Chớp mắt đã đến sinh nhật thứ 18 của Thời An.

Kiều Dữ tổ chức một bữa tiệc cho cô, mời rất nhiều chàng trai cô gái, họ đều nói 'Chúc mừng sinh nhật' với Thời An, cùng với rất nhiều lời chúc, Kiều Dữ nói: "Thời An, hôm nay cậu là nhân vật chính."

Thời An được bao quanh bởi niềm vui, cô nhìn Kiều Dữ, mỉm cười nói: "Cảm ơn cậu."

Có người muốn mời Thời An uống rượu nhưng Kiều Dữ chặn lại giúp cô, sau khi cẩn thận lau bánh kem trên mặt cô, co onafng kéo tay áo Thời An, "Mình hơi nóng, ra ngoài hít thở không khí với mình đi."

Thời An: "Được." Nói chuyện mãi, cô cũng mệt rồi.

Ra khỏi biệt thự, cách xa ồn ào náo động.

Từ náo nhiệt đi tới nơi yên tĩnh, Thời An chợt buồn bã, cô không thể phủ nhận rằng, cô lại bắt đầu nhớ Cố Thiên Quân rồi, nhớ những ngày tháng cô ấy dành tất cả sự dịu dàng cho mình.

Sống lay lắt qua ngày cùng hồi ức, cũng khá tốt.

Thời An rất nghe lời, cô không đi tìm Cố Thiên Quân nữa, cô đã chấp nhận sự thật, rằng có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ chạm mặt cô ấy nữa, không làm khó bản thân mình nữa, sự khó chịu đáng ghét trong tính cách, phải thay đổi.

Thời An nói: "Mình mới 18 tuổi, Kiều Dữ, mình mong thời gian có thể trôi qua thật nhanh, mình luôn hi vọng rằng, khi vừa mở mắt, mình sẽ biến thành 30 tuổi."

Kiều Dữ khó hiểu, "Tại sao?"

Thời An đứng thả lỏng, "Mình muốn biết dì ấy ở tuổi 30 đang nghĩ gì, trước đây mình thường thuyết phục bản thân, phụ nữ sau tuổi 30, có lẽ sẽ không cần tình yêu, nhưng sau này, mình mới từ từ hiểu, dì ấy cần tình yêu, chỉ là không cần mình."

Giọng nói của Kiều Dữ như có như không, "Phụ nữ 30 tuổi rất quyến rũ sao?"

Thời An sờ lên vết sẹo trên cổ tay, cô vẫn luôn nhớ, là Cố Thiên Quân đã chữa khỏi bệnh cho cô, cô nói, "Lần đầu tiên mình nhìn thấy dì ấy đã carmt hấy dì ấy rất quyến rũ, khi đó dì ấy 23 tuổi, vì vậy, không phải phụ nữ 30 tuổi rất quyến rũ, mà là trong mắt mình, dì ấy mãi mãi sẽ quyến rũ."

Khi nói những lời này, mắt Thời An sáng ngời, Kiều Dữ đã nhìn thấy, chịu đựng nhiều năm như vậy, cô nàng cũng không thể kiềm chế con tim bị khuấy động, vẻ mặt nghiêm túc, "Thời An."

"Hả?"

Kiều Dữ không phải đang kích động, chỉ là cảm thấy nếu như không nói thì e rằng vĩnh viễn sẽ không có dũng khí nữa, vì thế mà cô nàng nói ra, "Nếu sau này mình trở thành một người quyến rũ, cậu có thích mình không?"

Thời An bị dọa sợ, "Cậu nói gì?"

Kiều Dữ mất mát nói: "Thì ra cậu không biết thật." Sau đó, cô nàng nói tiếp: "Mình đã thích cậu từ khi lên sơ trung rồi, đến tận bây giờ cũng đã hơn 5 năm, cậu thật sự không hề nhận ra ư?"

Thời An đã hiểu, "Mình..."

Trước đây, có rất nhiều người tỏ tình với cô, cô đều có thể vui vẻ từ chối, nhưng Kiều Dữ không giống người khác, cô nàng là một trong những người bạn quan trọng.

Kiều Dữ: "Cậu nghe mình nói là được, mình biết bây giờ cậu đã có người trogn lòng, mình cũng biết cậu sẽ không đến với mình, trước khi mình nói ra những lời này, mình đã tự nhủ rất nhiều lần, Thời An, mình chỉ là đang đánh cược, đánh cược xem liệu cậu có sẵn sàng cho mình một cơ hội hay không."

Thời An khéo léo nói thật, "Kiều Dữ, ngoại trừ dì ấy, mình thật sự không thể thích ai khác."

Kiều Dữ: "Cậu không cần thích mình, không cần phải trả lời mình, cho mình một cơ hội như vậy, mình thật sự rất cần nó, được không?"

Thời An lắc đầu, "Không được, như vậy là lãng phí thời gian của cậu."

Kiều Dữ: "Cậu đừng cảm thấy áp lực, đây là chuyện mình muốn làm, mình cam tâm tình nguyện, lời đã nói ra, nước đổ khó hốt."

Thời An thở dài, "Sẽ không có kết quả đâu, mình rất rõ, mình không thể đến với dì ấy, mình cũng sẽ không đến với ai khác." 

Kiều Dữ cười nói: "Cậu thích dì ấy, mình thích cậu, cậu đặt mình vào vị trí của mình, coi như thương hại mình, để mình có chút hi vọng, được không?"

Thời An không nhịn cười nổi, "Vô lý."

Kiều Dữ: "Coi như cậu đồng ý rồi nhé."

Thời An nghiêm túc, "Mình vẫn là câu nói đó, đừng lãng phí thời gian vì mình nữa, thật đấy, Kiều Dữ, cậu xứng đáng với người tốt hơn."

Kiều Dữ mặc kệ nói: "Mình tốt với cậu, cậu không cần đáp lại mình gì cả, cứ coi như là chơi chùa [1] cũng không được ư?"

[1] Chơi chùa: Làm gì đó miễn phí

Thời An: "Không được."

Nghĩ lại, Kiều Dữ đổi ý nói: "Vậy thế này đi, cứ coi như là câu trả lời cho mấy năm qua của mình, cho mình 2 năm, nếu 20 tuổi, cậu vẫn không thích mình thì mình sẽ bỏ cuộc."

Thời An biết nói gì cũng vô ích.

Cô nói: "Cậu bỏ cuộc lúc nào cũng được, Kiều Dữ, dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta mãi mãi là bạn bè, mình thật sự không thể cho cậu câu trả lời."

Kiều Dữ: "Đừng nói chuyện chắc nịch như vậy."

Thời An bật cười, "Không khuyên nổi cậu mà."

Kiều Dữ: "Không phải cậu cũng vậy sao?"

Thời An lộ ra vẻ cay đắng.

Lúc này, điện thoại reo lên, cô cầm lên xem, là một tin nhắn, được gửi từ một số lạ: Chúc mừng sinh nhật, mọi việc suôn sẻ.

Thời An nhìn vào màn hình thật lâu, trả lời hai chữ: Cảm ơn.

Đương nhiên cô không biết——

Trên bờ biển không một ngọn gió, người phụ nữ xưa nay vẫn luôn ghét mùi thuốc, châm một điếu, không hút, đến khi thuốc chạy chỉ còn lại đầu lọc, cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó, lẩm bẩm nói: "Không cần cảm ơn."

*

Tháng 3: Thời An đến xem buổi hòa nhạc của Lục Thính Nghiêu cùng Kiều Dữ;

Tháng 4: Thời An sợ độ cao đã nhảy bungee;

Tháng 5: Thời An mua vé tàu hỏa đến Tây Tạng, du lịch một mình, khi về, cô nhận nuôi một con mèo hoang ở trong trường, cô đặt tên cho nó, 'Túi Trút Giận';

Giữa tháng 5: Túi Trút Giận có bầu;

Giữa tháng 7: Túi Trút Giận sinh ra 6 Túi Trút Giận nhỏ, đêm đó, Thời An liên lạc với mấy người bạn, muốn tặng nhưng không được, nhưng cô thật sự không có khả năng nuôi nhiều mèo như vậy.

Đang u sầu tột độ thì Cố Thiên Nhiên gọi cho cô, "Thời An, nghỉ chưa?"

Thời An lập tức kể khổ, "Rồi ạ, dì Thiên Nhiên, con sầu muốn chết."

Cố Thiên Nhiên hỏi thăm, "Gặp phải khó khăn gì à? Con nói thẳng đi, để dì xem có giúp gì được cho con không."

Thời An thành thật nói: "Khó khăn lớn, mèo của con sinh được 6 nhóc con, con nuôi không nổi."

Có nói xong, Cố Thiên Nhiên cười 'phụt' thành tiếng, "Con nói với dì làm gì, dì đâu thích mèo, dì không cần."

Thời An giả bộ đáng thương, "Vậy con phải làm sao đây?"

Hết cách, Cố Thiên Nhiên chỉ đành nói, "Vậy để dì hỏi giúp con thử xem, có ai muốn nhận nuôi bọn chúng không."

Thời An: "Cảm ơn dì Thiên Nhiên, may mà có dì."

Cố Thiên Nhiên: "Cái mỏ dẻo lên nhiều đấy."

Thời An không khiêm tốn, "Bình thường ạ."

Gác máy, cô nàng lại bắt đầu u sầu, bèn gửi tin nhắn cho Kiều Dữ: 【Cậu cần mèo không, cậu thật sự không định nuôi một đứa hả, mèo con đáng yêu lắm ấy!】

Kiều Dữ: 【Khi nào cậu đồng ý làm bạn gái của mình thì mình nuôi một đứa.】

Thời An: 【Ồ, thế thôi.】

Kiều Dữ biết đùa vừa phải, cô nàng lại gửi một tin nhắn: 【Cậu có ở nhà không, dù sao mình cũng rảnh, mình qua tìm cậu, xem có nhóc mèo nào thích hợp với mình không.】

Thời An: 【Được!】

1 tiếng sau.

Kiều Dữ đã tới, vừa xuống xe, cô nàng liền nhìn thấy ở phía sau, có một chiếc xe đang chạy tới, nhìn lại, cô nàng nhìn rất rõ, cô quen người phụ nữ ngồi ở ghế phụ.

Là Cố Thiên Quân. Người phụ nữ cầm lái xách túi lớn túi nhỏ xuống xe, còn cô ấy vẫn ngồi bên trong.

Kiều Dữ chắc chắn không bị hoa mắt, nhưng cô nàng nhanh chóng rời mắt, cô nàng tự nhủ: Coi như không nhìn thấy đi, nhất định không được nói cho Thời An rằng Cố Thiên Quân đã tới đây.

Cố Thiên Quân, cái tên đã được Thời An nhắc đến vô số lần, người được Thời An đặt lên hàng đầu trong lòng mình, vẫn luôn là cái gai trong tim Kiều Dữ. Không ai nên không màng lợi ích, Kiều Dữ thừa nhận: Tình yêu của cô nàng là ích kỷ.

Sau khi Cố Thiên Nhiên đi vào, Kiều Dữ đứng ở bên ngoài, không lâu sau, Cố Thiên Nhiên đi ra, Thời An ra ngoài tiễn cô nàng, Kiều Dữ vô thức nhìn vào trong xe, cô nàng không thấy Cố Thiên Quân nữa.

Cô ấy, trốn đi rồi ư?

Kiều Dữ không biết Cố Thiên Quân làm vậy là có mục đích gì, suy nghĩ của cô nàng vẫn giống với trước đó, cô sẽ không nói cho Thời An, dù thế nào, cũng sẽ không nói ra.

Cố Thiên Nhiên gật đầu với Kiều Dữ xong mới vẫy tay với Thời An, "Hết thức ăn cho mèo thì bảo dì, dì lại mang tới cho con, đừng tiễn dì nữa, hai con mèo dì chọn, giữ chúng cho tốt nha, 40 ngày sau dì tới đón."

Thời An dừng bước, ra hiệu 'ok', "Không thành vấn đề."

Ánh mắt dõi theo chiếc xe rời đi của Cố Thiên Nhiên, Thời An nói với Kiều Dữ: "Ai bảo cậu đến muốn, giờ chỉ được chọn 1 trong 4 thôi."

Kiều Dữ lơ đãng cười, "Chọn bừa cho mình một con là được."

Thời An nhìn ra cô nàng có gì đó không ổn, liền hỏi: "Có tâm sự à?"

Kiều Dữ: "Không."

Bước vào nhà, biểu cảm cô nàng liên tục thay đổi, cuối cùng, cô nàng đột nhiên nói, "Thời An, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Thời An mỉm cười ngọt ngào, "Cậu nói đi."

Kiều Dữ do dự hồi lâu, vẫn quyết định là không nên nói, "Quên rồi, đợi khi nào mình nhớ ra thì mình sẽ nói cho cậu biết."

Suy nghĩ của Thời An đều dồn lên đám mèo, không hỏi thêm, cô nói: "Đừng nghệt ra nữa, mau tới ngắm mèo con này."

Kiều Dữ buông bỏ tâm sự, "Được."

*

Chiếc xe chạy trên đường, Cố Thiên Quân cúi đầu, ấn huyệt thái dương.

Cố Thiên Nhiên giảm tốc độ xe, quan tâm hỏi: "Không thoải mái à?"

Cố Thiên Quân nhỏ giọng, "Chỉ hơi đau đầu thôi."

Hơn nửa năm qua, thi thoảng Cố Thiên Quân sẽ thiếu sức sống, Cố Thiên Nhiên đều nhạn ra, nhưng cô nàng cũng không có cách nào, chỉ đành đoán mò, "Chị, tâm trạng chị thường xuyên không tốt, có phải là vì Thời An không?"

Cố Thiên Quân vội vàng phủ nhận, "Không liên quan gì tới con bé."

Cố Thiên Nhiên chỉ có thể sốt ruột, "Em thật sự bị hai người làm cho lo chết mất, chị và Thời An đến cùng là bị cái gì vậy, nói cho em biết đi được không, không chừng em còn có thể đề xuất biện pháp cho chị đấy."

Cố Thiên Quân rất cương quyết, không chịu nói: "Không sao hết, chỉ là hòa bình yên ắng kết thúc quan hệ nuôi dưỡng và được nuôi dưỡng, sau đó, cuộc đời ai người đó sống mà thôi."

Cố Thiên Nhiên nói trúng tim đen, "Nếu đã không quan tâm thì tại sao chị lại muốn lén lút đi nhìn Thời An."

Cố Thiên Quân không nói nên lời.

Cố Thiên Nhiên lại hỏi: "Vì sao chị muốn nuôi mèo của Thời An?"

Cố Thiên Quân vẫn im lặng.

Hai câu hỏi này, cô ấy vẫn chưa nghĩ thông suốt cho tới tận nửa đêm.

Trong đêm, cô ấy nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, trong tâm trí cô ấy tràn ngập hình ảnh Thời An và Kiều Dữ cùng nhau đi vào biệt thự.

Nụ cười trên mặt Thời An, rạng rỡ đến thế.

Cố Thiên Quân muốn châm thuốc, dù cô ấy cực kỳ ghét mùi thuốc lá, mỗi lần xuất hiện ý nghĩ này, cô ấy đều muốn trừng phạt chính mình bằng thứ cô ấy ghét.

Khi làn khói phảng phất bốc lên, Cố Thiên Quân một lần nữa tải lại Weibo, đăng một bài: Tôi đã châm một điếu thuốc, nhưng vẫn không hiểu nổi, tại sao tôi lại muốn nuôi mèo của người.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play