Cố Thiên Quân sửng sốt một hồi, lại ngồi xuống, ngữ khí chậm rãi hơn nhiều, "My Khê, em hi vọng chị có thể khỏe lên."
Thẩm My Khê nắm tay Cố Thiên Quân, "Mỗi lần ở một mình, chị đều rất sợ hãi, Thiên Quân, chị thật sự rất yêu em, chị không thể đánh mất em được, em có thể đừng chia tay với chị được không?"
Dù sao tình cảm đã kéo dài nhiều năm như vậy, Cố Thiên Quân không thể không có chút tình cảm nào với Thẩm My Khê, cô ấy gật đầu nói: "Được, không chia tay."
Thẩm My Khê tức khắc vui vẻ, "Vậy ngày mai chị sẽ chuyển về."
"Không được." Cố Thiên Quân liền từ chối mà không suy nghĩ.
Sắc mặt Thẩm My Khê càng ngày càng kém.
Cố Thiên Quân nói: "My Khê, trước tiên chị sống trong căn nhà ở khu Tống Bắc một thời gian đi, bình thường tan làm em đến đó cũng tiện."
Thẩm My Khê nhíu mày, "Vì đứa bé kia, ngay cả nhà em cũng không cho chị về?"
"Không phải không cho chị về, mà là An An vừa mới chuyển tới, cô bé vẫn chưa quen, đợi cô bé quen rồi, chị từ từ chuyển về, được chứ?" Cố Thiên Quân xoa mu bàn tay Thẩm My Khê, "My Khê, thương lượng chút đi."
Thẩm My Khê không dám bức ép Cố Thiên Quân quá nhiều, cô từ phía đối diện đi tới bên cạnh Cố Thiên Quân ngồi xuống, giả vẻ rộng lượng: "Thôi được, vậy chị miễn cưỡng đồng ý trước, nhưng ngày nào em cũng phải tới gặp chị đấy."
"Được."
Bên tai là tiếng nhạc uể oải, mơ hồ, Thẩm My Khê dựa vào vai Cố Thiên Quân, ánh mắt say mê ẩn đầy bi thương.
Thẩm My Khê không phải người Lâm An.
Thẩm My Khê lần đầu gặp Cố Thiên Quân, là vào thời điểm nóng nhất của mùa hè.
Cố Thiên Quân mặc đồng phục màu kẻ xanh trắng, cô ấy đứng dưới gốc cây hoa hòe trong sân vận động, trong tay cầm một chai nước khoáng mát lạnh.
Thẩm My Khê chỉ tùy ý liếc nhìn Cố Thiên Quân, Cố Thiên Quân mỉm cười với cô, nụ cười ấy không thuần khiết cũng không mê hoặc, giống như một vốc nước ấm tinh khiết, nụ cười vừa vặn tiến vào trái tim Thẩm My Khê.
Ma xui quỷ khiến Thẩn My Khê đi về phía Cố Thiên Quân, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua chai nước lạnh, "Con gái nên ít uống nước đá lại."
Ánh mắt Cố Thiên Quân sáng trong, lúm đồng tiền trên mặt lại hiện ra, "Vâng, thưa cô Thẩm."
Câu chuyện của họ đã bắt đầu như vậy.
Thẩm My Khê cười khổ, người trước mắt, khiến cô kìm hãm, cũng khiến cô như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, cô lớn hơn Cố Thiên Quân 6 tuổi, nhưng người thiếu chín chắn trong mối quan hệ vẫn luôn là cô, cô hết lần này tới lần khác tự hoài nghi chính mình, hết lần này đến lần khác cẩn thận thăm dò.
Cố Thiên Quân đối với chuyện tình cảm luôn rất nguội lạnh, cô ấy luôn chiều theo Thẩm My Khê, dường như cô ấy chưa bao giờ mất kiểm soát vì tình cảm của họ, thậm chí còn chẳng rơi nước mắt được mấy lần.
Trong lòng Thẩm My Khê hiểu rõ, tình yêu của Cố Thiên Quân dành cho cô, không sâu đậm đến thế.
Bầu không khí đã đến mức này, Thẩm My Khê nâng ly rượu lên, muốn đút rượu cho Cố Thiên Quân, Cố Thiên Quân đẩy cô ra.
"My Khê, em còn phải lái xe, không được uống rượu."
Thẩm My Khê đặt ly rượu xuống, cô ngồi thẳng dậy, hai tay đỡ trán, lẩm bẩm: "Cố Thiên Quân, rốt cuộc em có yêu chị hay không?"
Biểu cảm Cố Thiên Quân hoảng hốt.
Vẫn yêu, nhưng mệt mỏi nhiều hơn là yêu, cô ấy biết bây giờ mình nên nói với Thẩm My Khê rằng em yêu chị, lời vừa tới môi, trong lòng cô ấy bỗng ngột ngạt vô cùng, không nói ra được.
Thẩm My Khê cười tự giễu, "Em không cần trả lời chị, em yêu chị hay không, không quan trọng, chỉ cần chị yêu em là được rồi."
Cho dù có dùng tờ giấy chẩn đoán trầm cảm giả mạo đó, hay dùng những thủ đoạn đê hèn đáng xấu hổ khác, chị vẫn muốn giữ em ở bên mình.
Cố Thiên Quân nghĩ tới Thời An, cô ấy ngồi không yên, nhìn thời gian, 6 giờ rồi, cô ấy phải về nhà, thế là nói: "My Khê, em đưa chị về nhà."
Thẩm My Khê van nài: "Đêm nay em có thể ở lại với chị được không? Trong những ngày không có em, chị vẫn luôn mất ngủ."
Cô sợ Cố Thiên Quân cự tuyệt, nói thêm: "Ở lại với chị đến 10 giờ, nhé?"
Cố Thiên Quân không thể buông bỏ hai bên, nhưng cô ấy lo Thẩm My Khê sẽ làm ra những hành động quá khích, trước tiên chỉ đành đồng ý, "Thôi được."
Cố Thiên Quân đưa Thẩm My Khê về nhà, nhìn Thẩm My Khê đã ngủ say, cô ấy mới rời khỏi nhà Thẩm My Khê, đã gần 11 giờ, trên đường về nhà, trái tim cô ấy không ngừng bồn chồn.
Liệu An An có sợ không, có phải vẫn chưa ngủ không.
Nỗi lo lắng của Cố Thiên Quân đều chính xác.
Trong căn nhà vắng vẻ, Thời An đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ, tha thiết mong chờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nó từ chờ đợi trong hân hoan dạt dào, đến hiện tại là chờ đợi trong mất mát, tủi thân.
Hôm qua Cố Thiên Quân vừa mới đồng ý với nó, rằng sẽ không bỏ nó ở nhà một mình, sao có thể quên nhanh như vậy?
11 giờ, chiếc ô tô màu trắng cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Thời An, nó chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chợt sáng bừng, rồi lại nhanh chóng tối sầm xuống, nó dò dẫm trong bóng tối trở về phòng mình, đầu gối không cẩn thận va vào góc ghế, đau quá, nó chỉ có thể kêu rên một tiếng.
Cố Thiên Quân về đến nhà, thấy trong nhà tối om, cô ấy gọi, "An An."
Không có ai trả lời.
Cố Thiên Quân bật đèn phòng khách, đi tới đẩy cửa phòng Thời An, nghe thấy tiếng thở đều đặn từ bên trong truyền tới, cô ấy mới yên tâm đóng cửa lại.
Thời An nằm trong chăn, lông mi Thời An không ngừng run run, nước mắt lại chảy ra.
Tuyệt đối không được để dì Cố biết rằng, dì ấy không về nhà, mình sẽ không ngủ được.
Sáng sớm hôm say, Thời An ngồi bên cạnh Cố Thiên Quân ăn bữa sáng, nó uống một ngụm sữa ấm to, ngọt ngào gọi: "Dì Cố."
Cố Thiên Quân nghiêng đầu nhìn nó, "Sao thế?"
"Đêm qua dì về lúc nào vậy ạ?"
Cố Thiên Quân lau sữa trên khóe miệng Thời An, "Chắc khoảng hơn 11 giờ."
Thời An chậm rãi ồ một tiếng, ra vẻ ung dung: "Tối qua trời vừa tối thì con đã ngủ rồi, lúc dì về, con không nghe thấy chút tiếng động nào cả."
"Vậy thì tốt, dì còn sợ ồn đến con."
Cố Thiên Quân suy nghĩ một lúc, Thời An có lẽ cũng cần không gian riêng tư, cô ấy thật sự không cần kè kè ở bên cạnh Thời An.
"Phải rồi, An An, buổi tối mấy ngày tới, có lẽ dì sẽ về khá muộn."
Lòng Thời An lạnh lẽo, nó che giấy sự không vui, nhét một miếng bánh mì lớn vào miệng, rất giống một đứa trẻ háu ăn.
"Dì cố, dì cứ bận việc của dì đi, con tự lo được."
Thời An nhận lấy chiếc ly, nuốt sữa bò cùng nỗi buồn vào bụng, nó cứ cười, cười đến khóe miệng cứng đờ.
Cố Thiên Quân quay đầu nhìn, cô ấy luôn cảm thấy Thời An khó chịu chỗ nào đó.
Cô ấy cưng chiều nhéo mặt Thời An, "An An, bệnh viện nơi dì làm cách trường của con hơi xa, nếu dì đưa con đi học rồi mới đi làm thì có lẽ sẽ đi trễ, nên dì không đưa con đi học được, lát nữa chú Lý tài xế trong nhà sẽ tới đón con đi học, buổi tối tan học chú ấy cũng sẽ đón con về nhà."
"Dạ."
Thời An ngoan ngoãn gật đầu, nó nhai bánh mì, ủ rũ cúi đầu.
Dì Cố, con còn tưởng dì sẽ đích thân đưa con đến trường, có phải con không nên nghĩ như vậy, đúng không, sao con lại tham lam thế này?
Buổi tối, Cố Thiên Quân hiếm khi tan làm sớm, cô ấy xem thời gian, còn nửa tiếng nữa Thời An mới tan học, cô ấy bèn gọi cho chú Lý, nói rằng tối nay cô ấy sẽ đón Thời An về nhà, bảo chú Lý đừng đi nữa.
Cố Thiên Quân đỗ xe ở cổng trường, nghe thấy tiếng chuông tan học, cô ấy xuống xe, tìm kiếm Thời An trong đám khăn quàng đỏ, đây không phải, kia cũng không phải.
Giây tiếp theo, mắt Cố Thiên Quân đau nhức.
Phía sau đám trẻ, lộ ra một chiếc mũ màu đỏ nho nhỏ, nó thấp hơn các bạn đồng chang lứa nửa cái đầu, nó không có bạn, trông rất cô độc, một mình cúi đầu bước đi.
Đột nhiên, một đứa trẻ nghịch ngợm xông tới từ sau lưng nó.
Cố Thiên Quân chạy tới, nhưng đã không kịp.
Thời An bị đứa trẻ nghịch ngợm xô phải, lảo đảo khuỵu gối ngã xuống đất, nó nhìn trái, nhìn phải, lúng túng bò dậy, phủi đất trên đầu gối, nó nắm chặt quai cặp, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, thẳng đến khi va phải vòng tay của một người.
Mùi hương trên cơ thể người này rất quen thuộc.
Thời An kinh ngạc ngẩng đầu, buông quai cặp ra, hai tay ôm lấy eo Cố Thiên Quân, "Dì Cố, sao dì lại tới?"
Cố Thiên Quân quỳ xuống, vẻ mặt tự trách nhìn Thời An, "An An, có đau không?"
Thời An đỏ mặt, chẳng lẽ dì Cố đã thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của nó rồi, nó vội vàng cúi gằm mặt, "Không đau ạ."
Cố Thiên Quân vuốt thẳng chiếc khăn quàng đỏ cho Thời An, sau đó trực tiếp bế nó lên, vừa đi vừa dịu dàng nói: "Lên xe, dì xoa cho con."