Đương Gia Vạn Vạn Tuế

Chương 5: Nỗi lo lắng và ý chí thức tỉnh


1 tuần


Lương Bá vô cùng lo lắng, trước đây Diêm Như Ngọc thường xuyên đến gặp Tam đương gia để đưa ra đề nghị, nói rằng sẽ thoái vị để nhường cho người xứng đáng với vị trí này nhưng Tam đương gia luôn không đồng ý.

Nhưng tình thế bây giờ đã khác, ông ấy lo lắng lời nói bậy bạ của Đại đương gia cũng sẽ làm cho Tam đương gia trở nên lạnh nhạt, một khi ngay cả Tam đương gia cũng lung lay thì các huynh đệ trong trại sẽ không coi trọng lão đương gia nữa!

"Lương bá, ngươi yên tâm đi, ta đã có quyết định rồi." Diêm Như Ngọc đơn giản nói, sau đó nhìn Vạn Châu Nhi: "Bữa tối hôm nay, ngươi không được ăn." 

“Ngươi dựa vào cái gì chứ!" Vạn Châu Nhi sửng sốt.

"Dựa vào việc bây giờ ta vẫn còn là Đại đương gia! Chỉ cần ta không từ bỏ vị trí này một ngày thì ngươi vẫn phải nghe lời ta. Chẳng lẽ trại Diêm Ma của chúng ta không có khuôn phép đến mức một cô nương như ngươi có thể cưỡi lên đầu của Đại đương gia à?" Vẻ mặt Diêm Như Ngọc lạnh lùng, nàng nói.

Trên đường đi, nàng đã nghe Lương bá kể rất nhiều chuyện về trại Diêm Ma.

Mặc dù trại Diêm Ma là ổ thổ phỉ nhưng khi lão đương gia - cha nàng còn sống, nội quy trong trại rất nghiêm ngặt.

Trại được lãnh đạo bởi ba đương gia. Nhị đương gia Vạn Thiết Dũng sức mạnh vô song, càng oai phong hơn nữa là Lão đương gia Diêm Hắc Hổ, ông được mệnh danh là "Diêm Vương sống" ở vùng này, trong khi Vạn Thiết Dũng lại được mệnh danh là "Thiết ma đầu", chính biệt danh của hai người này đã hình thành nên tên gọi của trại Diêm Ma.

Còn Tam đương gia là Thích Tự Thu, nho nhã, yếu ớt hơn rất nhiều, được coi là cố vấn quân sự của trại Diêm Ma, không biết chữ, thường không phô trương nhưng lại là người được lòng dân nhất, hầu hết mọi quy củ từ cao đến thấp trong trại Diêm Ma đều do ông ấy đề ra, mọi người đều phải chấp hành quy củ đó.

Ngoại trừ hai người này, trong trại còn có rất nhiều tiểu đệ đáng tin của Diêm Hắc Hổ, bọn họ tuân theo quy củ do ba người Diêm Hắc Hổ cùng nhau đặt ra, giống như là chiếu chỉ của hoàng đế.

Chỉ là Diêm Như Ngọc xưa nay chưa bao giờ có tôn nghiêm, trước kia cũng cũng nhắm mắt làm ngơ với thái độ của Vạn Châu Nhi, không dám trừng phạt hay la mắng nàng ấy, vậy nên mọi người ở đây mới quen với tính cách kiêu ngạo của Vạn Châu Nhi. 

Nhưng bây giờ, những lời Diêm Như Ngọc vừa nói lại khác với trước đây.

"Diêm Như Ngọc, ngươi có dám nói lại lần nữa không? Quả nhiên đầu óc ngươi có vấn đề rồi!" Vạn Châu Nhi có chút mê man, nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được.

"Dạy ngươi mãi mà ngươi vẫn chứng nào tật nấy!" Diêm Như Ngọc liếc nàng ấy một cái, sau đó nói thẳng với người bên cạnh: "Ta vẫn là Đại đương gia của trại Diêm Ma! Mọi người đều biết cha ta khi còn sống đã đối xử với các ngươi như thế nào mà, mới qua nửa năm mà các ngươi đã quên hết rồi sao?!"

"Đại đương gia..." Diêm Như Ngọc lạnh giọng hét lên, bên cạnh có người cảm thấy áy náy: "Nếu không có Lão đương gia, những người như chúng ta đều đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, sao chúng ta có thể quên được chứ?" 

"Nếu đã như vậy, ta phạt Vạn Châu Nhi, điều này có danh chính ngôn thuận không?!" Diêm Như Ngọc thấy vậy thì lập tức nói.

Hiện giờ, Diêm Như Ngọc đang mạnh mẽ lợi dụng tôn nghiêm của lão đương gia đã khuất, nhưng đó là điều hiển nhiên.

“Đương nhiên rồi.” Lương bá là người rất nể tình, thậm chí còn có chút xúc động.

Trong nửa năm, đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy Đại đương gia mạnh mẽ như vậy.

"Nếu đã danh chính ngôn thuận, vậy thì cũng dễ dàng xử lý thôi. Vạn Châu Nhi vừa mới chế nhạo Đại đương gia ta đây, các ngươi đều nhìn thấy rồi. Vốn dĩ ta chỉ định trừng phạt nàng ta bằng một bữa ăn để nàng nhớ kỹ chuyện này, nhưng bây giờ nàng ta lại cứ cố chấp, nếu ta không thay Nhị đương gia dạy dỗ nàng ta một lần thì thật không hợp lẽ…” Diêm Như Ngọc nói xong, nàng chỉ vào những nam nhân bên cạnh, trực tiếp nói: “Các ngươi mau trói Vạn Châu Nhi lại, khiêng ra cổng trại rồi vứt ở đó để nàng ta tỉnh táo lại, sáng sớm mai các ngươi mới được thả nàng ta ra.”

Ở kiếp trước, nàng cũng từng nghiên cứu một số cuốn sách cổ trong thời gian rảnh rỗi, nàng cũng không xa lạ với những thứ cổ xưa này, vì vậy, nàng dễ dàng thích nghi được với cách nói chuyện ở đây.

Hơn nữa, vì linh hồn của nàng đã nhập vào cơ thể này, nàng và nguyên chủ chính là một người, vậy nên đương nhiên nàng sẽ chấp nhận thân phận Đại đương gia, nhưng nàng sẽ không còn vô dụng như trước kia nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play