Ngày hôm sau, Thời An ở trong nhà, nghe thấy tiếng gió thổi là cây xào xạc, nó ôm chặt lấy mình, nhưng trong lòng nó đau đớn thắt lại, mâu thuẫn tinh thần kéo dài khiến cả thể xác lẫn tinh thần nó kiệt quệ, thậm chí còn không buồn trở mình.
Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không có nơi nào để bộc bạch. Không biết đã nằm bao lâu, Thời An đã chán ngấy 'màn kịch nội tâm' vô dụng rồi, vẫn còn kiềm chế được cảm xúc nên không cần dùng thuốc, nó đã có thể phân biệt được, trầm cảm không phải tâm lý chán nản.
Nếu đã không uống thuốc thì nên ra ngoài cho khuây khỏa, nó không muốn bị bệnh nữa.
Vậy là, chế ngự trạng thái lười biếng, Thời An bò dậy khỏi giường, tắm nước nóng, tùy ý mặc một bộ quần áo rồi ra ngoài, nó nghĩ mình chỉ định đi ngắm sắc trời, nhưng thay vào đó, lại là đi tìm kiếm thứ gì đó.
Dựa theo trí nhớ, men theo con đường chạm khắc, Thời An đi tói nơi nó đã nói chuyện với Cố Thiên Quân hôm qua, không kiềm chế được mà xoa xoa cổ tay trần trụi, trong lòng thiếu đi thứ gì đó.
Nhìn khắp bãi cỏ, Thời An ngồi xổm xuống, đặt tay lên nền cỏ, mò mẫm cặn kẽ, không bỏ sót bất kỳ nơi nào, nó không chỉ đang tìm kiếm chiếc vòng tay, mà còn đang tìm 'thuốc' của nó.
Gió rất lớn, quất lên người giống như roi da, Thời An không đau, nhưng tìm đến khi chân tay tê dại mà vẫn không thấy, trái tim nó bắt đầu quặn đau từng cơn.
Thời An mất hết sức lực, quỳ xuống đất, nó nhớ rõ ràng là đại thụ này, rõ ràng là ném ở đây, tại sao lại không tìm thấy chứ?
"Nhất định là do mình tìm chưa kỹ."
Trách móc mình xong, Thời An lại vùi đầu tìm kiếm, nó giống như phát điên, nhất quyết phải tìm thấy, tự tay nó vứt đi, nó không trách ai được, chỉ có thể trách chính mình.
Càng chán nản, động tác tay càng mạnh mẽ, đến khi tay lấm lem bùn đất, Thời An chậm rãi giơ tay lên, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Đáng đời.
Sau đó, Thời An cúi đầu tiu nghỉu đứng dậy, nhưng không có sức lực chống đỡ nó, nó lảo đảo, thân thể ngã thẳng về phía thùng rác bên cạnh, gió bỗng ngừng thổi.
Thời An mất tự chủ đưa tay vào thùng rác, lấy ra hộp cơm giữ nhiệt màu xanh nhạt, nó nhận ra.
Bên ngoài hộp cơm vẫn còn vết bẩn, nhưng Thời An không hề ghét bỏ, giữ chặt trong tay giống như bảo bối, nó vui mừng chạy vào trong nhà, trên mặt hiện ra nụ cười đã lâu không thấy.
Bước vào cửa, lau hộp cơm sạch sẽ, Thời An nóng lòng mở ra, sau khi nhìn thấy miếng cá đã nát không còn hình dạng cùng với và cả vài chiếc cánh gà dính vào nhau, hai mắt nó đỏ hoe thất vọng.
Dì Cố, đã từng tới đây.
Dì Cố, đã vứt chúng.
Chóp mũi Thời An cay cay, nhưng nó vẫn chịu được, lại được ăn những món dì Cố làm, nó đã rất mãn nguyện rồi, những thứ khác, nó không dám yêu cầu quá đáng, cầm đũa lên, gặp một miếng cá, định đưa vào miệng, nhưng tay run rẩy, cuối cùng, miếng cá rơi xuống bàn.
Trong mắt Thời An hiện lên vẻ hoang mang, nhặt miếng cá lên, không chút chần chừ mà ăn, lập tức, một giọt nước mắt rơi xuống.
Nhớ, nhớ dì ấy quá...
Thời An vội vàng lau nước mắt, ăn hết miếng này đến miếng khác, mặn quá, là cá mặn hay là nước mắt mặn, nó đã không còn phân biệt được, "Ngon quá, dì Cố, thật sự rất ngon."
Càng ăn, trong lòng càng đắng ngắt. May mà cánh gà cola ngọt, thật lòng, chút vị ngọt này là đủ rồi.
Thời An vừa ăn vừa cười, nó nhớ lại những ngày tháng sống bên Cố Thiên Quân, nụ cười nói đi là đi, thật lòng mà nói, hạnh phúc chẳng liên quan gì tới nó.
Lúc này, dì Lý đã trở về sau khi mua xong đồ ăn, vừa thấy Thời An ăn những thứ này liền bỏ thức ăn xuống rồi đi tới, "An An, đồ ăn này nguội mất rồi, dì nấu lại cho con nhé?"
Hai tay Thời An ôm lấy hộp cơm, "Không cần đâu ạ."
Dì Lý biết tính tình Thời An bướng bỉnh, thương lượng nói: "Vậy dì hâm nóng thức ăn cho con, đồ nguội không tốt cho dạ dày, mà không ăn cơm, con không thấy mặn hả?"
Thời An lắc đầu, tiếp tục ăn, biểu cảm trên mặt như đang ăn sơn hào hải vị, một miếng lại một miếng, lặp đi lặp lại động tác nhai, không biết mệt mỏi.
Dì Lý nhìn đến đau lòng, "An An, ai nấu cho con vậy?"
"Dì Cố ạ."
Khi thốt ra bốn chữ này, ánh mắt Thời An sáng rực, giống như đang khoe khoang, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt đã rất nhanh trở nên ảm đạm, nhưng nó lại đồng ý trò chuyện cùng người khác, "Ngon lắm đấy ạ."
Dì Lý: "Hâm nóng rồi hẵng ăn tiếp, nếu con thích ăn thì tối dì lại nấu cho con."
Thời An từ chối, "Hâm nóng thì không còn mùi vị này nữa."
Dì Lý: "Ôi." Suy nghĩ một lát, bà lại nói: "Nếu con không thích đồ dì nấu thì lát nữa cô Cố gọi tới, dì bảo cô ấy nấu thêm cho con."
Thời An đột nhiên ngẩng đầu, "Dì Lý, dì Cố có thường xuyên gọi điện cho dì không?"
"Thi thoảng."
"Dì ấy nói gì với dì?"
"Hỏi tình hình gần đây của con, sau đó dặn dì chăm sóc con cho tốt, lần nào cũng vậy, không có gì khác."
"Dạ." Giọng Thời An chua chát, hai tay ôm gáy, vùi đầu, nó không biết hổ thẹn mà còn nói như vậy, nó phụ lòng cô ấy mà cô ấy vẫn đối xử với nó tốt đến thế, nó hổ thẹn với dì Cố cả đời này.
Làm sao dám nói chuyện yêu thích, đã không còn là câu hỏi có thể hay không mà là không xứng, nó không ngẩng đầu nổi, cũng không thể thoát khỏi sương mù, cứ vậy đi, nó mặc cho chính mình mục nát.
*
Vài ngày sau, Thời An điên cuồng muốn ăn cá, dì Cố thử nấu cho nó, nhưng đều không phải mùi vị ấy, mua bên ngoài ngoài, Thời An cũng chẳng ăn được mấy miếng.
Dì Lý biết Thời An có tâm sự.
Khi Cố Thiên Quân thuê bà về, cũng đã nói cho bà về tình trạng của Thời An, vậy nên, nhân lúc nó ngủ, dì Lý đi vào phòng ngủ bên cạnh, sau khi bấm số, bật loa ngoài liền thu dọn giường.
"Alô, dì Lý."
"Cô Cố, tôi có chuyện muốn hỏi cô, hai ngày trước đi mua sắm về, tôi thấy An An đang ăn cá và cánh gà cola đã nguội, con bé nói là cô làm, cô tới đây à?"
Hơi thở đã không ổn định lại càng thêm hỗn loạn, giọng nói của Cố Thiên Quân không chút dao động, "Vâng, đến rồi lại đi."
Tai dì Lý hơi lãng, lớn giọng nói: "Cô không biết đâu, hôm đó khi tôi thấy An An, đau lòng muốn chết, tôi thấy con bé ăn đồ nguội, muốn hâm nóng lại cho con bé, con bé không cần, tôi xới cơm cho con bé, con bé cũng không ăn, ăn sạch hai món đó, tôi thấy đứa trẻ này, nhớ cô đấy."
Cố Thiên Quân khó tin, "Nhớ tôi?"
Dì Lý: "Đúng thế." Hít một hơi, bà nói tiếp: "Hơn nữa hai ngày nay tôi nấu gì con bé cũng không ăn, tôi hỏi con bé muốn ăn gì, con bé nói muốn ăn cá kho, nhưng tôi thật sự không kho ra được mùi vị đó, cô Cố, cô cho tôi công thức, hoặc không thì cô nấu một phần rồi đem qua đây đi."
Cố Thiên Quân không chút do dự, "Tôi gửi công thức cho dì vậy."
Dì Lý: "Được rồi, khi nào cô rảnh thì tới, nếu cho con bé một bữa cũng không muộn."
Cố Thiên Quân lạnh nhạt nói: "Sau này có chuyện gì thì gọi Thiên Nhiên đến, tôi không đến đó nữa."
Dì Lý: "À, được."
Bà biết nên hỏi gì và không nên hỏi gì, nói xong chuyện của mình liền cúp máy, tiếp tục dọn phòng.
Ngoài cửa, Thời An chậm rãi đi về phía phòng ngủ, giọng dì Lý khi nói chuyện điện thoại vừa rồi rất lớn, đánh thức nó, miệng lưỡi nó khô khốc nên muốn ra ngoài lấy nữa, lại vô tình nghe được những lời này.
Thời An thừa nhận, rõ ràng đã kiên cố trái tim mình, nhưng khi nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Cố Thiên Quân, nó vẫn khổ sở vô cùng, đột nhiên, không muốn ăn cá nữa.
Trở về phòng, đóng cửa lại.
Thời An đi đến bệ cửa sổ, bắt đầu tự suy ngẫm, ngay từ đầu, ý định của nó chỉ là "muốn làm cho đôi mắt sáng trong trở lại", hết thảy những gì nó là, chỉ là tránh để mái ấm của họ tan vỡ.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đang phát triển theo hướng mất kiểm soát, Thời An hiểu rằng, dù sau này, trái tim nó có trở nên cởi mở hơn thì tất cả mọi thứ cũng sẽ không thể cứu vãn.
"Nhưng hết cách rồi, mình thật sự hết cách rồi."
Thời An đi đến trước tủ đầu giường, lấy ra tờ giấy cam đoạn từ dưới những lọ thuốc, từ ngày Cố Thiên Quân chuyển đi, Thời An đã xé nó xuống, cất giữ cẩn thận.
Mỗi lần nhìn thấy tờ giấy, trong lòng lại thắt lại.
Nơi đây chỉ có Thời An, nên không còn là nhà của Thời An và Cố Thiên Quân nữa. Lúc này, vẻ mặt Thời An chán nản, "Dì Cố, con xin lỗi, là con không giữ lời, có chuyện giấu dì nên nhà của chúng ta mới tan vỡ, tất cả là lỗi của con."
Ngắn ngủi vài phút, Thời An khiển trách chính mình trong lòng, nó biết rõ, không thể quay lại, ngay cả Cố Thiên Quân sẵn sàng tha thứ cho nó trong tương, nó cũng không thể yên tâm mà sống cùng với cô ấy, ánh mắt hướng về phía xa xăm, Thời An thấy trời và núi gần như áp đảo đối phương, vẻ mặt vô cảm mà thở dài.
"Dì Cố, chắc hẳn dì cũng rất mệt mỏi, liệu dì có thấy buồn khi nuôi phải một con sói mắt trắng như con không?" Đầu ngón tay khảm vào lòng bàn tay, lúc này, nó thống khổ hơn bao giờ hết, "Thích dì là lỗi của con, xa lánh dì cũng là lỗi của con, dì Cố, con biết sai rồi, con không đủ tư cách để đứng cạnh dì nữa, dì nhất định phải hạnh phúc, tuyệt đối đừng buồn vì một đứa nhu nhược như con."
Đến phòng làm việc, Thời An nhớ ra, đã lâu rồi nó không học bài, nó đã bình tĩnh lại, chỉ có trở thành một người ưu tú thì mới đủ tư cách để nhận sai với Cố Thiên Quân.
Thật lo quá, con sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của dì. Dì Cố, niềm vui của con bị đoạt đi mất rồi, hi vọng là đoạt đi để dành cho dì, hẳn dì không biết rằng, dì quan trọng với con đến nhường nào.
Lần tới gặp lại.
Có lẽ con sẽ là người trưởng thành.
Cầm bút lên, Thời An viết lên tờ giấy cam đoan: 【Dì Cố, chúc dì hạnh phúc】.
Đây là lời chân thành từ tận đáy lòng.
*
Lúc này, bên bờ biển.
Cố Thiên Quân đang nhìn mặt biển trầm lặng, mọi ký ức đều là về Thời An.
Cô ấy không nghĩ thông được.
Khi từng mảnh vỡ lớn của quá khứ hiện ra, cô ấy như hóa đá, chỉ để lại nụ cười buồn bã.
Không ai biết được rằng, phía sau sự lạnh nhạt, lại ẩn chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp, Cố Thiên Quân không tức giận, chỉ là rất rất buồn mà thôi.
Thời An, người đó chính là Thời An, là Thời An đã cùng cô ấy ngắm biển, họ từng cùng nhau tận hưởng gió biển.
Nhưng bây giờ, cảnh còn người mất.
Mọi đánh đổi trong những năm qua đều đổ sông đổ bể, Cố Thiên Quân lại quay về với trạng thái trước đây, một cuộc sống tĩnh lặng.
Trước kia, khi Thời An vẫn còn đây, Cố Thiên Quân luôn cảm khái, "Có nhà thật tốt."
Lời này.
Không thốt ra nổi nữa.
Cố Thiên Quân đứng yên lặng, nghe âm thanh hiu quạnh mà biển khơi phát ra, cô ấy bỗng nhận ra, "Mình cũng khá hiu quạnh mà."
Hiu quạnh thì hiu quạnh thôi.
Thời An đến là một món quà được ban xuống. Hiện tại, trong lòng Cố Thiên Quân đã nguôi lạnh, sẽ không trao cơ hội cho bất kỳ ai tiến vào nữa.
Thời An, không được.
Tuyệt đối không được.
Cố Thiên Quân đã tha thứ cho Thời An, từ khi nghe được lời của dì Lý đã tha thứ rồi, thật ra ngay từ đầu, cô ấy chưa bao giờ thực sự tức giận với Thời An, chỉ là hơi thất vọng.
Cố Thiên Quân vẫn luôn đợi chờ Thời An nói lời thật lòng mình, nhưng không đợi được, thôi vậy, cô ấy cũng chẳng muốn nghe.
Lạnh quá.
Cố Thiên Quân quấn chặt áo khoác, trở về nhà, đôi mắt cô ấy hiện đầy vẻ thê lương, "Ngốc thật, sau này đừng ăn đồ nhặt được trong thùng rác nữa."
Cố Thiên Quân không gọi An An nữa, nhưng vừa một giây trước đó, cô ấy nhìn ra biển và ước nguyện, "Mong rằng Thời An sẽ luôn được thuận lời."