rất nhỏ có nghe phụ thân thổi qua, ta thì không."

Trong đầu Nhược Ly lập tức hiện ra hình ảnh lão Đao khách Sở Thiếu Hành mạnh mẽ cuồng phóng, đứng thổi Tất Lật với bộ dáng phong nhã, cảnh kia... Quả thực khó mà tưởng tượng nổi a!

Thương Tuyết Vi chú ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Nhược Ly, lập tức hồi thần, ý thức được mình đã lỡ lời, ý cười khó có được bên môi phút chốc biến mất, cất giọng lãnh đạm: "Canh giờ không còn sớm, Nam Cương vương không quay về bồi bên Thái Thượng Hoàng sao?"

Nhược Ly ngẩn ra, không cách nào phân biệt được thái độ của nữ tử này đến cùng là muốn tỏ ra thân thiết hay là đang muốn đuổi người đây. Nàng khoát tay sau lưng, tỏ vẻ hưng trí tiếp tục thưởng thức ánh trăng, cười nói: "Không vội, hai người yêu nhau, cũng không nhất thiết phải thời thời khắc khắc dính cùng một chổ? Loan Nguyệt Cung lớn như vậy, ta với nàng thỉnh thoảng ở hai nơi khác nhau, nhưng vẫn là cùng một không gian, cùng một thời gian, không cảm thấy xa cách, ngược lại càng thêm gắng bó..."

Đôi mày Thương Tuyết Vi nhíu lại, ngoái đầu nhìn đến sườn mặt Nhược Ly, tuy rằng từ lần đầu tiên gặp mặt, đã thấy Nam Cương vương Nhược Ly dễ gần hơn Cơ Nguyệt, nhưng cũng không nghĩ đến nàng sẽ cùng mình bàn luận về cách chung sống của hai người họ. Thương Tuyết Vi nhìn Lan Nguyệt các ở bờ bên kia, trong lòng gợn sóng như gió đêm thổi trên mặt sông, thương cảm nhàn nhạt.

Không biết có phải cảm ứng được cái gì hay không mà cửa Lan Nguyệt các ở bờ bên kia bật mở, Vân Tịch cầm gậy dò đường đi ra, phía sau theo sát hai cái cung nữ, Vân Tịch không cho người lạ tới gần, tự mình men theo tiếng sáo đã trôi xa đi ra ngoài...

Mặt nàng bị bóng đen che phủ nên không nhìn thấy rõ, chỉ lờ mờ thấy được mảnh lụa trắng quấn quanh hai mắt, làm đau nhói lòng Thương Tuyết Vi.

"Lệnh muội như thế nào cũng đi ra rồi?" Nhược Ly cười nói, nàng vừa quay đầu liền thấy mặt Thương Tuyết Vi dưới bóng cây loang lỗ, âm tình khó dò... Nhược Ly còn phát hiện tay nàng nắm chặt không giấu được run rẩy, quanh thân nàng tản mát ra bầu không khí kỳ diệu, giống như hơi ấm làm băng tuyết tan chảy.

"Vân Tịch, Vân Tịch tỷ ra đây làm cái gì a!" Tô Di Á vội vàng chạy đến kéo tay Vân Tịch, rồi đem cái áo lông cừu choàng trên người nàng, "Bên ngoài rất lạnh, mau trở về ngủ đi!"

"Di Á, muội có nghe thấy không?" Gương mặt con lai tinh xảo có phần tiều tụy hòa vào màn đêm, tuy nàng không thấy được nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng, "Ta nghe được có người thổi sáo, còn có người trò chuyện..."

"Ừ... Là có người ở bờ bên kia." Tô Di Á cũng rất kinh ngạc khi phát hiện hai người đứng bên đó là Nhược Ly và Thương Tuyết Vi, "Là Nam Cương vương, mới vừa thổi sáo."

"Nghe rất hay a!" Cảm xúc Vân Tịch an ổn lại, cười hỏi: "Nam Cương vương có bộ dáng như thế nào, rất tuấn tú sao?"

"Bộ dáng... Không khác mấy so với Thái Thượng Hoàng, ha ha!" Tô Di Á đỏ mặt, nhất thời lại không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả cho thiên hạ đang không nhìn thấy nghe. "Aizz, muội nói cũng như không nói!" Vân Tịch lắc đầu thở dài, "Ta còn chưa có gặp qua mà!"

Tô Di Á không kìm lòng được mà đưa tay lên ôm cổ Vân Tịch, chạm vào làn da mịn màng, muốn kéo nàng dựa vào mình: "Vân Tịch, hôm nay Triệu thái y đã đưa tin về nói ngày mai Thần Cổ Bà sẽ tiến cung xem bệnh cho tỷ, nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho tỷ!"

Vân Tịch cũng không để ý tới lời Tô Di Á, hai mắt không còn ánh sáng, nàng nhìn vào hư không, tâm hướng về nơi nào đó mỉm cười: "Nàng có ở đây không? Nàng ở gần ta sao? Di Á..."

Tô Di Á giật mình, lệ quang dưới ánh trăng rơi vỡ như trân châu, từng giọt từng giọt. Nàng lại cười, ghé sát vào tai Vân Tịch thì thầm: "Ừ, cô ta cùng Nhược Ly ở bờ bên kia đang nhìn tỷ! Cho nên tỷ đừng đi loạn khắp nơi, làm người ta lo lắng, được không?"

Quả nhiên Vân Tịch dừng bước loạn, yên lặng đứng, bờ môi trắng bệch tươi cười, ngọt ngào tỏa sáng.

Tình cảnh này, Nhược Ly lại nâng sáo kề môi, chỉ nghe tiếng sáo lượn lờ, cuộn lên gợn sóng trong lòng ba người. Gió thổi qua hành lang đình nghỉ chân, lay động cành hoa, mưa hoa lất phất rơi lên hai bóng người bận bạch y bên dưới. Hoa mai nở rộ như tuyết trắng mênh mông, tuyệt mỹ tuyệt luân, hương hoa vô tận.

Thương Tuyết Vi và Vân Tịch cứ như vậy, cách một dòng sông nhỏ hai bờ tương vọng, sau cùng Vân Tịch cũng nghe được tiếng sáo của Nam Cương vương, giai điệu đó vương vấn trong màn đêm, khiến cho nàng cảm thấy như mình được chạm vào người kia lần nữa. Cứ như vậy mà nở nụ cười thỏa mãn, đủ để cho người ta rung động mà tan nát cõi lòng!

Một khúc "Loạn Hồng" đã tố hết cảm xúc, tương tư ly biệt, Nhược Ly nhìn một chút bờ bên kia xem Sở Vân Tịch, lại nhìn một chút bên này "Sở Vân Tuyết", bỗng nhiên cười nói: "Cô thực sự rất giống bộ dáng mười năm trước của nàng. Xa không thể chạm, và đầy ắp tâm sự."

Thương Tuyết Vi bất ngờ, quay mặt lại, tròng mắt trong suốt lóe lên tia sáng lạnh: "Nam Cương vương khiến dân nữ tổn thọ rồi, Vân Tuyết nào dám đánh đồng cùng Thái Thượng Hoàng!"

Nhược Ly đột ngột ngưng lại, nàng nói câu nói kia rất mơ hồ, vậy mà Sở Vân Tuyết lại phản ứng rất nhanh, nói đúng Cơ Nguyệt chứ không phải người nào khác. Chẳng lẽ trong nội tâm nàng, cũng "Đánh đồng" bản thân với Cơ Nguyệt sao?

Nhược Ly thừa dịp nàng còn đang lơ đãng nhìn bờ bên kia thì yên lặng xoay người rời đi. Đêm nay thu hoạch phong phú, nàng gần như tin tưởng loại tình cảm Sở Vân Tuyết đối với Sở Vân Tịch là có ái muội, tình cảnh Tô Di Á khó xử rồi. Nhưng nàng còn chưa rõ suy nghĩ của Sở Vân Tịch, bởi vì mắt trị chưa lành, không ai có thể nhìn được manh mối từ trong ánh mắt của nàng, tìm được tâm tư thật sự của nàng.

Hết thảy chỉ chờ sáng mai, Thần Cổ Bà tiến cung, chỉ mong có thể chửa khỏi hẳn hai mắt bị tổn thương của nàng, đã sắp tới rồi!

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play