Tàng Phong điện.
Trong hải đình.
Nhan Trầm Ngư tiện tay vung lên, cuốn lên một đoàn nước biển, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, kiếm khí lan tràn, mang theo uy áp kinh khủng.
Ầm!
Nàng huy động trường kiếm, một kiếm chém ra, trong nháy mắt mặt biển bị chém mở, không khí cuồng bạo bao phủ bốn phương tám hướng.
Nàng đã luyện thành Thanh Liên Kiếm Quyết!
"Luyện kiếm quết không tệ, đáng tiếc vẫn chưa thể đột phá."
Chung Thần Tú tới, trong ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.
Ngộ tính của Nhan Trầm Ngư, so với trong tưởng tượng của hắn thì mạnh hơn nhiều, đây cũng là một chuyện tốt.
Nhìn thấy Chung Thần Tú, Nhan Trầm Ngư cười khổ nói: "Ta đã đem toàn bộ mười viên Ngưng Nguyên Đan kia luyện hóa, tu vi tăng lên không ít, nhưng rất khó đột phá cảnh giới, có lẽ là do thiên phú của ta quá kém."
Chung Thần Tú nói đúng, những viên đan dược này còn không để để nàng bước vào Ngưng Nguyên Cảnh hậu kỳ.
Trong tay nàng còn có một viên Phá Hư Đan, nhưng viên đan dược phải giữ lại chờ đến thời điểm đột phá mới có thể sử dụng.
“Đây là chuyện bình thường.”
Chung Thần Tú cười nhạt một tiếng, tình huống này cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Nhan Trầm Ngư có thể vượt cấp khiêu chiến, cũng mang ý nghĩa linh lực viễn siêu đồng cấp.
Bời vì lúc đột phá, lực lượng cần thiết cũng nhiều hơn bình thường.
Chung Thần Tú nhẹ nhàng phất tay, hai bình đan dược bay về phía Nhan Trầm Ngư: "Trong này có một ít đan dược, ngươi tiếp tục phục dụng, thẳng đến khi đột phá rồi hãy dừng lại."
"Ngươi đem toàn bộ đan dược cho ta, ngươi phải làm sao bây giờ?"
Nhan Trầm Ngư ánh mắt phức tạp nhìn về phía Chung Thần Tú.
"Ta chỉ là một người bình thường, đan dược này đối với ta không có tác dụng."
Hắn cũng không nói dối, tu luyện Hồng Mông đạo kinh, yêu cầu đối với lực lượng, đương nhiên cũng phi thường cao.
Lực lượng ẩn chứa trong những viên đan dược này quá yếu, đối với hắn không có hiệu quả gì lớn.
".
.
."
NHAN Trầm Ngư yên lặng tiếp nhận đan dược, đương nhiên nàng cũng sẽ không tin tưởng lời Chung Thần Tú nói cái gì mà người bình thường.
“Cố gắng tu luyện thật tốt.”
Chung Thần Tú bỏ lại một câu, liền cất bước rời đi.
Nhan Trầm Ngư nhìn hai chiếc bình ở trong tay, trầm mặc một hồi lâu, nàng mới mở nắp bình ra.
Lúc nhìn thấy đan dược ở nên trong bình, trong nháy mắt cả người nàng đều ngốc trệ.
Nhiều Ngưng Nguyên Đan và Luyện Hư đan như vậy sao?
“Hắn… Hắn có nhiều đan dược như vậy sao?”
Nhan Trầm Ngư vô cùng kinh ngạc.
Toàn bộ tài nguyên mà trưởng lão đưa cho hắn, còn có đan dược mỗi tháng do học viện phát, toàn bộ hắn đều cho mình sao?
Hắn không giữ lại cho mình một chút sao?
Sững sờ một lúc lâu.
Nhan Trầm Ngư nắm thật chặt đan dược, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng! Không cần biết ngươi có phải người bình thường hay không, từ nay về sau, ngươi chính là sư tôn duy nhất của Nhan Trầm Ngư này.”
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân của nàng ra, không có người nào đối tốt với nàng như vậy?
Khoảnh khắc này, trong lòng nàng đều là ấm áp.
"Ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, về sau ai dám trào phúng ngươi, ta sẽ diệt người đó."
Nhan Trầm Ngư khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Có đan dược, chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều.
Liên tục hao phí năm viên Ngưng Nguyên Đan.
Nàng thành công bước vào Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ.
Nhưng nàng cũng không thư giãn, mà tiếp tục phục dụng đan dược, đem 20 viên Ngưng Nguyên Đan còn lại ăn vào, muốn một lần hành động bước vào Ngưng Nguyên cảnh đỉnh phong.
Hai mươi ngày sau.
Ngưng Nguyên Đan đã tiêu hao sạch sẽ.
"Còn thiếu một chút."
Nhan Trầm Ngư nói thầm một câu, bây giờ tu vi của nàng cách Ngưng Nguyên cảnh đỉnh không chỉ còn kém một bước nhỏ.
"Thôi, làm người không thể lòng tham không đáy, tiếp theo nên đi đấu trường thú."
Nhan Trầm Ngư nhẹ giọng nói.
Một tháng này, mỗi ngày Nhan Trầm Ngư đều tới đấu trường thú, không ngừng chém giết với các loại yêu thú.
Tuy có mấy lần kém chút nữa mất đi mạng nhỏ, nhưng tiến bộ của nàng thì ngược lại cực kỳ thần tốc, tu vi được củng cố triệt để, nắm giữa Thanh Liên Kiếm Quyết đã đạt đến trạng thái cực hạn.
…
Trong Tàng Phong điện.
Chung Thần Tú mở hai mắt ra, một cỗ lực lượng cuồng bạo từ trên người hắn lan tràn ra.
Đệ tử đang cố gắng tu luyện, hắn người làm sư tôn này đương nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi.
Hai tháng này, hắn lại tìm một chút cơ duyên, tu vi thành công bước vào Luyện Hư cảnh hậu kỳ.
"Đại hội trảm yêu sắp đến, có thể xuất quan rồi.”
Chung Thần Tú lẩm bẩm.
Một số cơ duyên có thể tìm bây giờ, trên cơ bản đều bị hắn tìm hết, tiếp theo nên đi vùng đất trảm yêu tìm kiếm đại cơ duyên.”
Vừa ra khỏi phòng.
Liền Nhìn thấy Nhan Trầm Ngư đi tới, giờ phút này trên người của nàng mang theo một cỗ huyết sát chi khí nồng đậm, khí tức càng thêm hùng hồn.
"Đại hộ trảm yêu rất nhanh sẽ bắt đầu, chúng ta đi quảng trường đi."
Chung Thần Tú nhẹ giọng nói.
Nhan Trầm Ngư nhìn về phía Chung Thần Tú: “Ta biết những đan dược kia của ngươi từ đâu mà tới, ngươi lại đem tất cả đan dược có được do từ hôn đem cho ta…”
“Những đan dược kia đối với ta không có tác dụng.’’
Chung Thần Tú cười nhạt nói.
“Ta sẽ khiến tiện nhân Tô Hồng Lăng kia trả giá thật đắt!”
Nhan Trầm Ngư âm lùng nói.
Giờ khắc này, thuộc tính phản phái ở trên người nàng lại lần nữa triển lộ ra.
Chung Thần Tú yên lặng cười một tiếng: "Chớ có suy nghĩ quá nhiều, đi thôi!"
Sau đó, hai người đi vào quảng trường trong nội viện.
Trên quảng trường.
Có một chiếc phi chu cực lớn.
Phần lớn trưởng lão, giáo viên, tân sinh đều tề tụ ở chỗ này.
Triệu Vô Cực và Phượng Hoa cũng ở trong đó.
"Các vị, tiếp theo chúng ta sẽ đi vào Yêu Uyên, đó là nơi tổ chức đại hội trảm yêu, về chi tiết đại hội, chờ sau khi gặp mặt người của Thiên Võ học viện sẽ bàn giao sau."
Triệu Vô Cực cất cao giọng nói.
Sau đó, mọi người lần lượt đi lên phi chu.
Ông!
Phi chi hóa thành một đạo ánh sáng, phóng về phía chân trời, tốc độ cực nhanh.
Chung Thần Tú và Nhan Trầm Ngư đứng ở boong tàu, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ chằm chằm.
".
.
."
Chung Thần Tú yên lặng nhìn về phía xa, không để ý tới ánh mắt của mọi người.
"Tu vi của nàng, hình như đã cường đại hơn."
Nhan Lạc Tuyết đứng ở bên cạnh Phượng Hạo, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Như Chung Thần Tú dư liệu, ba tháng này, Nhan Lạc Tuyết không vội vàng đột phá, mà củng cố tu vi từng chút, đồng thời tăng cường kinh nghiệm chiến đấu.
Đại hội trảm yêu, nhất định phải chém giết với yêu thú, nếu không đủ kinh nghiệm, rất dễ xảy ra vấn đề.
"Không sao, ưu thế của ngươi lớn hơn."
Phượng Hoa cười an ủi.
Lần đại hội trảm yêu này, chính là để cho Nhan Lạc Tuyết ma luyện một phen, sau đó có thể bước vào Luyện Hư cảnh.
Đến lúc đó khoảng cách của nàng và Nhan Trầm Ngư, sẽ được kéo dãn triệt để.
Trong đám người, có người nhìn chằm chằm vào Nhan Trầm Ngư, trong mắt mang theo vẻ u ám.
Nhan Trầm Ngư nhìn sang, đó là một cô gái trẻ mặc váy dài màu tím, tên là Viên Văn Tĩnh, là con gái của thượng thư.
Lúc trước nàng ta được Uông trưởng lão thu làm đệ tử, tốc độ đột phá của người này rất nhanh, đã bước vào Ngưng Nguyên Cảnh hậu kỳ.
Xem ra lần này Uông trưởng lão đã bỏ hết cả tiền vốn.
Thấy Nhan Trầm Ngư nhìn qua, Viên Văn Tĩnh nở nụ cười lạnh.
Sư phụ của nàng ta cố ý dặn dò, lúc diễn ra đại hộ trảm yêu, bảo nàng cho một chút sắc mặt để Nhan Trầm Ngư nhìn, thậm chí còn đưa cho nàng một tấm phù cường đại để phòng thân.
Dù cho Nhan Trầm Ngư có một cái lò nát vô cùng quỷ dị, nàng cũng không sợ.
“Tôm tép nhãi nhép!”
NHAN TRẦM NGƯ nói thầm một câu.
Không thèm để ý đối phương.