Mấy tuần không gặp, thế nhưng thoạt nhìn Tiểu Diệc nhớ tiểu Bồ Tát đến không buồn ăn uống, đêm không ngủ được rất tròn trịa, khỏe mạnh mập mạp, bộ lông bóng mượt
Ngay cả tiếng sủa cũng rất vang dội.
Lâm Thanh Nha đứng ở bên cạnh xe, vươn tay vuốt ve nó, nó nóng lòng muốn nhào vào lòng Lâm Thanh Nha, đáng tiếc bị cái ghế “trẻ em phiên bản cải tiến” trói chặt, không thể rời khỏi phạm vi chỗ ngồi, chỉ có thể sốt ruột cài móng vuốt lên chỗ ngồi, rồi lại rên rỉ ỏ ỏ.
Đường Diệc nghiêng người dựa vào cửa xe trước, không hề bị tiếng rên rỉ của nói lay động, còn hừ lạnh cười.
Lâm Thanh Nha không đành lòng: “Bây giờ xe dừng rồi, anh mở cho em ấy ra đi.”
Thấy tiểu Bồ Tát hoàn toàn không có ý tranh cãi về chuyện trước đó với hắn, lúc này Đường Diệc đã bắt đầu không nể nang ai quay về bản tính vốn có: “Tại sao anh phải làm vậy?”
“…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play