Hành động này là làm theo bản năng, nhưng Tiêu Hữu Phàm không ngờ rằng Đường Nghiên Tâm thật sự nể tình. Bàn tay lạnh lẽo nắm bàn tay anh ta, cánh tay anh ta bị đông lại đến phát run, nhưng không dám buông tay ra, hít nhẹ một hơi rồi kéo cô ra ngoài.
Họ đã sớm tắt nến để tránh gây chú ý.
Lưng của Đường Nghiên Tâm va vào thứ gì đó cứng rắn, cô vươn tay ra sờ thử thì phát hiện là ván giường. Chờ đến khi Lộ Tầm Nhất đi ra, không gian nhỏ hẹp biến thành vô cùng chen chúc. Cô đã biết rằng lối ra là dưới gầm giường. 
Trên sàn nhà gỗ có một lưới thép dày đặc làm từ chất nhầy màu đỏ, giống như dấu vết của một sinh vật bò sát nào đó lưu lại. Cái này dễ dàng khiến người ta gợi nhớ lại những con giun béo giống như thạch màu đỏ bò ra khỏi miệng của người mới trước đó – chúng nó có lẽ giống như ốc sên, dựa vào chất nhầy tiết ra từ bụng để giảm bớt ma sát giúp chúng đi lại.
Đường Nghiên Tâm bò ra khỏi gầm giường trước.
“Trong phòng không có ai à?”
Mặt đất đầy chất nhầy, độ đặc dính rất cao, nếu dính vào còn có thể kéo sợi lên được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play