Cố Thiên Quân xuống xe không lâu, tiếng chuông đã vang lên trong màn đêm âm u, cực kỳ dọa người.
"Thiên Nhiên."
"Chị, Thời An biến mất rồi, em đoán hẳn là con bé về nhà trước, em đi xem con bé có ở nhà không."
Nghe vậy, Cố Thiên Quân giẫm phải vũng nước, chiếc giày cao gót da ngâm trong làn nước bẩn, mắt cá chân trắng trẻo lấm lem vài vệt bùn, khi cô ấy luống cuống, vài con chó hoang xô ngã thùng rác bên cạnh cô ấy, mùi hôi thối ngập tràn trong buổi đêm đắng ngắt.
Biểu cảm Cố Thiên Quân thất thần, "Được."
Lùi lại một bước, thấy thùng rác bẩn thỉu đổ ngã trên đất, cô ấy giả vờ trấn tĩnh dựng nó dậy, rõ ràng mắc bệnh sạch sẽ nặng, nhưng tay còn chẳng kịp lau đã vội vàng đi đến bên lề đường.
Cô ấy đứng ở vệ đường, muốn bắt xe, nhưng ngoài chó mèo hoang ra chẳng thấy chiếc xe nào, có lẽ là vì nơi này quá hoang vu, cô ấy bèn đi về phía trước.
Không nôn nóng, không khổ sở.
Cố Thiên Quân cứ đi mãi, đi đến khi gót chân bị sây sát, mỗi lần nhấc chân, hạ chân đều xé rách cảm giác đau đớn.
Đêm đã khuya, con đường thấm ướt mưa, vắng vẻ hơn cả đồi hoang, chỉ có một người con gái, bước đi khập khiễng, vẻ mặt thờ ơ, thân xác muốn làm gì thì làm, tâm trí trống rỗng.
Cô ấy đã đi rất lâu, khi sắp tới đường chính, nhìn thấy có xe chạy qua, hối hả chạy hai bước, cái chân khập khiễng đã trật khớp, nhưng cô ấy mặc kệ tất cả, tập tễnh bước tới trước.
Lên xe.
Tài xế hỏi: "Đi đâu?"
Cố Thiên Quân: "Không biết."
Gót chân rớm máu, đỏ rực như đôi mắt cô ấy, cô ấy mới nhận ra rằng nói như vậy là bất lịch sự, "Biệt thự Viễn Hương."
Tài xế: "Được."
Chiếc xe chạy ra ngoài, gió lạnh thổi qua mặt nóng bừng, Cố Thiên Quân mới bất chợt tỉnh táo, Thời An biến mất rồi.
Lỡ...
Không, sẽ không có lỡ đâu.
Hoảng sợ tràn ngập gương mặt Cố Thiên Quân, gót chân đẩy mạnh về sau, ngón tay bấu vào ghế xe, đổi lời: "Bác tài, không đến biệt thự Viễn Hương nữa, lái xe dọc theo khu vực bệnh viện Thịnh Khang, không được bỏ sót con phố nào."
Tài xế tò mò, "Đêm muộn thế này, cô muốn tìm người hả?"
Cố Thiên Quân: "Phải."
Tài xế là người bỗ bã, "Dạo này tốt nhất đừng chạy lung tung vào buổi tối, có mấy đứa trẻ mất tích không rõ nguyên nhân rồi." Khi nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy Cố Thiên Quân vẻ mặt sa sầm, ông ta nhịn xuống những lời còn lại trong cổ họng.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, Cố Thiên Quân nhấc máy, "Thiên Nhiên, tìm được An An chưa?"
Cố Thiên Nhiên suy sụp nói: "Con bé không ở nhà."
Đầu óc Cố Thiên Quân nổ vang, trước giờ cô ấy vẫn luôn lý trí, nhưng hiện tại cô ấy thậm chí còn không thể bình tĩnh, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát."
Cố Thiên Nhiên: "Đã báo cảnh sát rồi, chị, chị nghĩ kỹ lại, ngoài nhà ra, Thời An còn có thể đi đâu nữa?"
Cố Thiên Quân cắn môi dưới, không ngừng run rẩy, "Chị không biết, chị cũng không biêt.s"
Cố Thiên Nhiên: "Chị, có khi nào con bé tới nhà chị không?"
Cố Thiên Quân: "Hẳn sẽ không đâu."
Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cô ấy đặt mình vào Thời An, nếu như cô ấy là Thời An, vậy lúc này nó có khả năng đi đâu nhất?
Bị bệnh, muốn tìm... mẹ nhất!
Trong mắt Cố Thiên Quân lóe lên hi vọng, cô ấy nói với tài xế: "Bác tài, phiền bác đến vịnh Ngự Thủy."
Cố Thiên Quân: "Đây là nhà cũ của An An, có lẽ con bé sẽ tới đây, nếu không có ở đó thì chị lại đến nhà anh Đại Xuyên xem sao."
Cố Thiên Nhiên: "Được, vậy em đến nhà chị tìm, chúng ta cứ báo qua điện thoại nhé."
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Ném điện thoại xuống, cô ấy lại bắt dầu khủng hỏng, gương mặt mỹ lệ đầy vẻ lo âu, cô ấy quá sợ hãi, đến mức cô ấy tưởng rằng mình không sợ, nhưng trái tim lại đớn đau gấp trăm ngàn lần vết thương sây sát.
Xe chạy từ trung tâm đến phía Nam thành phố, phải mất gần một giờ mới đến được vịnh Ngự Thủy, sau khi trả tiền xe, Cố Thiên Quân mặc kệ ánh mắt vô cùng kinh ngạc của tài xế dành cho cô ấy, cởi giày cao gót, xách trong tay rồi xuống xe.
Tài xế đoán ra 7-8 phần, hô: "Bây giờ khó bắt xe lắm, cần tôi ở đây đợi cô một lát không?"
Cố Thiên Quân vừa đi vừa nói: "Được, cảm ơn."
Sau đó, cô ấy từ đi bộ bình thường chuyển thành đi nhanh, lòng bàn chân đau nhức cũng cắn răng kiên trì, dù biết chuyến này có lẽ là vô ích, nhưng vẫn kỳ vọng rất nhiều, mong rằng có thể gặp được Thời An ở một góc nào đó.
Vào tiểu khu, leo lên cầu thang.
Cố Thiên Quân thậm chí hít thở rất ít, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nóng rát, nhưng thân thể lại vô cùng lạnh lẽo, cảm giác bị bệnh nhưng lại không thể ốm khó chịu vô cùng, thà rằng cứ ngã xuống đất, chẳng cần hoảng hốt lo sợ như thế này.
Cầu thang đã lâu không được quét tước, trên bậc thang cái gì cũng có, chân Cố Thiên Quân vừa nhem nhuốc vừa rớm máu, tóc tai ẩm ướt, một nửa dính trên mặt, một nửa dính vào cổ, bờ môi nhợt nhạt, gần như đồng màu với gương mặt phát sáng, lúc này, cô ấy mặc kệ có sạch sẽ hay không, chỉ muốn gặp Thời An càng sớm càng tốt.
Nhưng nào được như ý.
Sau khi Cố Thiên Quân đứng ở cửa gõ vài tiếng, chút bình tĩnh còn lại biến mất trong phút chốc, tê liệt ngồi trên mặt đất. Muốn khóc, nhưng không khóc nổi. Muốn đứng dậy, nhưng chẳng còn sức lực.
Kể cả như vậy, cô ấy vẫn kiên cường, đứng dậy, loạng choạng đi xuống, trời tối, ánh đèn pin lại mờ ảo, khi bước tới bậc thứ tư, cô ấy hoa mắt, bước hụt chân, ngã xuống.
Cố Thiên Quân cười khổ, bò dậy như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi xuống tầng, đau đớn và vẻ thảm hại trên người, cô ấy hoàn toàn không bận tâm, nếu như điều này có thể đổi lấy Thời An thì cô ấy bằng lòng.
Chưa đến nhà Thời Đại Xuyên, Cố Thiên Nhiên còn chưa trả lời tin nhắn của cô ấy, Cố Thiên Quân vẫn ôm hi vọng, cô ấy vẫn gắng gượng được.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, tài xế vẫn đang đợi ở đó, Cố Thiên Quân áy náy nói: "Xin lỗi, để bác đợi lâu rồi."
Tài xế xua tay, "Chẳng phải chuyện nên làm sao, đi đâu tiếp đây?"
Cố Thiên Quân: "Tôi chỉ đường cho bác, khu đó không dễ tìm, ở ngay đường cái phía đối diện."
Tài xế: "Được."
Chỉ đường được một nửa, Cố Thiên Nhiên gọi điện tới, "Chị, Trình Ngôn đến phòng giám sát của bệnh viện, tìm thấy Thời An rồi."
Cố Thiên Quân kích động, "Ở đâu?"
Cố Thiên Nhiên: "Nghĩa trang Vĩnh Thanh."
*
Nghe nói, nếu một người chết bất đắc kỳ tử thì linh hồn sẽ trôi dạt, Thời An nói: "Vậy mọi người có tới thăm con không?"
Mộ nối tiếp mộ, gió rít gào, phát ra âm thanh quỷ dị, Thời An ngồi xổm trước mộ, không chút sợ hãi, nó biết, nơi này có người nhà của nó, họ sẽ bảo vệ nó.
Chỉ là hơi lạnh, Thời An khoanh chặt hai tay, "Mấy ngày trước là ngày giỗ của mọi người, con đang ở trường, không có thời gian tới thăm mọi người, mọi người chắc sẽ không trách con đâu nhỉ?"
Qua vài giây, nó bắt chước ngữ khí của mẹ trong ký ức: "Học hành quan trọng, đương nhiên bố mẹ sẽ không trách con."
Cổ họng nghẹn lại, Thời An tiếp tục nói: "Hôm qua là sinh nhật của dì Cố, con không chúc dì ấy sinh nhật vui vẻ, dì ấy chắc cũng sẽ không trách con đâu nhỉ?" Dừng lại, nó lắc đầu, "Không, dì ấy sẽ trách con đấy."
Thời An lại bắt chước mẹ, "Sao cô ấy lại trách con được?"
Thời An cúi đầu nghịch dây giày, "Con không ngoan, đã lâu lắm rồi còn không gặp dì Cố, cũng không chủ động tìm dì ấy, dì ấy nhất định sẽ cảm thấy con là một người không có lương tâm, sẽ không thích con nữa."
Ngẩng đầu, Thời An gượng cười, "Mẹ, có phải mẹ sẽ nói, "Cô ấy sẽ không vậy đâu" không?"
"Thế nhưng." Thời An cúi đầu ỉu xìu, "Con rất hi vọng dì ấy có thể thích con như trước, nhưng con biết con không xứng đáng, vì chính con đã buộc dì ấy cách xa con, con không thể ích kỷ như vậy được, mong rằng dì ấy vẫn sẽ nhớ đến con."
Gió thổi mãnh liệt, ngọn cỏ gào thét, Thời An cũng khóc hai tiếng, "Mẹ ơi, mỗi lần phải điền tờ khai ở trường, tờ đơn của con, mục bố mẹ đều trống rỗng, con rất buồn, nếu bố mẹ vẫn còn đây thì tốt biết mấy, con vẫn còn có thể tự tin."
Nức nở nặng nề, Thời An không thể nói rõ ràng, "Một đứa trẻ mồ côi mất hết người thân, ngay cả cuộc sống cũng ngắc ngoải thì làm sao có thể thích dì ấy được, nghĩ cũng không được nghĩ, hoàn toàn không xứng."
10 phút sau, cách đó 100m——
Cố Thiên Quân nhịn đau đi giày cao gót, chỉnh trang lại quần áo, mượn một chiếc mũ để đội, che đậy vẻ nhếch nhác và kinh khủng, từng bước đi về phía Thời An.