Lục Hành Trì hiểu được, Bối Noãn thu tất cả đồ vật vào trong không gian để ở tầng trên.
Nơi này thời gian không trôi đi, đếm ngược để ở nơi đó sẽ không tiếp tục nhảy.
Hiện tại tầng trên không gian hoàn toàn biến thành một kho hàng đầy nguy hiểm, không chỉ để toàn bộ đám xăng dầu, bây giờ còn thêm đám ngòi nổ cùng thuốc nổ sắp sửa nổ mạnh.
Bối Noãn lại giống như người không có việc gì, nhẹ nhàng vui sướng nói: "Tốt rồi, đại công cáo thành!"
Trước mặt mọi người, Bối Noãn bắt tay sờ sờ thuốc nổ, toàn bộ uy hiếp hoàn toàn biến mất, giống như thần.
Bối Noãn không giải thích, cũng hoàn toàn không muốn giải thích.
Thân phận "thần nữ" có thể hoàn mỹ giải thích tất cả.
Một lần nguy cơ cơ hồ diệt tộc, cứ như vậy được "Thánh nữ Gia Đức" nhẹ nhàng giải quyết.
Già Hàn nhìn Bối Noãn đã lâu, hầu kết lăn lộn một chút, cuối cùng cũng không nói gì.
Anh chỉ cúi người xuống, dùng tư thái như của người bình thường thi lễ thật sâu với Bối Noãn.
Đám người vốn dĩ hoàn toàn tuyệt vọng hiện giờ tránh được một kiếp, lúc này mới nhớ tới động đậy di chuyển, cùng với tù trưởng, tất cả đều cúi bái trước Bối Noãn.
Bối Noãn nghĩ thầm, nếu theo diễn xuất bình thường của Hoắc Nhận "làm đàn ông chân chính sẽ không quay đầu lại nhìn nổ mạnh", hắn hẳn sẽ không quay trở về.
Mọi người rốt cuộc có thể trở về ngủ.
Lục Hành Trì nói với Già Hàn: "Tù trưởng, tôi còn có chút việc muốn thỉnh giáo."
Lục Hành Trì khí chất không tầm thường, tiến vào bộ lạc cùng với Bối Noãn, rõ ràng anh là bạn của Bối Noãn, Già Hàn nhìn Lục Hành Trì, đồng ý.
Bối Noãn biết anh muốn hỏi cái gì, vội vàng thò lại gần nghe.
Lục đại Boss đương nhiên muốn hỏi Già Hàn về tình huống của tổ chức LBD kia.
Hoắc Nhận gài bom, đồng nghĩa với trở mặt với bộ lạc, mà vừa rồi Bối Noãn mới cứu mọi người, đây đúng là thời cơ tốt để hỏi.
Quả nhiên, Già Hàn hỏi gì đáp nấy, biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm.
Anh nói, LBD là một tổ chức từ thiện thuộc về một tập đoàn quốc tế, tài đại khí thô, mấy năm nay ở khu vực này của quốc gia N, tay họ duỗi thật dài, kinh tế chính trị, chuyện gì cũng cắm một chân.
Hoắc Nhận người này, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất được tổ chức coi trọng.
Bối Noãn đột nhiên hỏi Già Hàn: "Anh biết Hoắc Nhận đã bao lâu? Hắn ta vẫn luôn là dạng như hiện tại sao?"
Lục Hành Trì giống như liếc nhìn Bối Noãn một cái, Bối Noãn không thèm để ý, bình tĩnh chờ Già Hàn trả lời.
Già Hàn nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy mấy năm trước hắn trầm ổn hơn nhiều, không giống hiện tại kiêu ngạo như vậy, không biết vì cái gì, giống như thay đổi thành một người khác."
Quả nhiên.
Chuyện Hoắc Nhận có khả năng cũng là người xuyên việt, Bối Noãn càng thêm khẳng định vài phần.
Già Hàn đã nói hết tình huống anh biết, Bối Noãn không cần đám người Già Hàn đưa tiễn, cùng Lục Hành Trì đi về chỗ lều.
"Sau này lấy đồ từ tầng trên thì phải cẩn thận một chút." Lục Hành Trì dặn dò.
Bối Noãn biết anh đang lo lắng cái gì.
"Biết, một khi không cẩn thận mang bom ra tới, liền xong đời."
Bối Noãn bỗng nhiên nhớ tới lần trước làm nhiệm vụ thánh mẫu chi tâm, thiếu chút nữa khiến cho tầng trên không gian có thời gian lưu động.
Lần sau tái ngộ đến nhiệm vụ như vậy, đánh chết cũng phải làm xong.
Nếu không liền thảm, không biết nếu bom ở trong không gian nổ mạnh, có thể bị lan đến bên ngoài hay không.
Nhưng mà hiện tại tạm thời là an toàn, cái đống to đùng đồ vật cột thuốc nổ được đặt an ổn xa xa trong một góc ở tầng trên không gian, cho nên không cần nhọc lòng.
Trong bộ lạc thật an tĩnh, mọi người đều còn ngủ say, không có bao nhiêu người biết vừa mới toàn bộ bộ lạc thiếu chút nữa trải qua một hồi hạo kiếp.
Trên đường không có người, Lục Hành Trì duỗi tay nắm lấy tay Bối Noãn, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Ánh trăng còn chưa xuất hiện, mặt đỏ cũng không nhìn thấy, Bối Noãn không tránh đi.
Trời quá tối, nơi nơi đều là chỗ xây dựng phòng ở, đường đi không dễ dàng, hai người giống như trẻ nhỏ ở nhà trẻ, tay nắm tay, chân cao chân thấp đi đường.
"Đi như vầy cảm giác giống như tên của anh." Bối Noãn nói.
Trong bóng đêm truyền đến thanh âm Lục Hành Trì, "Không sai. Đi đường chậm chạp." (du Hành + Trì hoãn)
Trong quyển sách này, thây ma chiếm lĩnh thế giới, không thấy bóng dáng của quân đội với vũ khí hiện đại đâu cả, Anh Pháp Đức Ý tất cả đều bị tác giả ăn, còn may Kinh Thi còn đó.
Đi đường chậm chạp, lại khát lại đói.
Lục Hành Trì bỗng nhiên cười, "Chỉ cần có em ở đây, anh cũng không sẽ "lại khát lại đói"."
Bối Noãn nghĩ thầm, không sai, trong không gian chất đầy các loại ăn ngon uống tốt, anh ấy muốn khát muốn đói cũng không được.
Đường tuy khó đi nhưng cũng không dài, rất mau đã tới nơi.
Nhìn cách đó không xa có ánh sáng, Bối Noãn buông tay ra, tự mình đi nhanh hơn một chút.
Lục Hành Trì luyến tiếc, đuổi nhanh theo kịp, một lần nữa tìm lấy tay cô nắm chặt, không chịu buông ra.
Phía trước chính là chỗ Bối Noãn ở, trong phòng có đèn, ánh sáng ấm áp lộ ra chiếu sáng một mảnh tối đen bên ngoài.
Già Hàn đã nói tất cả chuyện anh biết, nơi này đào không ra thứ gì nữa, Bối Noãn thương lượng với Lục Hành Trì, "Ngày mai chúng ta nên rời đi chăng?"
Lục Hành Trì thế nhưng do dự một chút.
"Bằng không chúng ta ở thêm một ngày, ngày mốt lại đi?"
Hiện tại công lực phân tích của Bối Noãn tăng trưởng vượt bậc, vừa nghe chữ "ở" đã hoàn toàn bại lộ ý tưởng chân thật của anh ——
Muốn ăn vạ trong phòng cô, không chịu đi.
"Lục Hành Trì, Á Văn đã chết, ngay cả Hoắc Nhận cũng đã đi rồi, hiện tại trong doanh địa không còn gì nguy hiểm, đêm nay anh có thể dọn ra ngoài ngủ đi?"
Lục Hành Trì nắm chặt tay Bối Noãn, nghĩ thầm, cái người nhỏ bé này thật không lương tâm.
Cái này kêu qua cầu rút ván, tá ma giết lừa.
Không biết đến tột cùng là chó hay là lừa, Lục đại Boss bình tĩnh hỏi: "Những người khác đều ở cách phòng em rất xa, chỗ này núi rừng hoang sơ, em không sợ thứ khác sao?"
Bối Noãn: "......"
Quá đê tiện.
Chung quanh doanh địa đều là núi hoang, trong bóng đêm đen tuyền một mảnh.
Mấy ngày nay ngay cả ở tại dã ngoại ăn ngủ ngoài trời, chung quanh cũng luôn có bọn Lục Hành Trì.
Có mấy lần có phòng, Bối Noãn được đơn độc ở trong một phòng, Lục Hành Trì cũng nhiều lần ở phòng kế bên, cô thật không biết nếu mình ở một mình thì có thể ngủ được không.
Biết rõ anh cố ý hù dọa, nhưng trong lòng Bối Noãn vẫn chột dạ.
Thôi kệ đi, để anh ấy ngủ dưới đất cũng được.
Lục Hành Trì đang lên ruột, chờ Bối Noãn nói ra "em muốn con khỉ ngủ cùng với em", lại phát hiện cô căn bản đã quên mất tiêu chuyện này.
"Không có lần sau." Bối Noãn nói.
Lục Hành Trì mỉm cười, nắm tay Bối Noãn đi vào sân, nghĩ thầm, đêm nay lại có thể ôm cô ấy ngủ.
Không nghĩ tới vừa đi tới trước cửa phòng, thấy được một người ra tới.
Đỗ Nhược tay trái cầm một miếng thanh long, tay phải cầm một miếng dứa, trong miệng ngậm miếng xoài, thấy hai người Bối Noãn, vội vàng ngửa đầu nuốt chửng miếng xoài.
"Các người đã trở lại? Hai người thật quá kỳ cục, chính mình trốn đi ăn cơm ngon rượu say, chúng tôi hai ngày này mỗi ngày chỉ ăn sắn!"
Trong phòng một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, Giang Phỉ Đường Đường đều ở đó, đang chơi với Đại Thánh.
Đan Tuệ bưng vài mâm trái cây ra, thấy Bối Noãn đã trở lại, vội vàng nói: "Bọn họ là được tù trưởng Già Hàn đưa lại đây làm người hầu, các người mới vừa đi, bọn họ tới ngay."
Đỗ Nhược vội vàng giành nói trước: "Phòng người hầu tôi đã xem qua, hai người một phòng."
Anh ôm bả vai Lục Hành Trì, "Nói trước, Lục Hành Trì, tôi muốn ở cùng với cậu, cậu không biết đâu, hôm qua chúng tôi ở chung một lều, Đường Đường vừa cười vừa hát, ồn ào tới cả đêm tôi không ngủ được chút nào."
Đường Đường phản kích: "Đỗ Nhược, anh còn không phải cũng giống vậy sao, nửa đêm rống cái gì "người nào dám tới, tôi chém bằng Minh Hồng Đao", anh còn muốn chém người thành hai khúc, mặc kệ người ta là ai! Anh Lục, em muốn ngủ với anh."
Lục Hành Trì không nói chuyện, Bối Noãn cảm thấy anh hình như đang nghiến răng.
Nơi này có đèn, không phải đen như mực, Đỗ Nhược thật vui vẻ, "Đều đến đông đủ, đêm nay cùng nhau đánh bài đi?"
Đường Đường lập tức tán đồng, "Làm một ván?"
Lục Hành Trì nhàn nhạt nói: "Làm cái gì ván, ngày mai phải xuất phát rồi, đêm nay ngủ cho tốt."
Bối Noãn ngẩng đầu: Hả? Anh ấy lại chịu đi?
Cuối cùng Đỗ Nhược vẫn ở cùng phòng với Lục đại Boss, Bối Noãn kéo Đan Tuệ vào ngủ cùng, một đêm bình yên vô sự.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Bối Noãn dựa vào vận may hơn người giúp bộ lạc rút một cái thăm may mắn, sau đó một mình tìm Già Hàn nói chuyện.
Bối Noãn ngả bài, nói còn có việc, không thể tiếp tục ở lại bộ lạc, cần phải đi.
Trong mắt Già Hàn đầy mất mát.
Nhưng anh vẫn nói: "Nếu Thánh Nữ đã quyết định, tôi cũng không dám có ý kiến khác."
Anh nhìn Bối Noãn, hỏi: "Thánh Nữ định đi làm gì?"
Đương nhiên là đi theo đại Boss, tiếp tục tích cóp giá trị thánh mẫu nha.
Trên mặt Già Hàn có ý cười, "Vậy Thánh nữ đi thôi, tự mình cẩn thận."
Bối Noãn gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Tôi đi rồi, con khỉ nhỏ kia còn có thể lưu tại trong bộ lạc sao?"
Bối Noãn có điểm ngượng ngùng, "Kỳ thật là tôi nhặt nó trên đường, chủ thật của nó là Ôn Khâm, cũng ở trong bộ lạc, hiện giờ đang ở bên chỗ tôi giúp chăm sóc nó."
Già Hàn gật gật đầu, "Thánh Nữ yên tâm, để cho Ôn Khâm tiếp tục chăm sóc cho nó là được."
Anh gọi người tiến vào, thấp giọng phân phó một câu.
Chỉ chốc lát sau, có người ôm tới một hộp gấm nhỏ.
Già Hàn tiếp nhận hộp, đưa cho Bối Noãn.
"Thánh Nữ tùy thân mang theo cái này, có thể gặp dữ hóa lành."
Bối Noãn mở hộp ra, bên trong trên nền vải nhung đen là một viên ngọc bích thật lớn.
Đã cắt gọt, là hình chữ nhật, còn lớn hơn ngón tay út của Bối Noãn.
Màu lam, thuần khiết như biển rộng, chỉ nhìn một cái cũng khiến người muốn chìm sâu vào màu xanh sâu thẳm kia.
"Đây là một trong bộ bảy viên ngọc bích."
Già Hàn đưa đá quý cho Bối Noãn xem.
"Sáu viên nhỏ hơn thời thực dân bị người lấy mất rồi, đem làm vươn miện, viên lớn nhất được tổ tiên tôi cất đi, chờ khi Thánh nữ hiện thế, phụng hiến dâng lên Thánh nữ."
Bối Noãn nhanh tay trả hộp lại, "Đây là bảo bối của các người, tôi không thể lấy."
"Ngày hôm qua Thánh Nữ đã cứu toàn bộ lạc, đây là phụng hiến dâng lên Thánh Nữ."
Thần sắc Già Hàn thật trịnh trọng.
"Thần không thể cự tuyệt phụng hiến, nếu không tiếp thu phụng hiến của chúng tôi, chẳng khác nào đang nói sau này sẽ không tiếp tục bảo hộ chúng tôi."
Bối Noãn: "......"
Bối Noãn bận rộn nói chuyện với Già Hàn, đẩy đẩy hộp trở về, đầu ngón tay vô tình đụng tới ngón tay Già Hàn.
Bỗng nghe Già Hàn nói: "Thánh Nữ cứ mang theo đi, ngọc bích là thuỷ thần tặng, có thể mang đến bình an, cô mang theo trên người, tôi mới có thể yên tâm một chút."
Bối Noãn:?
Những lời này như thế nào nghe có điểm không được thích hợp cho lắm?
Bối Noãn bỗng nhiên nhận ra, cô giơ lên ngón tay phải kia.
Lúc này mới nhìn đến, bởi vì cứ cởi rồi mang quá nhiều lần, băng keo đã không còn dính, rớt mất từ khi nào không biết.
Xong đời.
Già Hàn cũng ý thức được mình nói gì đó, khuôn mặt thanh lãnh không có gì biến hóa, vành tai lại biến hồng.
Nhưng mà anh lại không thể khống chế được miệng mình.
"Tôi biết cô và cái người cô điểm danh làm người hầu kia quan hệ không bình thường. Tôi cũng không dám có hy vọng gì xa với đối với Thánh nữ, chỉ hy vọng cô có thể tồn tại được tốt, nếu có thể bình an qua được kiếp nạn lần này, có thời gian quay trở lại thăm bộ lạc."
Ở một bộ lạc cấm dục, thủ lễ như vậy, xem tình yêu như hồng thủy mãnh thú, tù trưởng bỗng nhiên toán ra mấy câu giống như thổ lộ.
Bối Noãn há hốc miệng nhìn chung quanh.
Còn may, hai người bọn họ nói chuyện riêng, những người khác đều thối lui ra bên ngoài, hắn là không ai nghe thấy.
Bối Noãn đứng lên.
"Tù trưởng Già Hàn, anh có thể là không được thoải mái, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi..."
"Không cần," Già Hàn bình tĩnh, "Nói ra cũng không sao, tôi không để bụng."
Già Hàn tiếp tục, "Bộ lạc này đã nhiều năm có rất nhiều quy củ không hợp nhân tình, tầng quản sự đầu lĩnh trắng trợn phạm giới, mọi người kỳ thật cũng sau lưng làm chuyện lén lút, không có nhiều người thật sự tuân thủ quy củ, tôi cũng đã sớm muốn sửa đổi lại."
Già Hàn cũng đứng lên, đưa hộp cho Bối Noãn.
"Mang theo đi, cô là con gái được thần linh sủng ái, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, thuận buồm xuôi gió."
Bối Noãn trở lại chỗ ở, cởi ra váy dài cùng khăn che mặt, đổi trở về quần áo của mình, lau đi trang điểm, tức khắc cảm thấy mí mắt nhẹ đi mấy ký.
Phải đi, nhất luyến tiếc chính là Đại Thánh.
Bối Noãn chơi một lát với Đại Thánh, cho nó vài miếng sắn, rồi lấy tất cả đám sắn còn lại trong không gian để lại cho nó.
Đường Đường cười ra tiếng: "Chị Noãn, hiện giờ nó là thánh hầu của bộ lạc, muốn ăn bao nhiêu cây sắn lại không có?"
Bối Noãn phản bác, "Đại Thánh cảm thấy sắn nướng của chị là ngon nhất, có phải hay không, Đại Thánh?"
Đại Thánh chi chi hai tiếng, giống như hoàn toàn đồng ý.
Bối Noãn lưu luyến không rời tạm biệt Đại Thánh, khi rời khỏi bộ lạc, mặt trời đã lên rất cao.
Toàn bộ người trong bộ lạc thế nhưng đều chờ ở cửa.
Ngày hôm qua chuyện Bối Noãn cứu mọi người đã sớm truyền khắp, khi Bối Noãn xuất hiện, mỗi người đều hướng tới cô khom mình hành lễ.
Già Hàn lấy ra một miếng lụa trắng thật lớn.
Trên tấm lụa đầy ký hiệu được viết bằng viết xanh, giống nhau như đúc, đều là dấu hiệu ba làn sóng.
"Vừa rồi người trong bộ lạc cùng nhau cầu phúc cho Thánh nữ trước thần linh, ký hiệu này đại biểu cho chúng tôi mỗi người đều nguyện ý phân ra nửa mệnh của mình để đáp lên người Thánh nữ, bảo hộ Thánh Nữ bình an."
Ký hiệu trên lụa được viết bởi nhiều người khác nhau, có nhỏ có to, có đoan đoan chính chi, cũng có xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trẻ con viết lên.
Bối Noãn cũng không mê tín.
Nhưng mà cô biết, người trong bộ lạc thiệt tình thành ý tin tưởng cái này, bọn họ thật sự trước thần linh cầu phúc cho cô.
Một đôi lại một đôi mắt, nhìn Thánh Nữ.
Bối Noãn tiếp nhận lụa trắng, yết hầu hơi nghèn nghẹn.
"Chúng ta đi thôi." Lục Hành Trì nói.
Bối Noãn gật đầu, hướng tới đám người đưa tiễn ở cửa, trịnh trọng đáp lễ bằng một cái hành lễ hoàn toàn không hợp quy củ.
Dù sao cô hành lễ loạn xạ cũng không phải lần đầu tiên.
Đi ra khỏi cổng, Bối Noãn lấy ra xe việt dã.
Ngày hôm qua bọn họ đều thấy cô thu đi một kho hàng, hiện tại từ trống rỗng mà lấy ra một chiếc xe, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ánh mặt trời chiếu sáng, sưởi ấm vùng đất này.
Cho đến khi xe chạy thật xa, Bối Noãn dò đầu ra ngoài cửa sổ vẫn còn có thể nhìn thấy, ở trạm gác bộ lạc, Già Hàn vẫn còn nhìn theo hướng này, vạt áo trắng bay bay trong gió.
Anh nhìn theo Thánh nữ trong lòng mình càng lúc càng xa, giục ngựa giơ roi, đi cứu vớt thế giới.
Bộ lạc dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Bối Noãn ngồi ngay ngắn lại trên ghế, lại nhìn mảnh lụa trắng trong tay.
"Chị Noãn," Đường Đường nói, "Mọi người nói mèo có chín cái mạng cho nên mạng lớn, hiện tại chị có nhiều mạng như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng mà chết."
Giang Phỉ duỗi tay ra phía sau, đập vào vai cậu một cái, "Cái gì chết sống, nói hươu nói vượn."
Bối Noãn cười cười, thu lụa trắng vào trong không gian.
Mỗi người trong bộ lạc, từ nhóc con tới người già, Bối Noãn từng bước từng bước điểm danh qua.
Không biết vì cái gì, từ khi chúc phúc cho họ, giống như giữa cô và họ đã thành lập nên một loại quan hệ kỳ diệu.
Giống như đó thật là một nơi được cô chúc phúc và bảo vệ.
"Tiểu Tam," Bối Noãn kéo Tiểu Tam ra, "Sau khi quyển sách này kết thúc, thế giới này còn tồn tại sao?"
Tiểu Tam đáp không chút do dự, "Đương nhiên tồn tại, thế giới này cùng với chỗ cô kỳ thật cũng không có gì khác biệt, cô xem nó như một vũ trụ song song với thế giới của cô là được."
Cho nên thế giới là thật, người bên trong cũng là thật.
Toàn bộ sung sướng cùng thống khổ, cừu hận cùng tình yêu, tất cả đều là thật sự.
Bối Noãn nhớ rõ khi quyển sách này kết thúc, virus thây ma vẫn còn tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Hy vọng lần kiếp nạn này có thể nhanh qua, tất cả mọi người có thể bình bình an an, sinh hoạt được khôi phục như thường.
Bối Noãn quay đầu nhìn Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì nhận thấy được ánh mắt cô, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Bối Noãn lắc đầu.
Lần đầu tiên, dưới ánh mặt trời ấm áp, đối với thế giới vừa tương tự lại không quá tương đồng này, Bối Noãn cảm nhận được một loại cảm giác rõ ràng chân thật.
"Bối Noãn......"
Bối Noãn đang ngây người, Tiểu Tam mở miệng.
Bối Noãn đáp: "Tôi biết."
Lại muốn tiếp tục làm nhiệm vụ, Bối Noãn kéo ra Thanh Nhiệm Vụ.
"Thành tâm thành ý chân thật" đã kết thúc, Bối Noãn kéo tay quay.
Vòng quay ngừng ở một nhiệm vụ mới, lần này có tên là "Trăm ngàn quy thuận".
Trăm ngàn quy thuận?
Vừa thấy bốn chữ này, Bối Noãn lập tức lên tinh thần.
Đây rõ ràng chính là dị năng khi ra lệnh cho đối phương làm cái gì, đối phương sẽ làm cái đó không phải sao!
Nhiệm vụ thuyết minh là: nọc độc rắn độc, mồ hôi đàn ông, hỗn hợp trộn đều, ở trên gương họa một vòng tròn, kỳ tích sẽ phát sinh.
Vẫn như cũ giống như nhiệm vụ vu nữ, phải thu thập vật liệu phối phương.
Nọc rắn độc.
Bối Noãn: "......"
Cái thứ đồ đáng sợ này trước cứ để đó đã.
Mồ hôi đàn ông.
Lần trước là nước mắt thiếu nữ, lần này là mồ hôi đàn ông, vừa vặn làm thành một đôi.
Bối Noãn nhìn xem bên cạnh.
Một xe bốn người đàn ông, thật ra không ít, nhưng mà làm thế nào mới có thể làm cho họ ra mồ hôi?
Lục Hành Trì mặc áo sơ mi trắng, một thân thoải mái thanh tân, đang lái xe.
Bối Noãn hồi tưởng một chút, hình như hoàn toàn chưa bao giờ thấy được anh ra mồ hôi.
Anh từ trước tới giờ đều là một bộ, lòng yên tĩnh tự nhiên thoải mái, trời có nóng tới đâu, nhiều nhất chỉ là xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay, chẳng có vẻ sẽ ra tí mồ hôi nào.
Không chỉ là anh ấy, người khác giống như cũng chưa từng có.
Đầu Bối Noãn muốn nứt ra.
Mồ hôi không thể so với nước mắt, chùi chút ớt là ra cả dòng.
Lại còn muốn trộn với nọc độc.
Bởi vì nọc rắn độc còn không biết phải tìm ở đâu, trước tiên thu thập lưu trữ mồ hôi cái đã, cho đến khi khặp được nọc độc.
Bối Noãn đảo mắt ra được một chủ ý, từ trong không gian lấy ra một cái khăn lông lắng.
Nếu Lục Hành Trì ra mồ hôi, cô sẽ rất tự nhiên mà duỗi tay giúp anh lau, anh ấy nhất định sẽ không phản đối.
Sau đó đem khăn lông bỏ vào tầng trên không gian, cũng sẽ không xử lý, chờ có một ngày tìm được nọc độc, cũng nhỏ lên trên khăn, tìm cái gương xoa xoa, vậy là đại công cáo thành.
Sông Diêm Hà ở đoạn này dòng chảy uốn lượn.
Tiểu đội lái xe dọc theo bờ sông, ngược hướng dòng sông vòng qua Mạn La Sơn, đi một đường vòng lớn, sau đó ngược lại về hướng bắc.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, càng lúc càng nóng, Lục Hành Trì hỏi ý kiến: "Muốn mở điều hòa không?"
Bối Noãn cự ngay, "Không cần!"
Lục Hành Trì buồn bực, "Mỗi lần đều không phải là em kêu nóng trước, muốn mở điều hòa hay sao?"
Bối Noãn nghiêm trang nói: "Ngẫu nhiên em cũng muốn cảm thụ một chút ánh mặt trời ấm áp."
Đỉnh xe bị mặt trời nướng cháy, cơn nóng tràn xuống đầu.
Bối Noãn tự mình nóng đến hận không thè lưỡi ra như chó, nhưng mà bên cạnh Lục Hành Trì vẫn như cũ một bộ băng cơ ngọc cốt mát lạnh không mồ hôi.
Làm khăn trong tay Bối Noãn không có chỗ thi triển.
Bối Noãn cân nhắc, móc ra một bịch khô bò cay.
Chính mình ăn trước một miếng.
Hương vị khô bò chính tông, vừa ngon vừa cay, làm người trong nháy mắt muốn chảy nước mắt, miệng phun ra lửa.
Bối Noãn nhanh nhanh đút cho Lục Hành Trì một miếng, tận mắt nhìn thấy anh ăn, mới đem túi chuyền đưa đến ghế sau cho đám Đỗ Nhược, để họ tự mình lấy.
Khô bò đưa không ra.
Ngay cả Đỗ Nhược còn cự tuyệt, "Nóng như vậy mà còn ăn đồ cay?"
Họ không ăn cũng không sao, Lục đại Boss chịu ăn là được.
Phía trước là lối rẽ, Lục Hành Trì đang suy tư nên đi đường nào.
Anh vừa nhìn đường, vừa ăn khô bò, ăn xong miếng kia, quay đầu sang, hé miệng.
Bối Noãn đã hiểu, đây là ý bảo cô tiếp tục đút.
Bối Noãn vùi đầu nhìn nhìn trong túi, lấy ra một miếng nhìn lớn hơn nữa, bọc bột ớt càng nhiều, đưa đến bên miệng Lục Hành Trì.
Anh ngậm đi miếng khô bò.
1
Bối Noãn lại rõ ràng cảm thấy, anh hơi ngậm ngón tay cô, dùng đầu lưỡi quét đầu ngón tay cô một chút.
Mềm mại, mang theo chút độ ấm.
Bối Noãn: "......"
Tuyệt đối là cố ý.
Bối Noãn đột nhiên nhớ tới đầu lưỡi của anh có công dụng khác, trong đầu lập tức nhét đầy các loại hình ảnh không nên có, ức chế không được mặt đỏ bừng lên.
Lục đại Boss không phải đang nghiêm túc mà tự hỏi nên đi đường nào hay sao?
Thật là nhất tâm nhị dụng, đại não bên trái suy nghĩ lái xe như thế nào, đại não bên phải còn chưa quên thuận tiện tán tỉnh.
Lục Hành Trì đã ăn xong miếng kia, nghiêng đầu cười với Bối Noãn, "Còn muốn."
Đầu lưỡi anh lần lượt xẹt qua tay cô, trong nháy mắt nửa túi khô bò đã hết, yết hầu Bối Noãn bốc hỏa, lấy ra chai nước uống ừng ực.
Nhưng mà sắc mặt Lục Hành Trì như thường, không có chút phản ứng nào.
Anh nghiêng đầu nhìn Bối Noãn.
"Thật không muốn mở điều hòa? Còn một hai phải ăn cay như vậy, chóp mũi em đều đầy mồ hôi."
Bối Noãn vô cùng thống khổ: chóp mũi em đều đầy mồ hôi thì có ích lợi gì? Vấn đề là anh không có nha!
Lục Hành Trì lại liếc nhìn cái khăn trong tay Bối Noãn, "Em không lau hay sao?"
Thật quá đáng, quả thực là cái hay không nói, nói cái dở.
Lục Hành Trì cười cười, "Bối Noãn, trong lòng yên tĩnh tự nhiên mát."
3
Bối Noãn: "......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT