Lúc Thích Nhung dẫn quân rời thành, Trần Nhu không ra ngoài tiễn đưa, mà nàng ở trong Trần phủ, từ xa lắng nghe tiếng trống trận.
Nàng tập trung nghe một lúc lâu, vĩnh viễn khắc ghi kỹ âm thanh đó, có đôi khi, trong giấc mơ cũng sẽ mang theo tiếng trống trận như vậy.
Trước khi Thích Nhung rời đi, chàng đã tặng cho nàng một con diều hâu non, tên nhóc này mới sinh cách đây không lâu, cỡ một, hai tháng, lông trên người cũng chỉ mới dài vừa đủ, đôi mắt rất nhanh nhẹn, nó đã coi Trần Nhu là chủ nhân.
Tên nhóc này có vẻ ngoài không quá đáng yêu, bụng và mặt có một điểm trắng, sau lưng là hoa văn nâu đỏ lấm tấm, có khi ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi mắt đậu đỏ của nó sáng ngời, rõ ràng là nhìn rất có thần nhưng Trần Nhu lại cứ không tự chủ được mà nghĩ đến từ “ngây ra như phỗng”.
Trần Nhu đặt tên cho nó là A Phúc.
Lúc Tiểu A Phúc vừa mới vào Trần phủ và đến chỗ Trần Nhu, huynh trưởng Trần Trưng nàng trông thấy mà ham, Trần Trưng biết, chắc chắn thứ đáng để Thích Nhung đưa đến đây sẽ không phải là thứ tầm thường: “Muội muội, muội không biết nuôi đâu, nhường cho ca ca nuôi đi.”
Trần Nhu dùng dáng vô cùng ghét bỏ mà nhìn huynh ấy một cái: “Vật đính ước của người khác mà huynh cũng muốn cướp đi à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT