Ngồi trên bậc thang nhỏ chỉ có 6 bậc ngoài bệnh viện, Cố Thiên Quân buông điện thoại xuống, cô ấy biết rất rõ, cô ấy không phải nhất thời xốc nổi.
Tuổi tác dần lớn, mỗi một quyết định được đưa ra đều sẽ cực kỳ thận trọng.
Cô ấy không hối hận khi tới đây, cũng không hối hận vì đã yêu Thời An, điều duy nhất hối hận là: Đã nhẫn tâm đẩy Thời An ra xa.
Có còn hổ thẹn với người nhà cô không?
Câu trả lời là chắc chắn.
Nhưng không có linh hồn nào là hoàn hảo không tì vết, tình yêu vốn dĩ không có tôi, là người đời gán tội cho nó, con người ta không biết, đây chính là khuyết điểm của loài người.
Con người ta sống trên đời này, vốn dĩ là để chuộc tội.
Hiện tại, Cố Thiên Quân chỉ có một suy nghĩ: Nếu như có thể ở bên Thời An thì cô ấy sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt gian khổ.
Đừng sợ địa ngục, lỡ như tầng thứ 18 địa ngục là nhân gian thì sao?
Lúc này, có người đi tới, thiếu nữ 18, 19 tuổi, ngũ quan thanh tú, làn da màu lúa mạch, mặc bộ quần áo rộng thùng thình, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói tiếng Trung bập bẹ, "Bác sĩ Cố."
Cố Thiên Quân nghiêng đầu, "Bắc An, em vẫn chưa ngủ à?"
Bắc An gật đầu, "Không ngủ được."
Cô nàng vẫn luôn nhìn Cố Thiên Quân, nhưng lại không dám ngồi quá gần cô ấy, "Ngày mai là chị đi rồi, em có chút..."
"Hả?"
"Không nỡ xa chị."
Cố Thiên Quân bật cười, không lên tiếng.
Bắc An lưỡng lự hồi lâu, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn thận từng li từng tí mở ra, đưa qua chiếc khấu bình an mà cô nàng đã trân trọng bao năm, "Bác sĩ Cố, em không có thứ gì quý giá, cho chị cái này, hi vọng chị không chê."
Cố Thiên Quân nhìn xem, "Không được, quý giá quá, tôi không nhận được."
Bắc An dè dặt nói: "Nhưng em không có gì khác có thể cho chị được."
Giọng điệu Cố Thiên Quân nghiêm túc, "Bắc An, tôi nhận tấm lòng của em, nhưng đây là bảo vệ em bình an, tôi thật sự không cần."
Bắc An lẩm bẩm: "Em không cần bình an, em muốn chị bình an."
Cố Thiên Quân: "Nói gì mà ngốc vậy."
Đêm nay không nói, sau này sẽ không có cơ hội nữa, Bắc An cúi đầu, dùng bàn tay trái bị đứt ba ngón nhặt một viên sỏi lên, "Bác sĩ Cố, chị nhớ nhà không?"
"Ừ."
"Nhớ người nhà của chị à?"
Cố Thiên Quân ngắm nhìn bầu trời đầy sao, "Ừ, tôi rất nhớ người nhà tôi, cả người tôi yêu nữa."
Bắc An khẩn trương nói: "Chị có chồng rồi sao?"
Lắc đầu, chiếc vòng trên cổ tay sáng rực chói lòa dưới ánh sao, khuôn mặt Cố Thiên Quân ngập tràn vẻ dịu dàng, "Không, tôi không biết tình cảm của cô ấy dành cho tôi liệu có còn như trước hay không, nếu cô ấy bằng lòng, cô ấy sẽ là vợ tương lai của tôi."
Bắc An: "Vợ..." Cô nàng gượng cười, phiền muộn tràn khắp mặt, "Đáng ra em phải nghĩ tới từ lâu rồi."
Cố Thiên Quân nhìn ra tâm tư của cô nàng, "Em cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình."
Dùng lực ném viên sỏi đi thật xa, giống như đang phát tiết gì đó. Bắc An cười khổ, "Đối với em mà nói, ăn no, mặc ấm, được sống trên đời này, đã là hạnh phúc rồi."
Những lời tương tự, Cố Thiên Quân cũng đã từng nghe thấy từ Thời An, cô ấy khéo léo nói: "Em sống ở đây một mình à?"
Bắc An: "Vâng, em không có người nhà, từ khi em có ký ức là đã đi xin ăn khắp nơi rồi, em chưa từng đi học, công việc dọn dẹp ở bệnh viện này cũng là em khó khăn lắm mới giành được."
"Em học tiếng Trung ở đâu?"
Bắc An: "Không học, từ nhỏ đã biết nói rồi, nhưng em không thường nói nên không chuẩn."
Cố Thiên Quân: "Bảo sao, tôi còn tưởng em di cư tới đây cùng bố mẹ." Suy nghĩ một lát, cô ấy lại hỏi: "Trông em giống người Trung, tại sao lại đến đây?"
Bắc An chậm chạp, "Em không biết, có lẽ là bố mẹ em không còn nữa, hoặc là bọn họ không nuôi nổi em, bỏ em lại đây, tất cả đều có khả năng."
Cố Thiên Quân: "Nếu đều sai thì sao?"
Sau đó, cô ấy mở album ảnh trên điện thoại ra, điện thoại của cô ấy có không ít thông báo tìm người về trẻ mất tích, lúc này, cô ấy cũng không ôm hi vọng, lướt nhanh qua từng tờ một, cho đến tờ cuối cùng, đang chuẩn bị tắt điện thoại——
Cố Thiên Quân bất chợt nhìn Bắc An, "Em chìa tay ra."
Bắc An vẻ mặt bối rối, chìa tay phải ra.
Cố Thiên Quân: "Không phải, tay trái."
Bắc An: "Hả?" Chìa tay trái ra.
Sau khi so sánh với tấm ảnh, Cố Thiên Quân kinh ngạc nói: "Bắc An, em tự xem đi."
Bắc An nhìn chữ Hán, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Cố, em... không biết chữ."
Cố Thiên Quân: "Vậy em đừng đọc chữ, xem hình đi, cô bé này, quen không?"
Bắc An nhìn, "Không nhận ra, nhưng không hiểu sao lại hơi quen quen."
Cố Thiên Quân cười nói: "Hồi nhỏ vô tình bị thương, đứt mất ba ngón tay; trên hổ khẩu tay trái có một vết bớt; khi mất tích đeo chiếc khấu bình an mà người nhà đã xin cho em."
Bắc An sửng sốt nói: "Bác sĩ Cố, có phải như em đang nghĩ không?"
Cố Thiên Quân vui mừng cho cô nàng, "Hẳn là không sai đâu, em là người Trung Quốc, người nhà của em vẫn luôn đang tìm em, Bắc An, ngày mai em đi với tôi đi, tôi đưa em đi tìm người nhà."
Bắc An khổ cực đã lâu, cô nàng không dám tin, "Em thật sự có người nhà ư?"
Cố Thiên Quân: "Dù tôi cũng không dám chắc chắn 100%, nhưng vẫn nên đi xem thử."
"Cảm ơn chị, bác sĩ Cố."
"Nên làm mà."
*
Mây đen lơ lửng trên trời, âm u vô cùng.
Trong sảnh chờ sân bay, Thời An lo lắng nói: "Dì Thiên Nhiên, có chuyện gì vậy, sao máy bay vẫn chưa hạ cánh?"
Cô cúi đầu, muốn bình tĩnh một lát, khi cô ngước mắt lên lần nữa, màn hình hiển thị phóng đại vô hạn trong mắt cô, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt bị ép buộc trào ra, ngã ngồi trên đất, mất đi lý trí mà òa khóc nức nở.
Sân bay dần dần xao động.
Chuyến bay GW356, tai nạn.
Đây là chuyến bay của Cố Thiên Quân, sắp được gặp cô ấy rồi mà, chỉ một chút nữa thôi, tại sao lại như vậy chứ?
Sau đó, Thời An nhìn thấy thời sự đưa tin, cô chỉ nhớ được 8 chữ——
Tai nạn máy bay, toàn bộ thiệt mạng
Có người nói: "Nén bi thương."
Thời An bật cười, vì cô điên rồi.
Thời An ngẩng đầu nhìn trời, cô gào thét, "Cố Thiên Quân, đồ lừa đảo..."
Khóc đến đứt hơi khản tiếng, vang vọng cả bầu trời.
Mây đen từ từ rút đi, Thời An nhìn thấy một tia sáng màu cam, cô mở mắt, lại không dám tin mà dụi mắt——
Cố Thiên Quân đang ngồi bên mép giường cô, dịu dàng nhìn cô.
Thời An ngồi dây, giơ tay ôm lấy mặt cô ấy, từng chữ trong giọng nói đều đang run rẩy, "Dì Cố... Dì Cố, dì về rồi, cuối cùng dì cũng về ồi." Thời An nghẹn ngào vô cùng, "Con còn tưởng dì chết rồi, cảm ơn dì vì vẫn còn sống, cảm ơn dì."
Cố Thiên Quân dang hai tay ra, rõ ràng là vẻ mặt bi thương, nhưng vẫn mỉm cười với Thời An, "Nào, ôm."
Trăng trên biển đỏ rực.
Mím chặt môi, nước mắt không sao ngưng được, Thời An gật đầu lia lịa, cô nhào vào vòng tay Cố Thiên Quân, ôm cô ấy thật chặt, tủi thân kể khổ, "Tại sao dì không cần con, sao dì có thể tàn nhẫn như vậy, bỏ rơi con."
Cố Thiên Quân tựa cằm lên đầu Thời An, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "An An, đó là mơ, đừng sợ, có dì ở đây."
Thời An hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi cơn mơ, không muốn trải qua cảm giác mất rồi lại được này lần thứ hai, cô van nài: "Dì có thể đừng đi được không, đừng bao giờ rời đi nữa, con không thể mất dì được, không có dì, con thật sự sẽ phát điên mất."
Cố Thiên Quân buông một tay ra, dưa xuống, tìm được tay Thời An, 10 ngón đan xen với tay cô, "Được."
Bộ dạng nhếch nhác chỉ cho người mình yêu nhất xem, Thời An nước mắt dàn giụa, cũng không thấy nhục nhã, cô dùng hết sức lực ôm Cố Thiên Quân, cô sợ, mơ không phải mơ, đây mới là mơ.
Cố Thiên Quân rên rỉ, "Nhẹ nhàng thôi, được không?"
Thời An làm theo, nhưng vẫn bướng bình, "Không chịu."
"Sao lại chẳng nghe lời gì cả nhỉ?"
"Vì con sợ dì biến mất."
Có tiếng gì đó vang lên, họ nín thở, nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng.
Tay Cố Thiên Quân từ sau lưng, lướt ra sau gáy Thời an, dừng lại rất lâu, chỉ sau vài giây, tay cô ấy đã ướt đẫm, "An An, dì sẽ không bao giờ trốn đi nữa, dì sẽ mãi mãi ở bên cạnh con."
Mắt Thời An lóe sáng, cô chậm rãi thoát khỏi cái ôm của Cố Thiên Quân, mơ màng nhìn cô ấy, "Dì nói sao? Dì sẽ ở bên cạnh con, với tư cách gì?"
Cố Thiên Quân nâng bàn tay đan xen của họ lên, khi gió lần nữa nổi lên, vừa bịn rịn nhìn Thời An, vừa nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, khi đôi môi chạm tới làn da, khép mắt lại, dùng sức hôn lên.
Dòng điện ấm áp xuyên qua cơ thể Thạch An, trong mắt cô tràn đầy lệ.
Môi Cố Thiên Quân vẫn đang ở trên mu bàn tay Thời An, giọng cô ấy khàn khàn, "An An, con nói là tư cách gì thì chính là tư cách đó, nghe con hết."
Tựa như lông vũ rơi, khiến con tim người ta ngứa ngáy. Thời An không khỏi chìm sâu vào ánh mắt thâm tình của Cố Thiên Quân, "Người yêu, được không?"
Cố Thiên Quân không vội trả lời cô, mà tháo chiếc vòng tay xuống, đeo cho Thời An, "Vốn là của con, bây giờ trả lại cho con."
Thời An đang định mở miệng thì một ngón tay đặt lên môi cô, Cố Thiên Quân nói: "Suỵt, nghe dì nói."
Ngón tay cô ấy đang giày vò bờ môi này, trìu mến nhìn Thời An, khi Thời An không nhịn được mà nuốt ực, hai tay Cố Thiên Quan vòng qua cổ cô, nghiêng người về trước, vùi mặt vào vai cô, "An An, dì yêu con, con vẫn còn yêu dì chứ?"
Khi nói ra tiếng "yêu", cô cảm thấy trên cổ mình ướt át, những cái hôn dày đặc khiến cô phát ra tiếng thở hổn hển.
Thời An động tình rồi.
Lúc này, Cố Thiên Quân điềm nhiên như không kéo xa khoảng cách với cô, "Được rồi, nói xong rồi, con ngủ tiếp đi."
Thời An vẻ mặt ai oán, "Câu hỏi vừa rồi dì còn chưa trả lời con mà?"
Cố Thiên Quân biết rõ còn cố hỏi, "Cái gì, dì quên mất rồi?"
Thời An kéo góc áo cô ấy, làm bộ đáng thương, "Dì không bằng lòng phải không?"
Cố Thiên Quân cười cưng chiều, sau đó, nghiêm túc nhìn cô, "An An, dì bằng lòng."
Thời An: "Cảm ơn dì đã bằng lòng yêu con."
Cố Thiên Quân cười khẽ, ngoắc ngón tay, "Lại đây."
Thời An đến gần, cô nhìn chăm chú Cố Thiên Quân, đôi mắt chan chứa dục vọng, mục tiêu là đôi môi đỏ gợi cảm của Cố Thiên Quân.
Hơi thở xộn xạo.
Thời An nhắm mắt lại, chuẩn bị hôn.
Nhưng Cố Thiên Quân lại nghiêng đầu.
Cánh môi lướt qua gò má Thời An, giọng Cố Thiên Quân vừa trầm vừa khàn, khơi dậy ham muốn dụ dỗ người ta phạm tội, "Cho con biết một bí mật, thật ra... dì đã yêu con từ rất lâu rồi."
"Con cũng vậy."
Cố Thiên Quân nở nụ cười mê hồn.
Thời An không có cách nào cưỡng lại cám dỗ này, cô vòng tay qua eo Cố Thiên Quân, còn tay Cố Thiên Quân thuận theo áp lên xương đòn của cô, ánh mắt như muốn nói 'Tùy con muốn làm gì thì làm, dì sẽ không phản kháng' nhìn cô.
Mặt đỏ, tim đập đến đỉnh điểm, Thời An hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy. Khi những đôi môi giao nhau, đại não Thời An hoàn toàn sập nguồn, bất động.
Khóe môi Cố Thiên Quân từ từ nhếch lên.
Một lúc lâu sau, Thời An mới rời đi, vành tai đỏ bừng, cô mất tự nhiên mà ho khan một tiếng.
Cố Thiên Quân dùng tay xoa xoa vành tai cô, mỉm cười, "Thế thôi à, kết thúc rồi?"
Thời An ngơ ngác nói: "Ừ."
Tay Cố Thiên Quân thoáng dùng lực, tai Thời An đỏ như sắp chảy máu.
"Trước đây không phải rất giỏi dụ dỗ dì sao, hóa ra có tiếng mà không có miếng."
"Ôi chao."
Tay Cố Thiên Quân di chuyển đến cằm Thời An, nhéo nhẹ, nâng lên, "Không ai dạy con à?"
Hô hấp Thời An dồn dập, "Không, con không biết hôn."
Đáy mắt Cố Thiên Quân cháy bỏng như lửa bừng, "An An, để dì dạy con."
Nói xong, bàn tay vốn đang giữ cằm Thời An, nhẹ nhàng véo cổ cô, sau đó, nụ hôn chiếm đoạt của Cố Thiên Quân rơi xuống, vừa nóng vừa ẩm, không cho Thời An cơ hội hít thở, tất cả những dục vọng mà cô ấy kìm nén bấy lâu nữa, bùng nổ tại giây phút này.
Giống như dã thú dịu dàng, từng bước một lại gần.
"Hít thở."
"Ừ."
"Đưa vào đi."
"Hả?"
"Ngốc."
"..."
Nửa tiếng sau, môi Thời An sưng tấy, sắc hồng trên mặt chậm chạp chưa biến mất.
Cố Thiên Quân: "Học được chưa?"
Thời An cười gian ác, "Chưa được, vẫn phải luyện thêm."
Cố Thiên Quân cau mày, "Không có lần sau đâu."
Thời An nũng nịu, "Không chịu."
Cố Thiên Quân gật đầu, "Rồi, rồi, rồi, ngày mai dạy tiếp."
Nói xong, cô ấy đứng dậy rời giường, Thời An lập tức giữ tay cô ấy lại, "Dì muốn đi đâu?"
Cố Thiên Quân: "Thay quần áo."
Thời An: "Ồ." Cô buông tay ra.
Cố Thiên Quân xoa đầu cô, đi ra, cô ấy sắp sửa ra ngoài thì Thời An gọi cô ấy lại, "Cố Thiên Quân."
"Ơi?"
Thời An nghiêm túc nói: "Chúng ta được tính là yêu nhau rồi sao?"
Cố Thiên Quân mỉm cười, "Đương nhiên."
Thời An cười vô cùng rạng rỡ, "Con và Quân Quân yêu nhau rồi sao?"
Cố Thiên Quân đỡ trán, "Xưng hô cái kiểu gì thế?"
Thời An hất cằm, vẻ mặt háo sắc, "Xưng hô với bạn gái, không không, xưng hô với vợ."
Cố Thiên Quân đỏ mặt, chuồn mất tăm.
Còn Thời An, nằm trên giường, cô vỗ nhẹ lồng ngực, điều hòa hơi thở. Góc tối cuối cùng trong đáy lòng đã bị đập vỡ, từ đó, bừng sáng.