Trần Chí Vãn không nghĩ nhiều, "An An, vậy cho dì mượn dùng một lát."
"Vâng." Thời An vừa ngáp vừa lục túi, cô còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lẩm bẩm: "Rõ ràng mình nhớ có bỏ vào mà."
Trần Chí Vãn kiên nhẫn chờ đợi, "Con từ từ tìm, không tìm thấy thì thôi, dì cũng không muốn hút lắm."
Thời An: "Nhất định sẽ tìm thấy."
Cô không phát hiện, Cố Thiên Quân đang nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc, khi cô lấy ra một chiếc bật lửa cổ điển đắt tiền, mây đen trong mắt Cố Thiên Quân càng nhiều hơn.
Thời An: "Dì Trần, đây ạ."
Trần Chí Vãn nhận lấy, áng chừng trong tay hai lần, mím môi cười: "Khá đắt, gu thẩm mĩ không tồi."
Cơn buồn ngủ trong Thời An vẫn chưa dứt, suy nghĩ tạm thời trì trệ, không giải thích gì, cô đổi tư thế, định ngủ một lát, lúc này mới trông thấy Cố Thiên Quân đang lạnh mặt——
Cơn buồn ngủ biến mất.
Thời An ngồi thẳng dậy, do dự hồi lâu, dùng giọng điệu thăm dò hỏi: "Dì Cố, sao... vậy?"
Cố Thiên Quân ẩn ý nói: "Con còn chưa đủ 18 đâu."
Thời An nhanh chóng đáp, "Đúng thế, sinh nhật của con muộn, không giống đám Lạc Lạc, đã 18 rồi, ghen tị quá."
Tựa vào sô pha, Cố Thiên Quân hơi cụp mắt, dụng ý che giấu tâm trạng lo lắng của cô ấy, "Dù cho chỉ còn mấy tháng nữa, nhưng chưa 18 tuổi thì đừng làm những việc không nên."
Thời An nghi hoặc, vẻ mặt ngốc nghếch, "Dì Cố, dì nói gì thế?"
Cố Thiên Quân: "Con thật sự không biết?"
Thời An gật đầu, "Vâng."
Sau đó, cô nhìn về phía Tô Nhiên, Tô Nhiên lắc đầu cười, "Hai người nói chuyện riêng của hai người, làm sao cô biết được."
Thấy Cố Thiên Quân như đang tức giận, hết cách, Thời An chỉ đành thương lượng nói: "Dì Cố, rốt cuộc là chuyện gì, chị nói với con đi."
Cố Thiên Quân bộc trực, "Thuốc lá trong tủ đầu giường của con là sao, còn bật lửa lại là chuyện gì nữa, nói thật cho dì, có phải con học hút thuốc không?"
Nghe vậy, Thời An thở phào, "Làm con sợ chết khiếp, con còn tưởng là chuyện gì chứ." Sau đó, cô lại nói: "Hiểu lầm rồi, dì nghe con giải thích đã."
"Ừ."
"Mấy ngày trước, Lục Thính Nghiêu và Kiều Dữ đến tìm con, ở nhà đợi lâu quá, Lục Thính Nghiêu làm thực tập sinh nên áp lực rất lớn, thi thoảng cũng có hút thuốc, lúc cậu ấy về hôm đó, để quên thuốc lá với bật lửa, con sợ dì Lý nhìn thấy sẽ hiểu lầm nên tiện tay vứt thuốc vào tủ đầu giường, bỏ bật lửa vào túi xách, muốn khi nào gặp thì trả lại cho cậu ấy, dù gì cũng khá đắt."
Thì ra là vậy.
Nét mặt Cố Thiên Quân đấu tranh, giọng điệu dịu xuống, "Xin lỗi, dì lại hiểu lầm rồi."
Thời An không để bụng, ánh mắt cô rực rỡ, "Dì Cố, nếu con thật sự hút thuốc, dì sẽ trách con sao?"
Cố Thiên Quân không chút do dự, "Trách."
Thời An mỉm cười, đôi mắt nheo lại còn một khe hở nhỏ, "Vậy thì con vui rồi."
"Tại sao?"
Vì, dì quan tâm đến con.
Thời An nhìn cô ấy, biểu cảm bướng bỉnh, không nói gì.
Họ nhìn đối phương, trông có vẻ vẫn như trước kia, nhưng đã thay đổi rồi, trở nên khách sáo hơn.
Có nhìn bao lâu cũng không thể nhìn thấu lòng người kia.
Thời An cúi đầu, uể oải ngồi xuống sô pha, nghe Tô Nhiên gọi một tiếng "Thiên Quân", cô như ngồi trên đống lửa mà nhìn qua, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Cố Thiên Quân tập trung nói chuyện cùng Tô Nhiên, lạnh nhạt với Thời An.
Thời An thấy buồn chán, cầm ly nước trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, ở phía đối diện, Cố Thiên Quân đột nhiên nói, "Đây là nước của dì."
Thời An đứng hình tại chỗ, "A, xin lỗi."
Cố Thiên Quân: "Chưa tỉnh ngủ à?"
Thời An: "Tỉnh rồi ạ."
Chỉ thấy trên thành ly hiện rõ một vệt son môi, sắc mặt Thời An dần dần đồng bộ, cô đứng dậy, "Dì Cố, con đi lấy cho dì ly khác."
Thấy Thời An dè dặt, Cố Thiên Quân xua tay, "Không cần đâu."
"Nhưng... Dì không uống nước ạ?"
"Có."
"Nhưng dì mắc bệnh sạch sẽ mà."
"Dì không chê con."
"Ồ."
Bề ngoài Thời An bình tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm vỡ òa. Googl𝐞 𝒕rang này, đọc ngay không quảng cáo ﹙ Tr𝖴mTr uyện.vn ﹚
Để giấu kín nụ cười đắc ý mà càn rỡ, cô cầm điện thoại lên và bắt đầu chơi, nhưng khóe môi cứ cong lên, không nhịn được, cô nghĩ: Có vẻ như tối này, quan hệ của họ, đã hòa hoãn phần nào rồi.
*
Gần 11 giờ, Hạ Dạng và Trần Y Lạc cuối cùng cũng say.
Trần Chí Vãn tượng trưng liếc nhìn, sau đó thanh lịch đi về phía phòng ngủ cho khách, "Thiên Quân, muộn quá rồi, em chỉ có thể thu nhận chị một đêm thôi, sáng mai chị về."
Cố Thiên Quân: "Ấy, chị kệ Y Lạc luôn hả?"
Trần Chí Vãn hiển nhện đã quen, "Dìu con bé đi ngủ, chị sợ đánh thức nó, đến lúc đó lại giở thói say, để nó ngủ đi, đắp cho nó cái chăn là được."
"Ai đời lại làm mẹ như chị chứ?" Cố Thiên Quân hất chiếc cằm tinh xảo, cười lên đặc biệt xinh đẹp, "Được, chị đi ngủ trước đi, Y Lạc để em lo."
'Tựa mặt trời chói chang, lửa cháy bừng bừng.'
Thời An muốn dùng hàng trăm triệu tính từ để miêu tả nụ cười này đẹp đến nhường nào, nhưng cô chau chuốt rất lâu, căn bản không có một từ ngữ nào có thể sánh được với vẻ kinh diễm của cô ấy.
Thở dài một hơi, Thời An đang muốn nói thì Tô Nhiên đi đến một căn phòng trống khác, "Thời An, em và Thiên Quân ngủ một phòng đi."
Lúc này, chỉ còn lại Thời An và Cố Thiên Quân, còn có hai kẻ đang say bí tỉ, Thời An không nhịn được, "Để họ ở đây thì không hay lắm nhỉ?"
Cố Thiên Quân đứng chắp tay sau lưng, "Vậy con ở đây với hai người họ đi."
Thời An: "Ồ." Đôi đồng tử trong veo có hồn, ấn đường cô giật giật, nghẹn giọng: "Con ngủ ở đây, không phải có sô pha sao, con ngủ ở sô pha là được rồi."
Cố Thiên Quân: "Ừ." Nói xong, cô ấy rời đi, thậm chí một câu khách sáo cũng không có.
Thời An cầm ly nước lên, có chút sầu não——
Hóa ra cảm giác quan hệ đã hòa hoãn, là ảo tưởng.
Đâu có dễ như vậy.
Cô thở dài, nửa nằm trên sô pha, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng vừa rồi đã đánh một giấc, bây giờ lại rất năng lượng, không buồn ngủ chút nào.
Làm chút gì giết thời gian thì sao?
Vậy là, cô mở điện thoại, chuẩn bị xem phim, ma xui quỷ khiến bấm vào trang phim kinh dị, trong những poster kinh dị, giật gân, chọn một bộ đáng sợ nhất.
Sau đó, đeo tai nghe vào.
Bấm phát...
20 phút sau.
Cố Thiên Quân từ phòng tắm đi ra, khi trông thấy Thời An quay lưng về phía cô ấy, co quắp trên sô pha, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô ấy liền tò mò bước tới.
Đi ra phía sau Thời An, Cố Thiên Quân khẽ gọi, "An An."
Thời An không nghe thấy.
Cố Thiên Quân cúi xuống, vốn định tháo tai nghe của Thời An, ngặt nỗi khi lia đến cảnh tượng đẫm máu trên màn hình, cô ấy sợ hãi kêu lên, liền tù tì lùi lại mấy bước.
Rất kiềm chế, tiếng động không lớn.
Thời An vẫn nghe thấy, cô vội vàng tháo tai nghe, ngoái đầu, chỉ thấy Cố Thiên Quân sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bị dọa không nhẹ, còn chưa bình tĩnh lại.
Thời An vội tắt điện thoại, ân cần hỏi: "Dì Cố, dọa dì sợ rồi ạ?"
Cố Thiên Quân: "Không sao."
Thời An biết cô ấy đang gồng mình, an ủi nói: "Không có ma quỷ gì hết, đây đều là diễn đó, là giả thôi."
Cố Thiên Quân vỗ nhẹ lồng ngực, "Dì biết." Sau khi điều chỉnh hơi thở, cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi, cô ấy mới về phòng ngủ, "Dì đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm đi."
"Vâng."
Thấy Cố Thiên Quân vào phòng, Thời An lại đeo tai nghe, xem tiếp, cô ấy càng xem càng cuốn, căn bản không nhận ra, cửa phòng ngủ mở ra khi nào, mà Cố Thiên Quân, đã ngồi bên cạnh cô từ lúc nào.
Đợi phim chiếu xong, Thời An ngồi dậy mới phát hiện Cố Thiên Quân mặc đồ ngủ, quấn chăn quanh người, ngồi trên sô pha nghiêm túc đọc sách.
Dễ thương thật đấy.
Thời An nhìn đồng hồ, nhỏ giọng hỏi: "Dì Cố, quá nửa đêm rồi, dì không buồn ngủ à?"
Cố Thiên Quân: "Không."
Thời An gật đầu, thoáng lưỡng lự, cô di chuyển một chút, lại gần Cố Thiên Quân, "Dì sợ à?"
Cố Thiên Quân nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Thời An ngồi nghiêng người, cánh tay lười biếng đặt trên sô pha, "Trước đây không phải chúng ta từng xem phim kinh dị rồi sao, lần đó dì đâu có phản ứng gì?"
Đặt sách xuống, Cố Thiên Quân nghiêng đầu nhìn Thời An, uất ức nói: "Nếu tự dưng con nhìn thấy con ma kia, liệu con có sợ không?"
"Con ma kia." Thời An không nhịn được cười, "Con sai, con sai rồi, dì Cố, con không nền để dì thấy con ma kia, đều là lỗi của con."
Cố Thiên Quân lại cầm sách lên, "Dù sao dì cũng không ngủ được."
Môi hé ra, cuối cùng Thời An thốt ra một câu, "Hay là, con ngủ với dì nhé?"
Cố Thiên Quân hồi lâu không đáp, Thời An cũng không dám đánh tiếng, chỉ ngoan ngoãn ở một bên, 10 phút trôi qua, Cố Thiên Quân mới trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, "Được."
Thời An nhất thời không phản ứng kịp.
Cố Thiên Quân: "Không muốn thì thôi."
"A." Thời An bây giờ mới nghe hiểu, "Muốn, đương nhiên là con muốn."
Cố Thiên Quân: "Con mau đi tắm đi."
Thời An lười động đậy, "Dì Cố, muộn vậy rồi, con không tắm có được không?"
Cố Thiên Quân: "Không được."
Thời An đành phải nhõng nhẽo, "Không phải dì nói không chê con à?"
Cố Thiên Quân lạnh lùng nói, "Cái kia khác."
Thời An hỏi: "Khác chỗ nào?"
Cố Thiên Quân giả vờ giận, "Có đi không thì bảo?"
Thời An lập tức đứng dậy, "Đi, con đi ngay."
Đi vào phòng tắm, nụ cười trên mặt cô vừa chưa biến mất, chuyện xảy ra tối nay, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, giờ đây, cô vô cùng hạnh phúc.
Dì Cố, dì thì sao?
*
Không biết đã bao lâu, Thời An lại một lần nữa nằm chung giường với Cố Thiên Quân, hiện tại, đã rõ ràng tâm tư của chính mình, nhất cử nhất động cô đều vô cùng thận trọng.
Cố Thiên Quân cảm nhận được, nhưng không hỏi.
Cơ hội như thế này hiếm có, biết rõ không nên mong chờ điều gì, nhưng Thời An vẫn không nhịn được mà nói với cô ấy, "Dì Cố, dì vẫn còn đang sợ à?"
Cố Thiên Quân rất buồn ngủ, thanh âm nhẹ nhàng vô cùng, "Hết sợ rồi."
Thời An nằm ngửa, chỉ chiếm vị trí nhỏ ở cạnh giường, "Dì ngủ đi, đừng sợ, có con ở đây, con đợi dì ngủ rồi mới ngủ."
"Ừ." Không lâu sau, Cố Thiên Quân ngủ thiếp đi.
Thời An đã lừa Cố Thiên Quân, cô không hề ngủ, Cố Thiên Quân ở bên cạnh, được lắng nghe hơi thở của cô ấy, làm sao nỡ ngủ chứ, cô không muốn ngủ, mọi thứ đều đang đi đúng hướng, nhưng nỗi bất an trong lòng cô lại ngàng cành mãnh liệt...
Cơn buồn ngủ kéo tới, Thời An nhắm mắt lại, khi nghe thấy điện thoại reo "rè rè" hai tiếng, cô bỗng nhiên mở mắt, trong lòng hoảng loạn, tưởng rằng là điện thoại của mình, cô mò mẫm trong bóng tối cầm lên xem——
Trên màn hình chói lòa, chữ "Trình" bắt mắt lạ thường.