Lại một trận gió cát thổi qua, hoang mạc dập dờn như sóng biển. Tiếng lục lạc thanh thúy lẻ loi vang vọng giữa trời chiều đại mạc, hành trình dài đằng đẵng khiến cho con lạc đà già thở phì phò khó nhọc, một đôi tay gầy nhỏ mảnh khảnh nắm chặt dây cương, trên cổ tay đeo cái vòng ngọc lưu ly kỳ lạ, long lanh như dòng suối giữa đại mạc hoang vu.
Nữ tử rốt cuộc lảo đảo ngã xuống, mặt úp sấp xuống nền cát lưng phơi giữa trời. Tuyệt vọng nàng rắm rức khóc, đói khát làm cho nàng dần mất đi ý thức. Nàng dường như mơ thấy mình ở bờ biển, đứng trên bãi đá ngầm ôm lấy biển xanh, tiếp đó cả gia tộc bị cuốn vào cuộc hỗn chiến Giáo Đình rồi tan rã, bị đuổi đi lưu lạc. Năm năm một đường trốn khỏi chiến tranh, nhưng ma trảo của vận mệnh vẫn không buông tha cho gia tộc của bá tước vốn đã sa sút lụi tàn, huynh đệ phụ mẫu nàng lần lượt bệnh chết, chỉ có mình nàng sống tạm bợ trôi dạt đến Đông lục...
Hoa Mãn Lâu - Tửu Tuyền quận, vì sinh tồn nàng đã tháo khăn che mặt, một thương nhân buông đồ cổ người Hồ nhìn trúng điệu nhảy của nàng, rất tán thưởng, từ đó về sau nàng một bước lên mây, từ vũ cơ nổi tiếng nhất Tây Vực, trở thành hoa khôi đầu bảng ở Hoa Mãn Lâu - Tửu Tuyền quận.
Vũ cơ phong hoa tuyệt đại ngẩng đầu lên, mặc cho gió cát thổi rát làn da khô héo trắng bệch của nàng, nữ tử dị quốc vẫn là bộ dáng đó, toàn thân giấu dưới tấm sa mỏng, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh thẳm, sâu như Bích Hải, lệ tuông rơi.
Truy binh phía sau đã tới... Nàng ở Hoa Mãn Lâu hiến vũ hai năm, nhất vũ tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành. Bán nghệ không bán thân, nên giá trị bản thân cũng tăng lên. Vì thế tú bà tham lam đã đẩy giá đêm đầu tiên của nàng lên tới tận trời, quận trưởng Diệp Sanh Ca của Tửu Tuyền quận ném ra một vạn kim mua nàng, hắn dùng nàng làm lễ vật ở phân đàn Tửu Tuyền, muốn dâng lên cho Giáo vương Thương Minh Tu của Côn Luân giáo.
Nàng nghĩ Giáo vương, chính là một lão già tóc bạc râu ria, mập mạp ục ịch, lão ma quỷ khát máu điên cuồng đó giống như Giáo hoàng ở Đế Quốc - Bái Chiến Đình khiến người căm ghét! Muốn nàng ủy thân cho loại người như thế, nàng thà đi tìm chết.
"Mỹ cơ, ngươi trốn không thoát đâu!"
Nàng đã hoa mắt ù tai, thần trí mơ hồ. Mơ màng nhìn thấy quận trưởng Diệp Sanh Ca, mặt mũi già nua vặn vẹo đáng khinh, ông ta được mấy trăm giáo đồ mặc hắn y vây quanh, đôi tay bẩn thỉu của lão sờ vào ngực nàng...
"Bỏ ra! Một lũ ma quỷ!"
Nàng khàn giọng hét lớn, cả người bị Diệp Sanh Ca xốc lên, vát trên vai... Cả lũ cười ha hả chuẩn bị trở về, nhưng đột nhiên giống như bị cái gì mê hoặc, cả đoàn giật mình đứng im tại chỗ. Nhìn về ánh tà dương, có một nam tử ăn mặc mộc mạc đứng lặng trên tảng đá y như bức tượng, tay ôm trường đao, nhìn thoáng qua như người ở cõi khác, mờ mịt xa xôi.
Mặt của hắn hơi hơi nghiêng, được hào quang của trời chiều bao lấy, gương mặt kiên nghị tuấn lãng, phảng phất ý cười khinh cuồng bất kham: "Thả cô nương đó ra."
Diệp Sanh Ca cười to: "Cuồng đồ, ngươi có biết ta là ai không?"
Ánh mắt nam tử đó thâm thúy sáng ngời, hơi hơi vuốt cằm: "Diệp đại nhân, quận thủ Tửu Tuyền quận, tay nắm quân đội hùng hậu ở biên cảnh, kì thực là một tên phản quốc âm thầm đầu quân cho Côn Luân giáo, hiện tại hẳn nên gọi là... Diệp đàn chủ đi."
Diệp Sanh Ca ném nữ tử trên vai xuống, vũ cơ lăn mạnh ra đất, kêu đau một tiếng, yếu ớt mở mắt ra lần nữa. Lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo của nam tử xa lạ kia, hai người vốn dĩ không hề quen biết, ngơ ngẩn một lát... Bọn giáo đồ mặc hắc y đồng loạt rút kiếm, Diệp Sanh Ca chỉ vào vũ cơ, càn rỡ cười nói:
"Hay ngươi cũng là kẻ ái mộ cuồng dại Sa Y Na? Đáng tiếc a, cô ta là nữ nhân mà... Giáo vương muốn!"
Nam tử lắc đầu cười: "Ta không biết cô nương ấy, nhưng ngươi... Cũng đừng hòng mang cô nương ấy đi!"
Gương mặt già nua của Diệp Sanh Ca nổi lên sát ý: "Chà~, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Nam tử nghiêm túc cười: "Mạng của cô ấy là thuộc về cô ấy, không phải tế phẩm cho bọn bán nước cầu vinh các ngươi!"
Nói xong, tuốt vỏ đao ném xuống, Thần binh hiện ra chói mắt... Vũ cơ Sa Y Na hét lên một tiếng, máu của Diệp Sanh Ca tóe lên mặt nàng, dọa nàng ngất đi, trước khi ngất nàng chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng là nam tử tuấn lãng đó giống như Ma Thần, gió cát dữ dội gào thét, hắn nhìn như du long bay lên, lên trời xuống đất, ánh đao lóe sáng như cuồng lôi chớp giật, tung hoành sắc bén...
Bóng hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất, sa mạc lạnh đi đột ngột, máu ngưng tụ thành sương.
"Cô nương? Cô nương, cô đã tỉnh?"
Là ai... Ai đang gọi nàng? Sa Y Na hốt hoảng mở mắt ra, một gương mặt nam nhân xa lạ lọt vào tầm mắt nàng. Mũi cao thẳng tấp, đường nét tuấn lãng, giống như tượng thần ở cố quốc. Vẻ mặt lạnh lùng bởi vì nàng tỉnh dậy mà trở nên dịu dàng, lộ ra tươi cười tinh nghịch như trẻ con: "Thật tốt quá, cô không có việc gì là tốt rồi!"
Nàng nhích người lên, thấp thỏm cuộn chặt trong chăn, câm như hến... "Đừng sợ, đừng sợ, là ta cứu cô, cô quên rồi sao?" Hạt sam nam tử quýnh lên, hai tay vịnh lên hai đầu vai Sa Y Na. Bốn mắt nhìn nhau, đối diện với đôi đồng tử xanh thẳm, phảng phất như mộng ảo kì lạ, tuyệt mĩ, y như u đàm sâu thẳm nghìn năm, như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ xanh thẳm... Ngoại trừ đôi mắt, nữ tử dị quốc này có mái tóc vàng rực rỡ, làn da như tuyết, đôi môi đỏ mọng, hai má ửng hồng, dáng người yểu điệu dịu dàng... Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Diệp Sanh Ca khăng khăng cướp nàng đi hiến tế, nàng thật sự đẹp đến khiến cho lòng người hốt hoảng, làm người động tâm.
Sa Y Na quay đầu đi chỗ khác, tựa hồ cực kỳ ghét bỏ ánh mắt chăm chú dọa người của nam tử này, đôi mắt xanh thẳm ngấn lệ khép mở, cứng ngắt nói lời cảm ơn: "Tôi nhớ được, đa tạ huynh."
"Hóa ra cô nói được tiếng hán à, haha." Nam tử cười có chút ngớ ngẩn, hoàn toàn không có chút khí khái xuất đao khi nãy, lại thân thiện như một người anh trai.
"Cô nương yên tâm, tôi không phải người xấu, cứu cô nương thuần túy chỉ vì... Đạo nghĩa giang hồ mà thôi! Chúng ta bây giờ đang ở địa giới của La Thành, tá túc trong nhà mục dân. Cô nương cứ an tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ bảo vệ cô, tôi họ Sở, tên Thiếu Hành!"
"Vâng..." Sa Y Na nho nhã lễ phép gật đầu, nói: "Tạ ơn Sở công tử."
Hắn chiếu cố nàng, hai người sớm chiều ở chung, ước chừng bảy ngày. Nàng rốt cục dần dần buông cảnh giác, bắt đầu kể chút ít về quá khứ của nàng, nói về cố quốc, kể những chuyện chua xót mà từ nhỏ nàng phải chịu đựng khi theo người nhà lang bạc kỳ hồ, kể về số phận phong trần đầy bất đắc dĩ của nàng. Sa Y Na nói hán ngữ rất lưu loát, hai người hoàn toàn khai thông chướng ngại. Sở Thiếu Hành càng chăm sóc nàng cẩn thận hơn, bảo vệ nàng, đồng thời nói cho Sa Y Na biết thân phận của mình, hắn là môn hạ của Giang Quân Lâm ở Nam Võ Đường thành Ích Châu đứng hàng thứ ba, được kế thừa Đoạn thủy đao, chu du đến Mạc Bắc, giúp đỡ nạn dân ở biên cương loạn lạc khốn khổ, đang bị tà giáo tàn sát bừa bãi.
Nàng càng thêm ỷ lại vào hắn, giống như con chim nhỏ bị thương nấp vào sự che chở của đại thụ.
"Cô nương ngốc, tại sao lại khăng khăng muốn đến Đông lục này?" Hắn cười hỏi nàng, luôn hài hước gọi nàng là cô nương ngốc.
Sa Y Na chua xót cười: "Chúng tôi ở bên đó, đều nghe nói bên Đông Lục không có loạn lạc, là nơi chốn bình yên hiền hòa... Đất rộng của nhiều, xinh đẹp trù phú, cung điện Hoàng Đế đều xây bằng vàng a!"
"Ha ha ha!" Sở Thiếu Hành ôm bụng cười cười to, "Chỉ có cô nương ngốc, cô đây mới tin thôi!"
Sa Y Na đỏ mặt, Sở Thiếu Hành lại nghiêm mặt nói: "Ánh mặt trời chiếu đến nơi nào, nơi đó sẽ có bóng ma của loạn lạc. Đông Lục cũng không ngoại lệ, Trung Nguyên và Tây Vực, các triều đại thay đổi đều chưa có hòa bình qua. Ba mươi năm sau khi Tây Lương Quốc bị diệt càng là như vậy, thế lực Côn Luân giáo đã dần dần thâm nhập đến Tửu Tuyền rồi, quá tệ, thật sự là quá tệ rồi..."
Sa Y Na cái hiểu cái không, cúi đầu không nói. Không khí nhạt đi một lúc lâu, Sở Thiếu Hành có chút thất thần nhìn nàng, hỏi: "Cô hồi phục cũng rất khá rồi, sau này có tính toán gì không?"
Sa Y Na lắc lắc đầu, ánh mắt có chút lơ đãng thất thố. Sở Thiếu Hành lại hỏi: "Này... Ở quê, có còn người thân không?"
Sa Y Na không nói có, cũng không nói không. Chỉ ngồi im lặng, mái tóc dài vàng óng đổ xuống bả vai, bả vai bắt đầu run nhè nhẹ.
Nàng nhất định là còn họ hàng ở cố hương, ánh mắt Sở Thiếu Hành phức tạp, xoay chuyển, nhẹ nhàng nói: "Ta đưa cô về nhà nha!"
Sa Y Na nhanh mím môi, như đang cự tuyệt. Trong lòng Sở Thiếu Hành có chút buồn bã khó hiểu, hắn đau lòng nhìn nước mắt nữ tử dị quốc, thở dài khuyên giải an ủi: "Vô luận là Hồi Cương, đại mạc, hay là Trung Nguyên, cô chỉ là một nữ tử cứ lưu lạc ở bên ngoài như vậy, thật sự quá nguy hiểm. Ta đưa cô về cố quốc, trở về nơi thuộc về cô!"
Nói xong, Sở Thiếu Hành vươn người đứng dậy, đi ra ngoài trướng, nhập vào bóng đêm. Rất nhanh, hắn nghe được sau lưng một trận khóc to. Đao khách trẻ tuổi tuấn lãng, nhắm mắt lại, trong lòng rối loạn. Đúng lúc này, hắn cảm nhận được cái ôm cực nóng từ phía sau... Sa Y Na ôm lấy lưng hắn, khóc đến run rẩy: "Tôi không muốn đi, đừng đuổi tôi đi được không... Tôi sợ lắm..."
Động tình, như bài sơn đảo hải ập tới.
Sở Thiếu Hành xoay người, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa, môi lưỡi nàng có hương thơm kì lạ, làm cho suốt đời hắn nghiện đến không tự kiềm chế được...
Lúc cởi áo nới dây lưng, hắn phát hiện ở ngực nàng có chấm đỏ to cỡ hai thốn, hình dạng là một đóa kỳ hoa lạ mắt, xinh đẹp, cao ngất, trông rất sống động...
"Đây là cái gì? Hình xăm à?" Sở Thiếu Hành rất nghi hoặc, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất thích, tình niệm càng thêm cực nóng khó nhịn.
"Không, chỉ là cái bớt." Sa Y Na run rẩy, nhắm lại hai mắt, đây đích thực là cái bớt màu đỏ kỳ lạ, đã có từ khi mới sinh. Chính vì nó mà nàng bị chửi mắng sĩ nhục, mọi người nói, con gái của bá tước Áo Tư Lạc, trời sinh bị nguyền rủa, nàng sẽ mang đến tai họa cho tất cả những người yêu nàng...
"Ta thích... Y như một đóa hoa a!" Sở Thiếu Hành ý loạn thần mê cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái bớt màu đỏ. Cả quá trình, Sa Y Na chỉ một mực rơi lệ, nàng tiếp nhận nam nhân này, có lẽ bởi vì hắn cứu nàng, vì hắn là người đầu tiên không ngại cái bớt trên người nàng, hay có lẽ vì nàng đã quá mệt mỏi, quá sợ hãi, rất cần một người, cứu chuộc cho linh hồn vỡ nát không chịu nổi của nàng...
"Hóa ra, cha cùng nương quen nhau như vậy..." Đôi đồng tử xanh thẳm giống y hệt Sa Y Na hiện lên một tia hoang mang u buồn, Vân Tịch nghe phụ thân tự thuật gục đầu xuống, ngón tay day day ở huyệt thái dương.
Đêm đã khuya, Sở Thiếu Hành lại uống thêm một ngụm rượu, cười chua xót: "Đúng vậy, con cũng nhờ vậy mà có ở trên đời."
"Vậy sao lại? Côn Luân giáo..." Thương Tuyết Vi muốn nói lại thôi, ánh mắt áy náy phức tạp.
Sở Thiếu Hành buông bát rượu, thở dài: "Khi đó Mạc Bắc thật sự rất loạn, ngư long hỗn tạp. Dã tâm của Thương Minh Tu là thừa dịp loạn tranh giành Trung Nguyên, đặc biệt coi trọng phân đàn Tửu Tuyền. Cái chết của Diệp Sanh Ca là một đả kích tương đối nặng nề. Sau đó có ba đợt sát thủ tìm đến ta trả thù, cộng lại cũng hơn ngàn người, thế nhưng không có cách nào cướp được Sa Y Na."
"Cha người..." Vân Tịch ngạc nhiên.
"Ha ha ha rất bất khả tư nghị phải không!" Sở Thiếu Hành sang sảng cười to, "Năm ấy ta hai mươi tuổi, haizz... đời này của ta, không thể trở về thời kì đỉnh phong đó nữa rồi. Chúng ta thật sự không thể ở lại Mạc Bắc, ngay đúng lúc ta muốn dẫn Sa Y Na đi, buổi tối hôm đó, y đến..."
"Cha con..." Thương Tuyết Vi thì thào, trong lòng đau đớn lạ thường.
"Khiến ta kinh ngạc chính là," Sở Thiếu Hành nhắm mắt lại, thật sâu hồi tưởng, "Y không phải vì cướp Sa Y Na mà đến..."
- ----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT