Trần Nhu vờ như không hiểu ý của chàng, mặt dày nói tiếp: “Tiểu Hầu gia, huynh cưỡi ngựa mang ta theo phi khắp thành Trường An đi.”
Thích Nhung lườm nàng, phẫn nộ mà nói: “Chắc muội điên rồi à, nếu bị người ta nhìn thấy thì muội có còn cần thanh danh nữ nhi nữa không?”
“Ta… ta có thể đeo khăn che mặt mà.” Trần Nhu chỉ vào mình: “Bây giờ đã hóa trang rồi mà, cũng không ai có thể nhận ra ta là Thất cô nương Trần gia đâu.”
Dứt lời, nàng bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương mà cúi đầu xuống, cơ thể hơi co lại, đôi mắt hạnh xinh đẹp cụp xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lông mi vừa dài vừa dày như lông quạ run run lên, giọng điệu nghe vừa hèn mọn mà vừa ấm ức: “Từ nhỏ ta được nuôi dưỡng trong chốn khuê phòng, cơ thể ốm yếu, vất vả lắm mới được huynh trưởng đồng ý cho ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn, cơ hội thế này, e là sau này sẽ không còn nữa…”
Nói xong thì lại chực khóc.
Thích Nhung nhắm mắt, cuối cùng, chàng vẫn đành phải thỏa hiệp, chàng đáp: “Được rồi.”
Trần Nhu cúi đầu, lưng nàng run run, nàng cố gắng mím môi lại hòng che giấu khóe miệng đang không chịu sự khống chế mà cứ muốn cong lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play