*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tây An

Bóng đêm nặng nề.

Trên bầu trời chẳng có lấy một ánh sao, cơn gió lớn lạnh lẽo thổi qua mặt sông, một Ngũ trưởng dẫn quân sĩ tuần sông không khỏi rùng mình một cái, miệng thầm mắng, thúc giục thủ hạ mau mau đi.

Tiếng bước chân cách vách thuyền, truyền vào trong khoang kín mít. Ánh đèn u ám, Vương Cẩn nằm trên ghế, hai mắt khép hờ, ngực chậm rãi phập phồng.

Một bàn tay xoa lên bụng của cậu, mười ngón thon dài, trắng muốt như ngọc.

“Nghĩ gì vậy?” Trần Thụy đỡ cằm trên đầu vai của cậu, giọng thấp trầm, như chạm ngọc mài gương, hiện ra vẻ mặt còn chuếnh choáng.

Vương Cẩn nghiêng mắt nhìn anh ta, anh mắt sâu lại nhu hòa.

“Không có gì.” khóe môi Vương Cẩn cong lên, đưa tay kéo một bộ áo ngoài lên đầu vai trần của Trần Thụy.

Trần Thụy không nói gì, nhìn mặt cậu, ánh mắt si mê. Bỗng nhớ tới lần đầu gặp cậu, mình chỉ là thiếu niên tóc để chỏm, theo phụ thân là phủ lại vào phủ Bộc Dương Vương bái kiến Vương Khâm. Mình khi đó, tỉnh tỉnh mê mê, nơm nớp lo sợ; Vương Cẩn lại là thế tử cao quý, thường ngày phong thái nhẹ nhàng, đứng bên cạnh Bộc Dương Vương, so với mình thì như một trời một vực. Mình khi đó, không ngờ một người đẹp đẽ nhường vậy, lại có một ngày để cậu vào mắt xanh …

Áo ngoài chợt trượt xuống.

Trần Thụy xoay người ôm lấy cơ thể Vương Cẩn, đầu tựa trên cổ cậu, rầu rĩ nói: “Thật sự không muốn về đâu.”

Vương Cẩn sững sờ, một lát sau, bật cười, vỗ tay trên lưng anh ta, nhẹ nhàng vuốt v e.

“Vội lắm rồi.” Chỉ nghe cậu chậm rãi nói: “Bây giờ đang lúc chiến sự, lại là tang kỳ huynh trưởng ta. Còn nữa, ” khựng lại, giọng cậu hơi thấp, bồi hồi bên tai Trần Thụy: “Phụ vương ta rất thích anh.”

Cơ thể Trần Thụy cứng đờ. Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Vương Cẩn, mặt giận tái đi rồi đỏ lên: “Trong lòng tôi chỉ có mình ngài thôi!”

Vương Cẩn nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt trong ánh nến càng sâu thẳm, thần thái lại dịu dàng có thừa.

“Tâm ý của anh ta há không biết.” cậu nhẹ giọng, mặc lại áo ngoài lên, đắp lên trên cơ thể Trần Thụy, giọng mang ý cười: “Sao vẫn hờn dỗi giống trẻ nhỏ vậy?”

Trần Thụy mặc động tác của cậu, không kháng cự, lại liếc đôi mắt nhìn ánh nến án trên cái án bên cạnh, bình tĩnh.

“Trọng Mân.” Một hồi lâu, anh ta cất tiếng nói.

“Hử?”

“Tương lai ngài có thể cứ đợi tôi mãi như vậy không?”

Lại một loạt tiếng bước chân truyền đến cách vách khoang thuyền vỡ nát, sau đó, lại yên tĩnh.

Vương Cẩn không trả lời ngay, một lát sau, chỉ nghe giọng cậu nhu hòa: “Nghĩ linh tinh cái gì thế.”

***

Ánh lửa liên miên trên kênh đào, mặt nước đen thui trong đêm tối cũng hiện ra ba quang chói mắt. Trên bờ, đám tào lại được phụng mệnh cho qua nhìn chằm chằm từng chiếc binh thuyền to lớn, trợn mắt hốc mồm.

“Đi nhanh như vậy, không quá ba ngày là sẽ đến.” Đi đến đầu một chiếc lâu thuyền, Dư Khánh đi đến đầu thuyền, cao hứng nói với Cố Quân.

Cố Quân một thân giáp trụ, cầm kiếm đứng thẳng.

Hắn nhìn Dư Khánh, khóe môi hơi cong, lại tiếp tục nhìn phía trước, lông mày chau lại không nói. Kình phong thổi tới, bó đuốc bên cạnh đột nhiên nhảy lên, khiến bóng tối phản chiếu giữa lông mày Cố Quân càng được khắc sâu thêm.

Một lát sau, hắn liếc nhìn sang một bên.

Tào Nhượng đang nói chuyện cùng Tạ Trăn, đi tới bên này.

Tạ Trăn quan đái chỉnh tề, mặc một bộ áo khoác khiến thân hình thon dài càng nổi bật vẻ trầm ổn, so với Tào Nhượng dung nhan thô kệch đứng cùng, thì càng hiển lộ phong thái nho nhã lỗi lạc.

Đối mặt nhau, Tào Nhượng và Tạ Trăn cùng Cố Quân làm lễ.

“Nhượng nói chuyện cùng Tạ sứ quân, mới biết mình tầm thường!” Tào Nhượng cười ha hả nói với Cố Quân.

Cố Quân nhìn Tạ Trăn.

Tạ Trăn mỉm cười: “Tào giáo úy khiêm tốn quá.”

Tào Nhượng đang toan nói, lúc này, quân sĩ bên trên boong tàu lớn tiếng bẩm báo với bên này, nói con thuyền phía sau mời gã qua. Tào Nhượng lúc này đáp ừ một tiếng, cáo lui Cố Quân cùng Tạ Trăn, cùng Dư Khánh quay người rời đi.

Trên thuyền chỉ còn lại hai người.

Cố Quân nhìn Tạ Trăn một lúc, không nói, chỉ chuyển ánh mắt sang phía trước. Trong ánh đuốc, chỉ thấy nửa bên khuôn mặt bình tĩnh không lay động.

Tạ Trăn cũng không biểu cảm gì, khuôn mặt dửng dưng, cùng hắn một nhìn hướng mặt sông bình lặng rộng lớn.

“Qua hai ngày nữa, cũng sẽ đến kinh thành.” Chốc lát sau, bỗng nghe được giọng Tạ Trăn nhàn nhạt truyền đến.

Cố Quân quay đầu, thần sắc bên mặt Tạ Trăn vẫn nhất quán khoan thai.

“Đao binh vô tình, sứ quân sao không đợi chiến sự lắng lại?” Cố Quân thấp giọng.

Tạ Trăn cười cười, nhìn về phía ánh sáng từng đốm trên sông, chậm rãi nói: “Nếu nói hung hiểm, tình cảnh của tướng quân phải đến gấp mười, sao lại chủ động xin đi?”

Cố Quân liếc nhìn hắn, bờ môi nhếch lên.

“Đêm dài, xin chúa công sớm nghỉ ạ.” Trên công đường phủ Đại Tư Mã ở Linh Lăng, một người hầu cung kính nói với Cố Tiển.

Cố Tiển khoác áo lông ngồi trước án, nghe vậy, mắt chẳng nhấc.

“Ta ngồi một lát nữa.” ông thản nhiên nói, nói đoạn, lại cúi đầu đọc tấu.

Người hầu biết tính nết Cố Tiển, không còn khuyên ông, nên hành lễ, thần sắc trên mặt lo lắng cáo lui.

Bốn phía lại tĩnh mịch.

Một khắc sau, Cố Tiển chậm rãi xem mấy cuốn tấu, rốt cục ngẩng đầu lên.

Công đường không có một ai, ánh nến lẳng lặng đốt, than lửa trong cái chậu bên cạnh đốt rất vừa, tỏa ra ánh sáng màu quất đỏ.

Cố Tiển xoay đầu, giãn cổ, ánh mắt lại chẳng rời bàn, bên trong văn thư chồng chất, có một phong tín hàm lộ ra một góc.

Bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày trước, lúc Cố Quân chuẩn bị lên đường, từng lau một bộ áo giáp trên công đường này.

“Đây là bộ năm đó phụ thân con để lại à?” Cố Tiển lên sảnh, nhìn áo giáp kia, hỏi Cố Quân.

Cố Quân gật đầu, đáp: “Vâng.”

Cố Tiển mỉm cười, vỗ vỗ lên thiết giáp: “Nhớ khi đó, phụ thân con chinh phạt Tiên Ti trở về, đương lúc hăng hái, liền chế cái áo giáp này, chính là dùng tinh thiết tốt nhất đấy.” ông nhìn phía Cố Quân: “Không ngờ, lần đầu cái áo giáp này lên sa trường, chính là choàng trên người con.”

Cố Quân cúi đầu nhìn bộ thiết giáp kia, cười khẽ.

Hai người ngồi xuống trên ghế.

“Lần này Phủ Thần đi kinh thành, nếu được thành công, tất uy danh sẽ quán thế.” Cố Tiển dựa vào cái bàn nhỏ một bên, bỗng nhiên nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu: “Lúc phụ thân con đạt được thành tựu như thế, chính là lúc chinh yết trở về.”

Cố Quân khẽ giật mình.

Gia nhân tới, dâng nước lên trước mặt hai người.

Cố Tiển phất phất tay, sai đám người trên công đường lui xuống.

Cố Quân nhìn ông.

“Trong doanh ta tướng tài đông đảo, người lão thành có mưu như Lữ Tỷ cũng không thiếu, Phủ Thần có biết vì ta sao đồng ý cho con đi một mình không?” Khi người hầu lui hết, Cố Tiển tay cầm nước, giọng nói không nhanh không chậm.

Cố Quân nói: “Chú cho Quân chức trách lớn, ý là để luyện tập nhiều hơn.”

Thần sắc Cố Tiển ung dung, lại nói: “Cố thị từ đời Cao Tổ mà đi lên, trải qua năm đời mà chưa suy, Phủ Thần có biết vì sao?”

Cố Quân đáp: “Cố thị đời đời vì nước mà đẫm máu sa trường, chiến công hiển hách.”

Cố Tiển gật đầu, than nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nhìn hắn: “Cố thị lập thân, chính là nhờ nhung trang. Liệt đại tổ tiên, mỗi khi gặp quốc nạn, tất sẽ liều chết ứng phó, mới đi đến được hôm nay.” Dứt lời, ông cười cười: “Phủ Thần cũng biết đó, lần này chú phái con đi, rốt cuộc là có giấu lòng riêng.”

Cố Quân nhàn nhạt mỉm cười, không nói gì.

Cố Tiển uống một ngụm nước, buông bát nước xuống: “Phủ Thần có biết vì sao ta muốn nói với con những chuyện này không?”

Cố Quân nói: “Chú phụ nói thế, chính là khuyên bảo Quân chớ quên gia huấn.”

Cố Tiển nở nụ cười, bỗng nhiên ho khan vài tiếng.

Cố Quân thấy thế giật mình, liền toan tiến lên.

“Không sao.” Cố Tiển đưa tay đẩy hắn ra, lại nghiêm nghị nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: “Phủ Thần, sau khi con lên đường, lính tinh nhuệ trong triều sẽ bị con mang đi một nửa. Những chuyện này, không riêng chú biết, Đại trưởng công chúa và bệ hạ cũng đều biết, con có hiểu không?”



Đại trưởng công chúa à? Cố Tiển nhìn ánh nến bên cạnh bàn, nhớ lại thần sắc Cố Quân khi đó.

Khuôn mặt Cố Quân trầm tĩnh, gật đầu đáp vâng, không nói gì.

Đứng dậy rời đi, trên mặt lại có vẻ hơi do dự. Hắn nhìn thiết giáp trong tay, ánh mắt dời về phía Cố Tiển, thấp giọng nói: “Lúc phụ thân con chế cái áo giáp này, năm đó ông cũng đi, đúng không ạ?”

Cố Tiển nhìn hắn, bên môi lộ ra một vẻ cay đắng.

Ông khẽ gật, một lát sau, lại nói: “Khát vọng của phụ thân con lớn hơn chú, tới bây giờ chú cũng không so được với ông ấy.”

Nghĩ tới những thứ này, ngực đột nhiên bị xiết chặt.

Cố Tiển cúi đầu ho khan mãnh liệt, cánh tay đỡ chặt lấy bàn.

Tiếng động kinh động người hầu, vội vàng tới đỡ ông.

Cố Tiển ho rất lâu, mới thong thả lấy lại sức, sau khi ngồi vững vàng một lần nữa, sắc mặt đã trắng bệch.

Người hầu đỡ ông, lo lắng: “Từ khi Chúa công xuất chinh, thì ho càng tợn, cứ tiếp tục như thế sao được?”

Cố Tiển mỉm cười, lắc đầu, lại đưa tay rút ra phong thư kia từ trong chồng sách, ném vào trong chậu than.

Lửa than đương hồng, không bao lâu, cái màng mỏng ôm lấy bức thư liền bốc lên khói nhẹ. Ngọn lửa li3m lên từ dưới, li3m lên phong thư, mấy con chữ thanh tú mà hữu lực “Đại Tư Mã thân khải” dần dần bị nuốt chửng, không còn trong khói lửa đen đặc.

***

Lúc Hoàng đế tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân bất lực.

Ánh nến trước mắt đã không còn sáng lắm, mà y vẫn thấy chói mắt, không khỏi nheo mắt lại.

Y cảm thấy bên cạnh giường có người, thoáng nghiêng đầu, một bóng dáng rõ ràng lọt vào tầm mắt trong ánh nến nhàn nhạt. Diêu Phức Chi nằm trên bàn, lộ ra nửa bên mặt đương ngủ, áo bào nội thị màu thạch thanh 石青mặc trên người nàng trông có vẻ hơi rộng.

Đầu vẫn còn hơi nặng, Hoàng đế thu mắt, một lát sau, chống mình đứng dậy.

“Bệ hạ!” Một cung nhân vừa hay bưng chén thuốc tiến đến, thấy Hoàng đế tỉnh táo, mặt tỏ vẻ vui mừng.

Phức Chi bị âm thanh đó đánh thức, mở mắt ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Hoàng đế.

Không đợi nàng đứng dậy xem sao, Từ Thành phía ngoài đã nghe tiếng chạy đến, thấy Hoàng đế ngồi dậy, mừng rỡ không thôi, kích động cùng mọi người lên lạy: “Bệ hạ hồng phúc!”

Hoàng đế nhìn ông ta, lại hỏi: “Thừa tướng đâu?” giọng vừa nói ra, còn mang theo sự hư nhược khàn khàn.

Từ Thành vội nói: “Thừa tướng và đám Ngự sử đại phu ở tiền điện ạ.”

“Truyền.” Hoàng đế tựa trên nệm êm do cung nhân xếp, ngắn gọn nói.

Từ Thành khẽ giật mình, đang toan nói cái gì đó, thấy thần sắc Hoàng đế tái nhợt mà âm trầm, không dám chống lệnh, đáp vâng lui xuống.

Hoàng đế nhắm mắt lại, tựa trên nệm êm không nhúc nhích, để mặc cho cung nhân giúp y mặc thêm quần áo.

Phức Chi đứng một bên, nhìn đám cung nhân bận rộn, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Đang xấu hổ, bỗng nhiên, vạt áo nàng bị người giật giật từ phía sau.

Phức Chi quay đầu, thấy đó là một nội thị thiếu niên.

Cậu nội hầu bất động thanh sắc, chỉ ra ngoài điện.

Phức Chi hiểu ý, trong đám cung nhân bận rộn che chắn, theo cậu ta nối đuôi nhau im lặng đi ra ngoài.

Ngoài điện, Từ Thành đang đợi, đứng cùng ông ta còn có một lão giả lục tuần, từ phục sức mà đoán, là y quan thân phận không thấp.

“Đây là Viên y chính.” Từ Thành nói với Phức Chi.

Mấy cái tên trong Thái y thự, Phức Chi cũng không lạ lẫm. Vị Viên y chính này, nghe nói là người đức cao vọng trọng nhất Thái y thự.

“Viên y chính.” Phức Chi thi lễ với Viên y chính.

Viên y chính nhìn nàng, tay thu tại trong tay áo, mặt không biểu cảm.

Từ hôm qua khi Hoàng đế thanh tỉnh, bèn nghe nói Hoàng đế cho thái y lui hết, chỉ cho một nội thị chăm sóc. Lúc ấy ông đã cảm thấy hoang đường không thôi, đường đường một trăm y quan của thái y thự, trong mắt Hoàng đế lại không đáng tin bằng một tên nội thị?

Viên y chính trên dưới dò xét Phức Chi, chỉ thấy người này tướng mạo rất tú mỹ, dáng người bé nhỏ. Lại nhìn Từ Thành hành lễ cung kính với y, lòng Viên y chính lập tức nghĩ ra nguyên nhân.

“Bệ hạ muốn triệu kiến Thừa tướng, mời Viên y chính vào trong điện thăm bệnh tình cho bệ hạ.” Từ Thành cung kính nói với Viên y chính.

Viên y chính gật đầu, ánh mắt lại vẫn giữ trên người Phức Chi.

“Hừ.” Một lát sau, ông ấy lườm Phức Chi một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

Phức Chi đứng tại chỗ, không biết nên khóc hay cười.

Từ Thành lại như chẳng cảm thấy gì, chuyển sang Phức Chi: “Bệ hạ giờ đã tỉnh dậy, còn cần uống thuốc không?”

Phức Chi gật đầu, nói: “Còn thuốc, sau này có thể thay đổi.”

Từ Thành mỉm cười: “Làm phiền phu nhân.” Dứt lời làm lễ, rồi toan quay người đi ra ngoài điện.

“Thường thị tạm dừng bước.” Phức Chi lên tiếng nói.

Từ Thành quay đầu.

Trên mặt Phức Chi là thần sắc lo lắng, do dự một lúc, hỏi ông ta: “Không biết chuyện Tiên Ti nay như thế nào rồi?”

Từ Thành thoáng đảo mắt quanh mình, thấp giọng đáp: “Tiên Ti thế tới rất mạnh, trước khi bệ hạ ngất đi, đã phái kỵ lang tướng Cố Tuấn lĩnh thủ vệ kinh kỳ đi suốt đêm đến ra ngoại thành ba trăm dặm đóng cửa ngăn địch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play