Vân Tịch không có kiếm, đánh tay không gần trăm chiêu. Nàng di chuyển rất linh hoạt, tránh thoát được một chiêu tập kích bất ngờ, dưới loạn kiếm vây công bắt đầu bị thương, máu thấm ướt ống tay áo phất phơ trong gió. Xuất chưởng đánh hạ một tên đoạt lấy kiếm... Hơn chục bóng đen vây quanh, chúng di chuyển biến ảo quỷ dị, che phủ bầu trời, sát khí cuồn cuộn, ép nàng thở không nổi.
Vân Tịch bị dồn ép đến nóng nảy, nàng bất ngờ điểm mũi chân đạp lên mũi kiếm của đối phương bay lên không, kiếm trong tay quét ra một đường sáng trắng... Bọn hắn hoảng hốt lùi về phía sau, chớp mắt Vân Tịch liền hạ xuống, trường kiếm cắt ngang mưa gió đầy trời, hình dạng kiếm quang giống như trăng trên trời rớt xuống, như kình lôi giáng thẳng xuống mặt đất thời kỳ hỗn mang...
Nàng một người một kiếm một chiêu, thế nhưng cắt đứt một nửa cổ họng bọn sát thủ!
"Thiên vấn" kiếm pháp thức thứ ba -- Nguyệt Lạc Ô Đề.
Vân Tịch nắm chặt thanh kiếm xuất chiêu, trong lòng kích động không thôi: "Tuyết Vi... Tuyết Vi... Ngày đó nàng đã mắng ta bao lần, không nghĩ tới hôm nay tại thời khắc nguy nan này, ta lại luyện thành!"
Mặt Kỳ Phong Linh thoáng tái nhợt đi vài phần, nàng nhảy xuống ngựa gia nhập vòng chiến. Thừa dịp nữ nhân hỗn huyết đang thất thần chốc lát, Kỳ Phong Linh rút kiếm lăng không bay đến, dùng Minh Quang kiếm đâm thẳng ngực nàng...
Đầu Vân Tịch "Oanh" một tiếng, không thể chết được... Tuyệt đối không thể chết ở nơi này... Mình còn phải đi tìm Tuyết Vi!
Trường kiếm đột nhiên quét ngang, chỉa thẳng vào mũi kiếm "Minh quang", nụ cười Kỳ Phong Linh lạnh như băng lóe lên sát ý, Vân Tịch lập tức thối lui hơn mười bước... Kiếm Kỳ Phong Linh vung lên, đang muốn tiếp tục chém thẳng xuống lấy mạng con mồi, thì đột nhiên mưa gió quanh người bị tạt đi thật mạnh, một thanh kiếm lạ không biết từ đâu xuất hiện, "Keng" một tiếng, chấn Minh Quang kiếm tóe lửa run lên...
Nàng định thần nhìn lại, trước mặt trống rỗng đột nhiên xuất hiện một nữ tử bận hồng y, hộ phía trước người Sở Vân Tịch.
"Ngươi là ai?!"
"Ngươi quản ta là ai làm cái gì!" Hồng y nữ tử khẽ quát một tiếng, huy kiếm chỉ vào ngực Kỳ Phong Linh, người này mới vừa rồi có thể tiếp được một kiếm cực kỳ âm tàn của mình, lai lịch nhất định không thể xem thường.
"Tô... Tô Di Á!" Vân Tịch vừa thấy là cô, cả kinh trừng to hai mắt, "Sao muội lại ở chổ này!"
"Giết trước đã, chớ nhiều lời vô nghĩa!" Vẻ mặt hồng y nữ tử lạnh lùng bướng bỉnh, kiếm kỹ cũng không thua gì Sở Vân Tịch, khi thì giống như nhảy múa, khi thì tàn nhẫn như liệt hỏa bùng cháy... Mắt thấy hồng y nữ tử này cùng Sở Vân Tịch liên thủ gần như giết sạch thủ hạ của mình, đang ở thế tất thắng đột nhiên lại bị thiệt hại nghiêm trọng, trong mắt Kỳ Phong Linh cảm xúc phức tạp ngày càng sâu...
"Cô nương, đây là chuyện của hai nhà Kỳ Sở, đừng ép ta tổn thương người vô tội!"
"Là các ngươi đừng có khinh người quá đáng thì có!" Tô Di Á vừa đánh, vừa quay về phía Kỳ Phong Linh quát to, "Mặc kệ đời trước hai nhà các ngươi xảy ra chuyện xấu gì, dựa vào đâu mà đem tất cả chuyện này đổ lên đầu Vân Tịch! Dựa vào cái gì mà dồn tỷ ấy vào chổ chết!"
Dồn vào chổ chết? Kỳ Phong Linh nàng... Chẳng phải cũng bị người ta đẩy vào tuyệt lộ! Đã có ai rút kiếm vì nàng, bất bình vì nàng? Kỳ Phong Linh cầm kiếm trong tay do dự, run rẩy, cũng ngay lúc đó, nàng thấy một thủ hạ bị chết dưới kiếm hai người kia, liền hét lớn xông lên... Mặc kệ, dù sao, đường nào chết!
Vân Tịch một tay đẩy Tô Di Á ra, tự thân đón lấy đường kiếm tất sát, dồn hết toàn lực của Kỳ Phong Linh. Thân thể hai người như tơ trong gió quấn lấy nhau, giữa đêm đen mưa gió bão bùng liều mạng... Thế nhưng, sát ý mãnh liệt của hai người lại càng đánh càng vô lực, một đường kiếm quang xoẹt qua phần bụng trái, Kỳ Phong Linh đột nhiên cảm thấy máu huyết toàn thân thoáng cái ngưng đọng, sau đó liền trào ra hòa vào mưa gió...
"Ta với ngươi vốn dĩ không quen biết..." Vân Tịch tuy không thương tiếc, vẫn giữ y thanh kiếm đâm vào thân thể Kỳ Phong Linh nhưng trong mắt lại có lệ cùng sự buồn bả và mâu thuẫn, "Vì cái gì? Ta biết ngươi không phải là con ruột của Kỳ gia, ngươi bất quá chỉ là một con cờ của Kỳ Phong Ngâm, mà hắn tùy thời có thể vứt bỏ, vậy tại sao còn muốn bán mạng vì hắn!"
Hóa ra người này, không phải là một kẻ lỗ mãng, không có nắm chắc gì mà trở về Trung Nguyên, cũng có điều tra đó chứ.
Kỳ Phong Linh cười khổ, sắc mặt bởi vì không chút máu mà trắng bệch gần như trong suốt, thở hơi gấp nói: "Bởi vì ta... Không có nơi nào để đi... Không giết được ngươi... Lấy cái chết tạ tội!"
Vân Tịch rút kiếm ra, Kỳ Phong Linh liền xụi lơ trong vũng máu, sinh mệnh như ngọn đèn trước gió, tùy thời có thể tắt đi. Nàng nhìn Vân Tịch và hồng y nữ tử, thản nhiên cười: "Giết ta đi, ta không muốn chết ở trong tay Kỳ Phong Ngâm!"
"Ngươi sẽ không chết." Vân Tịch lạnh lùng nhìn Kỳ Phong Linh, nàng biết rõ lực đạo trong tay, chỉ cần Kỳ Phong Linh muốn sống, như vậy nàng ta sẽ không dễ dàng chết được.
"Kẻ nào muốn ta chết, ta càng phải sống, người không vì mình, trời tru đất diệt!"
Người mang dòng máu con lai đó lưu lại một câu đại nghĩa lẫm liệt, cho kẻ rơi vào khốn cảnh, nắm lấy tay Tô Di Á, xoay người biến mất trong màn mưa đen kịt.
Khách điếm, tại căn phòng tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, trong bóng tối chỉ có tà váy đỏ du động. Tô Di Á đốt nến, một thân ảnh ướt đẫm cô độc hiện rõ, người nọ đang ngồi ngây ngốc dưới sàn, miệng vết thương trên cánh tay trái thấm ướt đỏ bừng, theo nước mưa trên người chảy xuống đầy sàn. Tô Di Á bận rộn hồi lâu, bưng tới một chậu nước ấm đặt trên sàn, cầm khăn nóng lau đi nước mưa trên mặt Vân Tịch.
Đôi đồng tử u lam trống rỗng lạnh lẽo, Vân Tịch nhẫn nại cắn chặt môi kiềm chế đau đớn ở miệng vết thương, không rên một tiếng.
"Muội đi tìm đại phu!" Tô Di Á đề nghị nói.
Vân Tịch lại túm chặt lấy cô, lắc lắc đầu. Tô Di Á bất đắc dĩ, giúp nàng cởi bỏ xiêm y ướt đẫm, khăn nóng lau qua cổ nàng, trước ngực, rồi chầm chậm lau miệng vết thương đang đông máu... Dưới ánh nến u ám, Vân Tịch vẫn không có nhìn cô, nàng như biến thành một bức tượng, mất đi sinh mệnh. Dáng vẻ của nàng bây giờ giống như đang phô bày sự quyến rũ của mình, cám dỗ người khác, chỉ tiếc là vết thương lại chồng chất...
Tô Di Á không kìm lòng nổi nghiêng người tới trước, dán sát vào đôi môi lạnh lẽo của nàng...
Bức tượng liền có phản ứng, ánh mắt tụ lại lạnh lùng, nhẹ đẩy Tô Di Á ra, mở miệng nói: "Muội luôn đi theo ta sao?"
"Ừ" Tô Di Á ung dung cười, "Tỷ đã không muốn muội cùng tỷ đi cứu bá phụ, vậy thì muội sẽ ở trong bóng tối âm thầm giúp tỷ. Tỷ vừa rời khỏi Đôn Hoàng, muội đã theo kịp rồi."
Vân Tịch nhắm mắt lại hít sâu một hơi: "Đôn Hoàng đã xảy ra chuyện, nàng đến đây... Muội biết không?"
"Muội biết, tình hình còn rất tệ." Ánh mắt Tô Di Á lóe lên ngọn lửa, oán hận không ít, Tử Kiếm và Mặc Ảnh đã rơi vào tay cô ta, trở thành con tin, Thương Tuyết Vi lấy đó làm lợi thế áp chế Hoàng Thượng xuất binh!"
Sắc mặt Vân Tịch thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, tức giận đến cả người phát run, nhưng hoàn toàn không phải vì hành vi của Thương Tuyết Vi mà nổi giận... Nàng bỗng nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Đoạn Thủy đao, nghiến răng nghiến lợi:
"Đều tại mày, tất cả là tại mày!"
Vân Tịch xông lên, y như phát điên nắm lấy Đoạn Thủy đao ném xuống đất, ra sức dùng chân đạp: "Cũng tại mày! Tại mày! Đồ đao cùn, đồ tai họa!"
"Tỷ nổi điên làm cái gì!" Tô Di Á hét lớn, dùng sức kéo Vân Tịch đang nổi điên lại, "Tỷ trút giận lên cây đao này làm cái gì! Cha tỷ liều chết bảo vệ nó để nó không rơi vào tay Kỳ gia, tỷ lại lấy chân giẫm... "
"Tại sao phải bảo vệ nó? Ta không hiểu, không hiểu vì sao Kỳ Phong Ngâm muốn cướp nó, không hiểu tại sao vì nó mà chúng ta nhà tan cửa nát!" Phẫn nộ tích tụ lâu ngày trong lòng Vân Tịch rốt cuộc bùng nổ, "Ta không cần nó, ai muốn thì cứ lấy đi đi, ta dâng hai tay đó! Ta sẽ lấy nó đi đổi mạng cho cha ta, cho dù phải cầu xin họ Kỳ lưu lại cho chúng ta một con đường sống! Ta cũng phải cùng Thương Tuyết Vi quay về núi Côn Luân!"
"Sở Vân Tịch!" Tô Di Á tức giận đến giậm chân, "Sao tỷ có thể đem Đoạn Thủy đao chắp tay dâng cho kẻ khác, sao có thể thỏa hiệp! Tỷ biết cô ta đến đây nên không chịu được có phải không, tỷ có từng nghĩ tới, ba thanh bảo đao đó nếu rơi vào tay Kỳ Phong Ngâm, tên xấu xa đó, thì sẽ dẫn đến tai họa gì cho Võ Lâm Trung Nguyên không!"
"Tại họa của Võ Lâm thì có liên quan gì đến ta!" Vân Tịch bỗng nhiên cười lạnh, ánh mắt cương quyết đến đáng sợ, "Ta quản không được, ta cũng không có năng lực đi quản! Ngay cả cha ta, ta còn bảo vệ không xong, thì nói chi mấy chuyện cứu vớt Võ Lâm thiên hạ! Tô Di Á muội nghe cho kĩ, ta không phải cái gì Thần Tiên đi cứu vớt muôn dân, ta chỉ là một người nhỏ bé! Ta chỉ muốn ở bên người ta yêu thôi, sao lại khó tới như vậy chứ! Muội không cần khuyên ta nữa, đừng nói mấy đạo lý lớn như vì dân trừ hại, vì chính nghĩa diệt gian tà gì đó, hiện tại tâm nguyện của ta chỉ là, cha ta còn sống, ta còn sống, trở lại bên cạnh nàng... Lúc này vừa nghĩ tới hoàn cảnh của Tuyết Vi ta sẽ..."
"Vậy còn muội đây?" Khóe mắt hồng y nữ tử lệ chảy dài, "Muội thừa nhận muội không hy vọng tỷ trở về bên cô ta, là tư tâm của muội, là muội tự mình đa tình. Cô ta đối với tỷ như thiêu thân lao đầu vào lửa trả giá oanh oanh liệt liệt, còn muội đây? Quá mức hèn mọn, nhỏ bé đến nỗi tỷ cũng không nhìn thấy phải không?!"
"Di Á... "
"Đừng nói nữa." Nước mắt cô vẫn chảy dài, lại cố tình bình tĩnh nở nụ cười, "Tỷ sớm nên đối với muội như thế, tiếp tục tổn thương muội, đâm muội, để cho muội triệt để nhìn rõ lòng tỷ... Thẳng đến muội chết tâm!"
"Ầm!" một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại, Tô Di Á xoay người tựa ngoài cửa. Vân Tịch ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng dáng mơ hồ in trên cánh cửa, gầy yếu, mong manh không ngừng run rẩy, như thuyền nhỏ dập đền trong mưa gió không nơi neo đậu, không người tới giúp. Vân Tịch muốn chạy ra ngoài nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là kiềm lại bản thân.
Tô Di Á dựa cửa khóc hồi lâu, giọng lạnh lùng thúc giục: "Tiểu nhị nói nước nóng đã chuẩn bị xong, nhanh đi tắm rửa đi."
............
Ở một mảnh rừng nọ, có người chợt giật mình tỉnh mộng.
Ánh sao xuyên qua tán cây kẽ lá, nước trong hồ trong xanh hơi dao động, ánh sao phản chiếu dưới đó loang loang lấp lánh, nó là nguồn cội của vẻ đẹp của sinh mệnh, làm cho người ta không dám chạm đến, không dám quấy rầy.
Bóng đêm mông lung, Thương Tuyết Vi xõa tung mái tóc dài, tóc đen như mực rơi xuống, ngâm vào trong nước. Sơn tuyền ôm trọn thân thể phong sương mỏi mệt của nàng, chỉ để lộ ra cánh tay trắng nõn trơn bóng. Ánh mắt của nàng tĩnh mịch hờ hững, đầu ngón tay khơi nước gợn gợn sóng, ngẩng đầu nhìn lên ánh sao vô tận... Nàng như mỹ ngọc chìm vào trong nước, trắng tựa tuyết, vẻ đẹp của nàng chỉ có thiên địa mới có thể so sánh cùng nhau.
Cách bích đàm không xa là doanh trại của Côn Luân quân, xa xa có thể nhìn thấy ánh lửa bập bùng, Tử Kiếm và Mặc Ảnh bị trói bên cạnh đóng lửa, hai người tựa vào nhau làm bạn, không có chút sợ hãi cùng oán hận nào.
Sau khi bị bắt, các nàng bị dẫn sâu vào rừng trong núi Tần Lĩnh, đại quân triều đình luôn vây chặt mặt sau, không dám tấn công cũng không dám rút binh. Mà Thương Tuyết Vi cứ y như người không có việc gì, không kiêng dè cứ thế đi tới sơn tuyền tắm rửa.
Nhớ mang máng ngày đó lúc phá thành Đôn Hoàng, hai vị Thánh nữ liều chết tiến vào trận địa của quân địch tới trước mặt Thương Tuyết Vi, nói ra nguyên nhân Sở Vân Tịch rời đi là vì cứu phụ thân. Tay cầm kiếm của Thương Tuyết Vi đột nhiên run rẩy, trong mắt như cũ hàm chứa lệ quang, quyết tuyệt nói: "Không cần nói lý do gì, ta không chấp nhận lý do đó! Cha nàng xảy ra chuyện sao lại không tìm ta, đã biết rõ đó là quỷ kế của Yên nhi mà vẫn không tới tìm ta! Đến cùng thì coi ta là cái gì? Là kẻ ngu ngốc nhất trong thiên hạ sao!"
Sau đó, hai người bị Thương Tuyết Vi bắt sống, tận mắt chứng kiến toàn bộ thủ quân thành Đôn Hoàng bị diệt. May mà Côn Luân giáo không có tàn sát dân chúng, coi như nhân tính chưa tẫn.
Hiện giờ, nữ ma đầu đó lại đang lẳng lặng ngâm mình trong bích đàm, không thể phủ nhận, Thương Tuyết Vi đích xác rất đẹp... Tóc dài ướt sũng như rong tảo trôi nổi trong làn nước xanh, bóng đêm càng tôn lên làn da trắng tinh như ngọc của nàng, thật khó có thể tả xiết vẻ đẹp mị hoặc đó, nó gần như muốn đem tất cả ánh sao trên trời hấp dẫn lại đây, rơi vào đôi mắt khi thì ẩn tình như nước, khi thì lạnh lùng nghiêm nghị...
Nàng ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi thu lấy khí trời trong lành yên tĩnh nơi rừng rậm. Thân thể nàng trong bóng đêm hòa vào màn hơi nước, nàng ngồi lặng yên vẻ mặt dịu dàng nhìn như một bức tượng mờ ảo không chân thực, cứ như một nữ tử bình thường vô lo vô nghĩ... Mà không phải là nữ ma đầu nọ, bận bạch y nhuốm đầy máu tươi, giết người như nghóe.
Thương Tuyết Vi, cuối cùng thì cái nào mới chính là bộ mặt thật của ngươi? Là người hay vẫn là Ma Quỷ?
Ở một nơi khác có một đôi mắt lẩn khuất trong đêm, rình coi ngọc thể như ẩn như hiện của nữ Giáo vương... Hơi thở Liễu Vô Ảnh dần dần dồn dập, hắn tựa vào trên cây thở gấp, nhớ lại tiểu cô nương bốn năm trước còn chưa nhuốm màu rực rỡ, tình cảm còn chưa phai nhạt. Thời điểm ấy khi hắn đem Xích Nguyệt tặng cho nàng, từng quỳ một chân trên đất: "Tuyết Vi, gả cho ta được không?"
Ánh mắt thiếu nữ trong nháy mắt sáng lên, nhưng nàng lại hơi ngẩn ra, rồi cắn môi nhẹ giọng nói: "Vô Ảnh, chờ ta làm cho Côn Luân giáo lớn mạnh, đến một ngày không cần dựa vào Trác Lãng tướng quân nữa, ta tái giá với ngươi!"
Hắn một mực chờ bốn năm, nhìn thấy lực lượng của nàng từng chút lớn mạnh, bành trướng, tự do, từ nay về sau không người địch lại... Cuối cùng... cuối cùng thì..., không ngờ nàng lại đuổi theo một nữ nhân khác!
Rời khỏi Côn Luân đã hai tháng, hắn nhìn thấy tất cả, bộ dáng tiều tụy đau lòng, ăn bao nhiêu đau khổ, đến giờ này còn bị đại quân Trung Nguyên cắn chặt không tha, vì lạc đường mà chạy vào nơi thâm sơn cùng cốc, con đường phía trước hư vô mờ mịt, thế nhưng hắn vẫn không có biện pháp thuyết phục nàng buông bỏ...
"Tuyết Vi, nếu lúc trước nàng đồng ý gả cho ta, có phải sẽ không cần ăn bao nhiêu khổ này không..." Liễu Vô Ảnh thì thào tự nói, lần nữa đem tình ý của mình chôn sâu vào một góc tối, vô tận nào đó của trái tim.
- -------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT