Thời An gọi cho Cố Thiên Quân rất nhiều lần, cô ấy hiếm khi không bắt máy, nhưng cứ tại thởi khắc mấu chốt này, cô lại không tìm thấy Cố Thiên Quân, "Thuê bao quý khách với gọi đã tắt máy..."
Màn hình sắp bị đè vỡ, sau khi cúp máy, Thời An lại gọi, dũng khí của cô không nhiều, có lẽ khi trời sáng sẽ biến biến mất, nhưng dù sốt ruột tới mấy, đáp lại cô, chỉ có người máy không có bất kỳ hơi ấm nào.
Như vậy.
Sẽ khiến con trông rất nực cười.
Xin dì.
Nghe máy đi, có được không?
Nhưng Cố Thiên Quân không nghe thấy lời khẩn cầu của Thời An, tình yêu bức bách trong lòng, sẽ khiến con người ta chết nghẹt, Thời An vẻ mặt vô cảm, như bị đóng băng, cô lặp đi lặp lại một hành động——
Gọi điện cho Cố Thiên Quân.
Dần dần, Thời An nguội lạnh.
Cô không gọi nữa, cứ vậy đi, cô cảm thấy thế giới càng thêm mù mịt, vì, ánh sáng trong tim cô đã lụi tàn.
Dì ấy không yêu mình, mình có làm gì cũng vô ích. Dũng cảm, dũng cảm, chỉ sau vài cuộc điện thoại, đã biến mất.
Thời An rời giường, tìm chút nước uống, quay trở lại, cô không lên giường, mà ngồi ở cuối giường, ngửa đầu ra sau, vẻ mặt ngập tràn tuyệt vọng, mắt không mở nổi, cũng không khép lại được.
Tê dại.
Nước mắt rơi ào ào, ướt đẫm cổ Thời An, cô sụp đổ: "Kiếp trước đã tạo nghiệp gì, mà kiếp này, khiến... cả nhà tôi phải chết, chưa đủ sao, tôi chưa đủ khổ sao, tại sao phải làm cho tôi yêu dì ấy, tại sao chứ?"
Sờ vào vết sẹo lồi ra trên cổ tay, Thời An đã nghẹn ngào, "Biết rõ tôi nhát gan, không có dũng khí chết thêm lần nữa, mặc xác tôi chết vào ngày hôm đó, không tốt sao?"
Trời đất tĩnh mịch.
Không ai đáp lại cô.
Sau đó, Thời An nằm trên sàn, yên tĩnh hơn cả đã chết, cô không có cách nào tiêu hóa được cảm xúc, ngay cả một người thân có thể giãi bày nỗi lòng cô cũng không có, những người lớn kia, đều là bạn của Cố Thiên Quân——
Trong cuộc đời của Cố Thiên Quân, có rất nhiều người.
Nhưng Thời An, chỉ có một mình Cố Thiên Quân.
Họ.
Vốn không phải là người cùng một thế giới.
Thì ra, mặc cảm đã khắc sâu trong xương tủy, không thể xóa bỏ. Trong quá trình thúc giục chính mình, tâm lý mặc cảm của Thời An đã đạt tới đỉnh điểm. Xa lánh? Không, đừng xa lánh nữa, cô muốn hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Cố Thiên Quân.
Mình vẫn yêu dì ấy.
Nhưng mình không xứng, không xứng với dì ấy.
*
Hôm sau, sáng sớm.
Mở máy lên, Cố Thiên Quân nhận được thông báo nhắc nhở cuộc gọi nhỡ, vừa nhìn thấy 5 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Thời An, cô ấy liền lo lắng, hối hận vì đêm qua đã tắt máy, vội vàng gọi lại.
Mặt Thười An trắng bệch, vẫn đang nằm trên đất, cô nghe thấy, nghe máy, "Dì Cố."
Cố Thiên Quân lo âu nói: "Sao hôm qua không nói gì mà đã đi rồi, sao lại gọi cho dì nhiều vậy, sao giọng con lúc này yếu ớt thế?"
Liên tiếp 3 câu hỏi, đầu óc Thời An trống rỗng, nên im lặng hồi lâu.
Cố Thiên Quân đợi tới sốt ruột, "Con nói đi."
Thời An đứng dậy, vì dùng lực quá mạnh mà quỳ 'rầm' trên đất, điện thoại rơi ra xa, cô lộ ra vẻ hoang mang, chưa kịp đứng dậy đã chật vật đi nhặt lên.
Cố Thiên Quân: "An An, con sao vậy?"
Đầu gối vừa lạnh vừa đau, Thời An không quan tâm, cô cố gắng giữ giọng ổn định, "Dì Cố, con không sao, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất, nhặt lên rồi."
Cố Thiên Quân: "Ừ." Chưa yên tâm, cô ấy lại nói: "Dì tới gặp con."
Nhếch nhác thế này, đừng để dì Cố nhìn thấy. Bỗng dưng muốn che giấu thứ gì đó nên giọng điệu Thời An không dễ nghe, "Không cần."
Hít thở vài nhịp, Cố Thiên Quân gằn từng chữ một nói: "Thời An, dì đang quan tâm con đấy."
Ý của Cố Thiên Quân: Sao lại hung dữ với dì?
Nhưng Thời An lại nghe thành: Con đừng có mà không biết điều.
Một phút sau, Cố Thiên Quân dịu giọng, "Con vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của dì."
Thời An không giải thích được gì, cô sắp chết vì sự ngu ngốc của chính mình.
Cố Thiên Quân: "Hả?"
Thời An biết, nếu cô không nói, Cố Thiên Quân sẽ không bỏ qua, bèn bịa ra vài câu, "8 giờ tối qua, thấy dì không trả lời nên con đi trước, gọi điện cho dì là vì muốn nói với dì chuyện đó, còn về giọng, là do ngủ không ngon."
Cố Thiên Quân: "Con không lừa dì chứ?"
Thời An: "Vâng."
Cố Thiên Quân: "Được, dì cúp đây."
Nói xong, điện thoại tuột khỏi tay, va chạm với nền đất phát ra âm thanh chói tai, đầu thời An cũng vậy, giọng cô khàn tới cực độ, "Mệt quá, thật sự mệt mỏi quá."
Lúc này, điện thoại vang lên âm thanh, "An An."
Thời An sợ hãi, vội vàng cầm điện thoại lên xem, vẫn chưa cúp máy, cô luống cuống nói: "Dì Cố, không phải dì cúp máy rồi sao?"
Cố Thiên Quân: "Dì đợi con cúp trước."
Thời An yên lặng.
Cố Thiên Quân kiên nhẫn, "Sao lại mệt, gần đây nhiều áp lực à, có tâm sự thì có thể nói với dì."
Lời an ủi này, căn bản không thể khiến Thời An khỏi động lòng, cô cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào, "Không, con không mệt, con cũng không có tâm sự."
Vừa rồi, Cố Thiên Quân đau lòng.
Bây giờ, Cố Thiên Quân muốn gặp Thời An.
Nhưng, Thời An không nói muốn gặp cô ấy, Cố Thiên Quân bèn hỏi, "Con nhớ dì không?"
Nhớ, nhớ chứ, con nhớ dì cả ngày lẫn đêm. Dì Cố, con muốn nói với dì rất nhiều. Nhưng con đã tận hưởng quá nhiều điều tốt đẹp từ dì rồi, con không nên tham lam như vậy, vì vậy, Thời An lại nghĩ một đằng nói một nẻo, "Bình thường."
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Chỉ cần Thời An nói nhớ cô ấy, cô ấy sẵn lòng lập tức đến gặp cô, nhưng Thời An không làm vậy, một câu 'bình thường', triệt để khiến lòng cô ấy nguội lạnh, cô ấy nói "Chăm sóc bản thân cho tốt" rồi tắt máy.
Lần này, là thật.
Thời An quỳ trên mặt đất.
Đẩy Cố Thiên Quân ra xa, là việc cô không còn cách nào khác và buộc phải làm, rất muốn khóc một trận đứt hơi khản tiếng, nhưng đau buồn đến tột bậc, một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.
Dì Cố, vốn muốn rút lui khỏi cuộc đời dì một cách tử tế, nhưng dì biết đấy, con rất ngốc, sợ sẽ không làm tốt.
Con là một người rất cực đoan, nhân lúc con vẫn còn có thể khống chế được chính mình, con muốn ra đi thật nhanh, con thật sự rất sợ, tình cảm lan tràn của con sẽ xáo trộn cuộc sống yên bình của dì.
Xin lỗi, quan hệ khó khăn lắm mới được xoa dịu, nhưng con lại phải khiến dì thất vọng thêm lần nữa rồi.
Dì Cố, đừng tha thứ cho con nữa, con cũng không mong dì tha thứ, chỉ mong những ngày tháng sau này, dì được vui vẻ hơn, không buồn bã, sau đó, quên con đi.
Lãng quên.
Một kẻ tệ bạc như con.
Con không bị bệnh tâm thần.
Con quá tỉnh táo, tự dồn ép chính mình bị bệnh tâm thần.
Thời An lảo đảo đứng dậy, đi lấy thuốc trong ngăn kéo, đã rất lâu rồi cô không uống thuốc, lâu đến mức đã quên mất phải uống bao nhiêu viên, cô đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, nên uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.
Sống tệ còn hơn chết vui, vẫn nên sống.
Vào khoảnh khắc nuốt thuốc xuống, Thời An bật cười như kẻ vô dụng, "Dì Cố, thuốc vô dụng, nhưng dì có tác dụng, đến tận bây giờ, dì vẫn là liều thuốc của con."
*
Thời An gặp lại Cố Thiên Quân, là 10 ngày sau.
Hôm đó, nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là Trần Y Lạc, cô bất chấp dáng vẻ như quỷ này đi mở cửa, vừa nhìn thấy là Cố Thiên Quân, cô sững sờ.
Cố Thiên Quân cũng vậy.
Cô ấy nghe Trần Chí Vãn, tình trạng của Thời An rất tệ, nhưng cô ấy không ngờ, sẽ đến mức này——
Sắc mặt tái nhợt vô cùng, gầy gò như một bộ xương, giống như gió thổi qua sẽ ngã nhào.
Cố Thiên Quân nhìn thẳng Thời An, tựa như muốn nhìn thấu cô, lâu sau, cô ấy dịu dàng nói: "Ngơ ngác cái gì, không cho dì vào à?"
Thời An hoàn hồn, đứng sang một bên, "Vào đi, dì Cố."
Cố Thiên Quân bước vào, sau khi đóng cửa lại, cô ấy đứng cạnh Thời An, không chút do dự, cô ấy nắm tay Thời An, trong mắt đều là lưu luyến, sức lực trên tay dần dần tăng thêm.
Thời An rên rỉ.
Cố Thiên Quân nhìn cô chăm chú, "Đau không?"
Thời An: "Đau."
Tay phải ôm lấy Thời An, ra sức tiến về phía trước, khi Thời An mất kiểm soát tiến lên một bước nhỏ, tay trái của Cố Thiên Quân vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng, "Tại sao không dám nhìn vào mắt dì?"
Thời An buột miệng, "Con sợ."
Họ cách nhau rất gần, gần đến độ Cố Thiên Quân cúi đầu, đôi môi sẽ đụng trúng, Cố Thiên Quân khẽ cong môi, nghiêng đầu, cánh môi như có như không chạm vào má Thời An, sau đó, cô ấy buông Thời An ra.
Cố Thiên Quân thở dài, "Sợ dì làm gì?"
Ánh mắt Thời An né tránh.
Cố Thiên Quân nhận ra, Thời An đã thay đổi, trở nên nhút nhát hơn, chậm chạp hơn cả hồi nhỏ.
Cô quả thật có gì đó không ổn.
Cố Thiên Quân chỉ có thể cố gắng vỗ về, "An An, con sợ dì thì đừng nhìn dì, nhưng con có thể cho dì biết, con bị làm sao được không?"
Thời An lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Không, con... con không có."
Đầu mày nhíu chặt, tay Cố Thiên Quân vuốt ve mu bàn tay Thời An, "Con đừng lo lắng, không sao, từ từ nói."
Thời An thà rằng Cố Thiên Quân nói bóng nói gió với cô còn hơn, cô ấy càng dịu dàng, Thời An càng áy náy, cô cúi gằm, "Chỉ là trạng thái của của con không tốt lắm, ngủ một giấc sẽ ổn."
Cố Thiên Quân dò hỏi, "Vậy bây giờ muốn đi ngủ chưa?"
Thời An: "Dạ."
Cố Thiên Quân dẫn cô vào trong, "Nhưng dì không muốn con ngủ."
Thời An: "Tại sao?"
Đi đến tấm thảm trên ban công, Cố Thiên Quân nói: "Ngồi xuống đi." Nhấn Thời An ngồi xuống, cô ấy ngồi ở phía đối diện, "Vì dì không dễ gì mới đến đây, muốn con nói chuyện cùng dì."
Thời An: "Được."
Cô cúi đầu, như người mất hồn.
Cố Thiên Quân lo lắng nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô ấy mỉm cười ôn hòa, cô ấy chỉ có một ý nghĩ, muốn đem ánh nắng đến với Thời An, "Biết con không muốn nói chuyện, con chỉ cần nghe dì nói, được chứ?"
Thời An: "Được."
Cố Thiên Quân: "Đối với dì, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của con, chúng ta đã tốn rất nhiều thời gian mới chữa khỏi bệnh, hứa với dì, đừng trải qua nỗi đau đó một lần nữa, đừng để bản thân bị bệnh, được chứ?"
Thời An ngẩng đầu, "Dì Cố, dì biết con uống thuốc lại rồi."
"Ừ." Cố Thiên Quân lại nói: "Vẫn là câu nói đó, con phải chăm sóc chính mình thật tốt, sống khỏe mạnh, vui vẻ thì dì mới yên tâm, mới có thể thả con đi tự do."
Con tim tê dại, bỗng sống lại, mắt Thời An ươn ướt, "Dì không trách con sao?"
Cố Thiên Quân thành thật nói: "Đã từng trách, nhưng bây giờ, không trách nữa."
Thời An: "Con xin lỗi."
Cố Thiên Quân: "Dì không có yêu cầu gì dành cho con, chỉ cần con có thể sống tốt thôi, không phải từng nói rồi sao, con có đưa ra bất kỳ quyết định nào thì dì cũng đều sẽ tôn trọng và ủng hộ con vô điều kiện."
Vô số lần muốn chìm đắm trong sự dịu dàng của cô ấy, Thời An đều kìm nén, cô vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Cố Thiên Quân, "Dì Cố, cảm ơn dì, con đã suy nghĩ rất lâu rồi, tương lai... chúng ta hãy cứ làm người xa lạ đi."
Cố Thiên Quân nắm lại cô, "Được." Cười xong, cô ấy run run nói: "Dì không trách con."
Số mệnh trêu ngươi.
Thời An cho rằng Cố Thiên Quân biết tình cảm của mình, hiểu rằng cô ấy từ chối nên mới đồng ý, nhưng cô không biết, Cố Thiên Quân chỉ đơn giản là tôn trọng mọi quyết định của cô mà thôi.
Họ đều đang gượng cười.
Buổi tối, họ uống rượu.
Vẫn như xưa, họ cùng ngồi trò chuyện, ngoài trò chuyện vui vẻ, con cười đùa cùng nhau, nhưng, trời vẫn là khoảng trời ấy, núi vẫn là ngọn núi ấy, nhưng họ, không còn là bọn họ nữa.
Có vẻ như đều đã say.
Nhưng thực chất, họ đều rất tỉnh táo.
Thời An tựa vào vai Cố Thiên Quân, "Dì Cố, dì sẽ hạnh phúc."
Cố Thiên Quân cười khổ, "Đương nhiên, con cũng phải hạnh phúc."
Hai tay Thời An ôm lấy Cố Thiên Quân, "Chỉ cần dì hạnh phúc thì con sẽ hạnh phúc, những chuyện vài ngày trước nghĩ không thông, bây giờ con cũng đã nghĩ thông rồi, dì Cố, dì đừng lo cho con, con đã ổn rồi."
Cố Thiên Quân: "Vậy thì tốt." Sau đó, cô ấy giơ tay, áp lên má Thời An, đầu tiên là cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của cô, sau đó, là những giọt nước mắt lạnh lẽo, trong giây lát, con tim đau thắt lại.
Thời An chịu không nổi, đêm nay qua đi, cô không được ôm cô ấy nữa rồi, hạnh phục ngắn ngủi vụng trộm, phải trân trọng, cô nói: "Con sẽ ổn thôi, dì yên tâm."
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Thấy bầu trời đã khuất mất một mảnh trăng, trong lòng Cố Thiên Quân bí bách vô cùng, cô ấy dùng giọng điệu dịu dàng lúc lần đầu gặp Thời An nói: "An An, chúng ta chơi một trò chơi đi."
Thời An: "Trò chơi gì?"
Bàn tay đặt trên mặt Thời An chậm rãi trượt xuống, nét dịu dàng trong giọng Cố Thiên Quân vẫn không hề giảm bớt, "Con chặn dì, dì cũng chặn con, chúng ta không ai được bỏ chặn, được không?"
Buông tay ra, Thời An nới rộng khoảng cách với Cố Thiên Quân, cô không nhớ được gì cả, chỉ nhớ vẻ dịu dàng của cô ấy, cô ấy dịu dàng như vậy, đương nhiên không thể chối từ, Thời An cười nói: "Được ạ."