Đứng dậy, Thời An tắt đèn, mò mẫm trong bóng tối, "Phải uống thuốc."

Nhiều lần nhắc nhở bản thân: Cho phép thể xác hoặc tinh thần mắc bệnh, nhưng linh hồn không được phép mắc bệnh lần nữa.

Suy cho cùng——

Linh hồn khỏe mạnh có thể chữa lành mọi thứ héo tàn.

Suy nghĩ, Thời An đi vào phòng ngủ, bật đèn ngủ lên, lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, đếm cẩn thận, một viên, một viên, hai viên, phải uống tổng cộng bốn viên, nuốt xuống.

Sau đó, nằm trên giường, yên lặng mà bình tĩnh, giây trước đang nghĩ xem giây tiếp theo nên làm gì, giây phút này, nên khép mắt.

Thời An nói thầm, "Đừng nghĩ những chuyện không tốt, một khi phát bệnh lần nữa sẽ lại phải làm phiền dì Cố."

Trông như tự đang giải cứu chính mình.

Nhưng trên thực tế, bên trong đang loang lổ những vết máu, hàng vạn linh hồn vỡ vụn đang chém giết lẫn nhau, Thời An định nghĩa đây là: Khỏe mạnh.

Mà niềm tin chống đỡ tất cả những thứ này là, ngày mai nghênh đón ánh mặt trời và gặp Cố Thiên Quân sẽ xảy ra cùng lúc.

Dẫu cho có thức trắng đêm.

Cuối cùng, Thời An chờ đến khi tia sáng đầu tiên của ban mai ló rạng, ngước mắt, mây đen và khói trộn lẫn trên bầu trời, không ngừng kéo tới, ập vào mắt nó qua cửa sổ, đau đớn vô cùng.

Lồng ngực lạnh buốt.

Thời An nói: "Ông nội, bố, mẹ, chú, dì Thẩm, người thứ sáu, sẽ là ai?"

Khi thốt ra những lời này, nó đang xỏ dép lê, yên lặng hơn, bình tĩnh hơn đêm qua, lúc này, nó bỗng rất nhớ Cố Thiên Quân.

Ra khỏi phòng ngủ, xuống tầng, nhìn thấy Cố Thiên Nhiên vẫn còn chưa thức dậy.

Lại lên tầng, đến phòng làm việc, đặt cuốn 《Harry Potter》 nọ về vị trí ban đầu, mảnh giấy cũng được kẹp trong đó.

Thời An sẽ giả vờ như chưa nhìn thấy gì, nó nói: "Con vẫn muốn ngắm biển với dì Cố."

Đây chính là thởi điểm thích hợp để ngắm biển.

Được cầm bông hồng trắng trong tay chạy băng băng, được cùng người yêu khiêu vũ, nhưng Tô Nhiên, vĩnh viễn sẽ không thể nữa.

Trong phòng ICU của bệnh viện, Tô Nhiên đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần theo dõi hai ngày, người nhà không được phép chăm sóc, Cố Thiên Quân và Hạ Dạng nhìn vào trong qua tấm cửa kính.

Hạ Dạng: "Vì sao Nhiên Nhiên vẫn chưa tỉnh lại?"

Thu hồi ánh mắt, mặt mày Cố Thiên Quân tiều tụy, "Chị ấy đã tỉnh rồi, chỉ là không chịu mở mắt thôi."

Hạ Dạng hơi hé môi, run rẩy nói, "Thiên Quân, cô thật sự không có chút tình cảm nào với Nhiên Nhiên sao?"

Cố Thiên Quân uể oải lắc đầu, giọng nói vô lực: "Hết rồi, hiện tại chị ấy là bạn của tôi."

Hạ Dạng cúi gằm, "Tưởng Hải Dao đã kể chuyện của các cô cho tôi rồi."

Cố Thiên Quân: "Cô quen cô ta?"

Hạ Dạng: "Ừ."

Hạ Dạng ngẩng mặt lên, giữa bao khắc khoải, nụ cười hiện trên mặt, những ký ức ấy vẫn chưa phai mờ, cô vẫn có thể nhớ lại.

13 năm trước.

Tại Đại học Sư phạm Lâm An, Hạ Dạng rất nổi tiếng, tướng mạo nổi trội, khí chất tuyệt vời, trên diễn đàn của trường, độ thảo luận về cô khá cao.

Khi ấy, cô 22 tuổi.

Vô số người theo đuổi, ngặt nỗi Hạ Dạng cao ngạo, lạnh nhạt với tất cả, cho đến cuối xuân năm ấy, cô gặp được Tô Nhiên.

Kỳ nghỉ Tết Thanh minh qua đi.

Sáng sớm, Hạ Dạng chạy bộ, không ngờ vừa mới ra khỏi ký túc xá liền nhìn thấy một cô gái, ngồi xổm loay hoay với chiếc xích xe đạp.

Thấy động tác của cô gái vụng về, Hạ Dạng bèn bước tới: "Tôi biết sửa, cần tôi giúp cô không?"

"Cảm ơn cô."

Sau đó, Hạ Dạng ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy, nghiêm túc nói: "Cứ mắc xích vào bánh trước là được."

Sau khi thử vài lần.

Hạ Dạng đứng dậy: "Xong rồi, cô thử xem."

"Ừ." Cô gái lên xe, quả nhiên chạy rất tốt, cô ấy không xuống xe nữa, vẫy tay với Hạ Dạng nói: "Cảm ơn nhé!" Mỉm cười rạng rỡ.

Cô gái ấy là Tô Nhiên, đây là lần đầu họ gặp gỡ, cũng là từ đó trở đi, duyên phận giữa họ đã bắt đầu——

Đường Hướng Nam, tình cờ chạm mặt, trú mưa dưới mái hiên tồi tàn, mượn ô, đưa thuốc, trò chuyện, rừng cây nhỏ của trường, ngắm sao, tặng hoa...

Giữa hè.

Họ yêu nhau, đều là mối tình đầu, đơn thuần lại nồng nhiệt. Họ trao nhau cái ôm bên hồ nước trong vắt nhất, trao nhau cái hôn dưới tán cây hợp hoan cao nhất, Hạ Dạng rất lãng mạn, tình yêu của cô, sâu sắc, tươi đẹp.

Đầu thu.

Hạ Dạng đưa Tô Nhiên đến gặp bộ mẹ cô, lúc này Tô Nhiên mới nhận ra, cô ấy và Hạ Dạng căn bản không phải là người tới từ cùng một thế giới, không chỉ là gia thế. Bố mẹ Hạ Dạng tiến bộ, tôn trọng con cái. Còn gia cảnh cô bình thường, bố mẹ đều là người làm công ăn lương, hai người đều là giáo viên tiểu học, tư tưởng cổ hủ, bảo thủ.

Tô Nhiên: "Hóa ra là được phép nói chuyện trên bàn ăn."

Hạ Dạng: "Đúng vậy."

Chỉ khi đối mặt với Hạ Dạng, Tô Nhiên mới tự ti.

Hạ Dạng không biết, chưa từng biết.

Cuối thu.

Họ thuê một căn nhà, không lớn, nhưng rất ấm cúng. Tô Nhiên hàng ngày đều ra ngoài làm thêm, sẽ về muộn một chút.

Nhưng họ hạnh phúc chẳng được mấy ngày.

Tối hôm ấy, mưa thu rất lạnh, khi Tô Nhiên trở về, cảnh tượng trước mắt, khiến cô ấy gần như nghẹt thở.

Trong căn nhà họ từng cùng nhau trang trí, Hạ Dạng uống say bí tỉ, ôm một người phụ nữ.

Tô Nhiên không dám tin, cô ấy bước tới, tách hai người ra, cô ấy nhìn Hạ Dạng, nước mắt rơi mãi không ngừng.

Cô ấy đang đợi Hạ Dạng giải thích.

Nhưng Hạ Dạng không nói lời nào, kéo chiếc vali đã sắp xếp xong xuôi, rời đi cùng người phụ nữ, từ đó bặt vô âm tín.

Những ngày tháng đó, Tô Nhiên rất đau khỏ, nhưng, may mắn thay, có Thẩm My Khê bên cạnh, đưa cô ấy thoát khỏi cái bóng của tình yêu tan vỡ.

Lại đợi đến giữa hè.

Tô Nhiên đã không còn yêu Hạ Dạng nữa, cô ấy chỉ nhớ được, họ đã từng yêu trong một thời gian ngắn ngủi, không vượt qua được mùa thu.

Một năm sau.

Tại tiệc sinh nhật của Tưởng Hải Dao, là bạn chung của cô ta, hai người không thể tránh khỏi gặp mặt.

Khi ánh mắt giao nhau.

Tô Nhiên gật đầu mỉm cười, còn Hạ Dạng, ánh mắt lay động, kìm lòng chẳng nổi, cô nắm lấy cổ tay Tô Nhiên, "Nhiên Nhiên."

Tình cảm nồng nàn trong mắt Hạ Dạng, nhưng khi Tô Nhiên quay lại nhìn, con tim đã không còn xao động nữa, cô ấy gật đầu lần nữa, lịch sự, xa cách.

Hạ Dạng chỉ có thể buông tay, cô chợt bừng tỉnh, thì ra, tình yêu thật sự sẽ biến mất.

Ngày hôm đó, Hạ Dạng uống rất nhiều rượu, nhớ lại cuối thu năm nọ.

Mẹ Tô Nhiên tới tìm cô, nói đã nhìn thấy ảnh trên diễn đàn trường, biết họ đang yêu nhau, ép Hạ Dạng chủ động nói lời chia tay.

Hạ Dạng: "Dì, con yêu cô ấy."

Mẹ Tô: "Yêu cũng vô ích, tình yêu sớm muộn gì cũng sẽ biến mất, hôm nay là con, ngày mai Nhiên Nhiên sẽ yêu người khác."

Hạ Dạng: "Cô ấy sẽ không như vậy."

Mẹ Tô: "Con là một đứa trẻ ngoan, dì không ngại nói cho con, dì được chẩn đoán ung thư cách đây một thời gian, không sống được bao lâu nữa, dì chỉ muốn Nhiên Nhiên ở bên cạnh dì vài ngày, con thấy được không?"

Hạ Dạng mềm lòng, "Dì, con có thể cùng Nhiên Nhiên chăm sóc dì."

Mẹ Tô: "Mặc dù con rất tốt, nhưng dì không thể chấp nhận thứ tình cảm này, bây giờ dì chỉ muốn các con chia tay."

Hạ Dạng: "Cho dù con có nói, Nhiên Nhiên cũng sẽ không đồng ý."

Mẹ Tô: "Cô muốn tôi chết ngay bây giờ à?"

Hạ Dạng: "Dì, dì đừng nói vậy, vậy dì nói cho con biết, con có thể làm gì?"

Mẹ Tô: "Đoạn tuyệt hoàn toàn với con bé, khiến con bé triệt để hết hi vọng, sau khi tôi chết, các cô muốn làm gì cũng được."

Cuối cùng, dưới sự cầu khẩn của mẹ Tô, Hạ Dạng đã đồng ý, vì thế mà có sự việc vào đêm mưa.

Nhưng Hạ Dạng tuyệt đối không ngờ tới, mẹ Tô Nhiên căn bản không hề bị bệnh, tất cả đều là dối trá. Khi cô biết chân tướng, liên lạc lại với Tô Nhiên, Tô Nhiên đã hoàn toàn thay đổi, lời nói lạnh lùng, vô cảm, mà Hạ Dạng không biết, Tô Nhiên khi đó, đã yêu Cố Thiên Quân.

Còn Hạ Dạng?

Giữ lấy ký ức về mùa hè và mùa thu ấy, yêu Tô Nhiên suốt 13 năm.

Sau khi tường thuật cho Cố Thiên Quân câu chuyện cũ này, trong hành lang, Hạ Dạng bật khóc, ẩn nhẫn, khắc chế.

Lau khô nước mắt.

Hạ Dạng lại nhìn Tô Nhiên qua cửa sổ, ánh mắt kiên định, "Nếu như cả đời này cô ấy không đứng dậy được thì tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."

Tình yêu này làm cho Cố Thiên Quân cảm động.

Cô ấy không thể không buồn bã, vỗ nhẹ lưng Hạ Dạng, "Nhiên Nhiên sẽ ổn thôi, chúng ta cũng sẽ ổn thôi."

Hạ Dạng: "Cô ấy không cần yêu tôi, tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy, đến ngày cô ấy không cần tôi nữa, tôi sẽ đi."

Cố Thiên Quân: "Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc, nói cho chị ấy chuyện này, vào một ngày nào đó sao?"

Hạ Dạng kiên quyết: "Tôi sẽ không."

Cố Thiên Quân: "Vì sao?"

Hạ Dạng: "Tôi không muốn vì tôi mà cô ấy và mẹ mình bất hòa, hơn nữa, biết mẹ cô ấy không bị bệnh, tôi đã rất vui."

Cố Thiên Quân thở dài, "Xin lỗi, rõ ràng người nên nằm bên trong đó, phải là tôi."

Hạ Dạng rưng rưng mỉm cười, "Cô nói đúng, chỉ là Nhiên Nhiên ngốc, cô ấy vì cô, mà cả mạng sống cũng chẳng cần."

Càng nói, Cố Thiên Quân càng hổ thẹn.

Lúc này, Hạ Dạng khẩn cầu nói: "Thiên Quân, thử yêu cô ấy, được không?"

*

Bên khác, trong lớp học, Thời An đứng ngồi không yên, bởi, Tô Nhiên chưa tới, Hạ Dạng cũng chưa tới, nó có linh cảm, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Cuối cùng, đợi đến khi tan học vào buổi trưa.

Hạ Dạng không đi ăn mà đi thẳng đến căn tin ngoài trường, đưa cho ông chủ 1 tệ, mượn điện thoại để gọi điện.

Thời An thuần thục bấm số.

Gọi một lần, không nhấc máy, lại gọi lần nữa, Cố Thiên Quân nghe, giọng nói khản đặc, "Xin chào."

Không biết vì sao, Thời An nghẹn ngào, "Dì Cố."

Im ắng, đến mức nghe được tiếng thở của cả hai bên.

Một lát sau, giọng nói của Cố Thiên Quân nhẹ nhàng, "An An, ăn trưa chưa?"

Thời An: "Chưa ăn ạ." Muốn đổi lời, không kịp, nó tiếp tục nói: "Dì Cố, dì đang ở đâu?"

Cố Thiên Quân: "Dì đang ở bệnh viện, cô Tô bị bệnh, dì và cô Hạ đang chăm sóc chị ấy, con đừng lo."

Thời An căng thẳng: "Cô Tô, cô Tô bị sao vậy?"

Cố Thiên Quân: "Yên tâm đi, bọn dì đang chăm sóc chị ấy, con mau đi ăn đi, buổi tối vẫn là dì Thiên Nhiên đón con, mấy ngày nữa dì sẽ về nhà."

Thời An rất hiểu chuyện, "Vâng, dì Cố, dì đừng quá sức."

Sau khi nghe thấy Cố Thiên Quân đáp một tiếng "Ừ", Thời An mới cúp máy, trả lại điện thoại cho ông chủ.

Muốn đi bộ về trường, nhưng không đi nổi.

Cô đơn vây quanh nó, nó chậm chạp, u sầu, nhưng vẫn vờ như nhìn thấy sao băng, "Hi vọng cô Tô bình an."

Bước đi, Thời An tập mỉm cười.

Nó nói, giả vờ nhìn thấy sao băng thì nguyện vọng sẽ trở thành hiện thực, tương tự, giả vờ cười thì sẽ không bị bệnh.

Thế nhưng.

Ngẩng đầu, trời dày đặc mây đen. Cúi đầu, đất đặc sịt bùn lầy.

Tệ rồi đây.

Buổi tối, cũng giống như tối qua, Cố Thiên Nhiên đang ngủ, Thời An đang ở trong phòng làm việc trên tầng hai, ôn bài, nó cố gắng bận rộn.

Nhưng đêm càng sâu, trong lòng Thời An càng trống rỗng, lý trí càng lúc càng trôi xa đến vô hạn, nỗi sợ hãi đang ngủ say chợt thức tỉnh, khiến nó rơi vào cơn hưng cảm, từ từ suy sụp.

Thời An đi về phía giá sách, lần nữa cầm cuốn 《Harry Potter》 lên, lấy mảnh giấy ra, nắm chặt trong tay.

Nghe thấy tiếng gió, nó bước tới cạnh cửa sổ.

Tiện tay tắt đèn, mở cửa sổ, đêm tối đen như mực, sao sáng lấp lánh chói mắt, linh hồn bị đánh bại.

Thời An nói: "Người thứ sáu, là con."

Bật cười, nó lại nói: "Gần đây không có chuyện vui, con đi xem cây đào đã nở hoa chưa."

Sau đó, leo lên cửa sổ.

Nhảy xuống.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play