Bóng đêm nặng nề, mặt trăng mang theo một vòng hào quang mông lung, treo giữa màn trời chật chội nơi hẻm núi.
Dòng nước không được nhẹ nhàng lắm, tiếng ào ào không dứt bên tai, gió xoáy hàn khí mát lạnh lướt qua gò má, Thái Anh chỉ cảm thấy giật mình, không khỏi xiết chiếc áo lông cừu sát người.
Nước sông chảy qua trước mặt, trông đen đặc, thấy không rõ mặt mũi. Thái Anh bỗng nhớ lần trước mình đứng trên thuyền nhìn bóng đêm như này, hình như là khi còn bé theo cha đến Ba Quận. Năm đó, họ xuất phát từ kinh thành, đón xe đi gần mười ngày mới lên thuyền lớn. Lần đầu Thái Anh đi xa nhà, vạn sự đều tốt đẹp, mà lần đầu qua đêm trên thuyền, vẻ mặt nàng lo sợ về quỷ quái trong câu truyện của nhũ mẫu, nhưng cứ nhìn đông trông tây, khiến phụ thân không được an bình.
Bây giờ gặp lại cảnh tượng này, song chỉ còn một mình.
Thái Anh thở sâu, cố gắng đè nỗi chua xót dâng lên trong hốc mắt. Nàng không khỏi đưa tay đặt lên ngực, chạm đến tấm lụa phụ thân để lại, tay khựng lại, nhưng không có dũng khí lấy ra. Lúc này, đầu ngón tay chạm đến thứ như một mảnh giấy, trong lòng khẽ nhúc nhích, Thái Anh lấy nó ra ngoài.
Mặt trăng lẳng lặng treo trên trời, dần dần xéo xuống một bên hẻm núi khác. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, chiếu vào tờ giấy kia, chỉ thấy mặt trên trắng tinh, không có bút tích gì. Lúc trước Thái Anh từng cẩn thận tra xét một phen, giờ trông, vẫn trăm mối không có cách giải.
Song, trong huyết thư Thái Sướng dặn Thái Anh cất kỹ càng trang giấy này, muốn khi nào nàng ra khỏi Ba Quận thì giao cho Tạ Trăn. Thái Anh suy nghĩ lời nói của phụ thân, ngẫm rằng cái trang giấy này tất không phải vật tầm thường, nhưng nàng cũng có đầu óc, giấu nó cùng bức huyết thư trên người, chưa hề để lộ trước đám Tạ Trăn.
Từ khi ra khỏi Bồ Lĩnh, họ chọn ẩn nấp trong đường nhỏ sơn dã đi hai ngày, rồi lên thuyền lớn, Tạ Trăn đối xử với Thái Anh luôn lễ phép; ngày ấy sau khi chạm mặt ở Bồ Lĩnh, những cuộc trò chuyện giữa hai người cũng chỉ rải rác, Tạ Trăn chưa hề hỏi chuyện liên quan đến cái trang giấy này.
Là mình nhạy cảm rồi sao? Thái Anh nhìn mấy ngôi sao mờ trên trời, hơi xuất thần.
Một tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào trong tai, Thái Anh giật mình, thầm thu trang giấy về trong ngực, một lát sau, quay đầu lại. Ánh trăng không sáng lắm, một hình dáng thon dài hiện ra chỉ đủ nhìn, là Tạ Trăn.
Thái Anh giật mình.
Tạ Trăn hình như cũng phát hiện ra Thái Anh, đi tới, một lát sau, nói: “Nữ Quân vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Thái Anh lắc đầu, nói: “Ra hít thở không khí.” Dứt lời, nhìn hắn: “Sứ quân cũng không ngủ mà.”
Tạ Trăn không nói gì, dưới bóng đêm, vẻ mặt khó phân biệt.
“Chuyện cũ đã vậy, Nữ Quân suy nghĩ nhiều vô ích. Ngày mai còn phải đi đường, loạn lưu nhiều hiểm nguy, cần dưỡng đủ tinh thần.” một lát sau, hắn chậm rãi thấp giọng nói.
Thái Anh biết hắn luôn tỉnh táo, lời nói dù có lý, lại được nói đến là nhẹ nhàng, trong lòng vẫn không khỏi sinh ra chút mâu thuẫn buồn bực.
“Biết rồi.” Nàng quay đầu đi, thản nhiên nói.
Tạ Trăn nhìn nàng ấy một cái, không nói nữa, sau đó, quay người rời đi.
***
“Bộc Dương Vương lại làm phản thật.” trong phủ Tân An hầu, Đậu Khoan cầm thư trong tay để lên bàn, thở dài một tiếng.
Đại trưởng công chúa nghe vậy, ngẩng đầu lên. Bà trông văn thư kia, thả thìa trong tay, chậm rãi lau lau bờ môi. Thị tỳ bên cạnh thấy thế, vội tới đưa bà bát canh tráng miệng.
“Sớm muộn ông ta sẽ làm phản, có gì quái lạ đâu.” Đại trưởng công chúa thản nhiên nói.
Đậu Khoan nhìn bà, một lát sau, bỗng nhiên nói: “Sao không thấy chư vương có động tĩnh gì?”
“Động tĩnh?” Đại trưởng công chúa cười khẽ: “Động tĩnh thế nào? Bộc Dương Vương vừa phản, trước mặt Ba Quận có Đại Tư Mã đến, ai nào dám đáp lại?”
Đậu Khoan nghĩ ngợi, gật đầu: “Kim thượng hành động rất nhanh. Chỉ sợ lúc thái tử Bộc Dương Vương bị thiêu chết là đã dự định được hôm nay.” Đoạn, ông ta chau mày, thấp giọng nói với Đại trưởng công chúa: “Hôm nay ta nghe nội thị trong cung nói, thi cốt đoàn vương thái tử vẫn còn ở Đình Úy thự.”
“Ồ?” Đại trưởng công chúa nhìn về phía Đậu Khoan, đầy mặt kinh ngạc, một lát sau, bên môi dần dần hiện nụ cười.
Ánh mắt bà khẽ nheo lại, ý vị thâm trường: “Không ngờ người hoàng huynh kia của ta lại là người hấp tấp vậy.”
Bóng đêm dần sâu, bên trong phòng đèn sáng lấp lánh.
Đại trưởng công chúa ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt nhắm lại, để thị tỳ tháo đồ trang sức trên đầu xuống. Một lát sau, bà nghe thị tỳ nhẹ giọng cáo lui, một loạt tiếng bước chân sột soạt thối lui sau lưng.
“A Vạn.” Đại trưởng công chúa bỗng nhiên nói.
Hà Vạn nghe thế, dừng bước lại: “Đến ngay đây ạ.” Đoạn, đi về.
Đại trưởng công chúa mở mắt: “Ba Quận khai chiến, đến nay đã ba ngày rồi nhỉ?”
Hà Vạn nghĩ ngợi, nói: “Ba Quận đến kinh, đường xá xa xôi, cho dù phong hỏa truyền hào, hôm nay cũng mới đến, đã ba ngày ạ.”
“Quả thật là giao phong trước mặt Thục quận và Đại Tư Mã à?”
“Đúng ạ.” Hà Vạn đáp.
Đại trưởng công chúa gật đầu.
“A Vạn.” một lát sau, bà nhìn Hà Vạn trong gương, trên mặt mang theo nghi hoặc: “Ngươi nói, Ba Quận dù giàu có, so sánh với Trung Nguyên, cũng chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé; mà triều đình chuẩn bị chiến đấu nhiều năm, Bộc Dương Vương cũng không phải không biết, trận chiến này ai sẽ thắng?”
Hà Vạn khẽ giật mình, suy tư một lát, nói: “Tiểu nhân cho rằng, Bộc Dương Vương hàng năm nuôi tư binh, đều xuất phát từ lợi nhuận muối, bây giờ lợi muối bị đoạt, nếu không lập tức khai chiến, Bộc Dương Vương không thể nuôi dưỡng. Lần này Bộc Dương Vương hành động như vậy không phải để thắng, chính là bất đắc dĩ vậy.”
Đại trưởng công chúa không nói gì, hai hàng mày trầm ngưng.
Sau đó, bà tự giễu cười một tiếng: “Thôi, không quan tâm anh ta nữa.” Nói, nhìn về phía Hà Vạn: “Trong cung có tin tức không?”
Hà Vạn nói: “Hôm nay tiểu nhân có tìm hiểu, khí sắc hoàng hậu mạnh khỏe ạ.”
Đại trưởng công chúa gật đầu, lại hỏi: “Con dâu ta thì sao?”
Hà Vạn hơi do dự, nói: “Vẫn chưa thấy tin tức, tiểu nhân chỉ biết Đại Tư Mã phủ và Kinh Triệu phủ còn đương tìm.”
Đại trưởng công chúa trầm ngâm, nhìn ông ta: “Ngươi cho rằng chuyện này thế nào?”
Hà Vạn nói: “Theo dấu hiệu lúc trước, phu nhân được cho là bị bắt cóc. Tiểu nhân từng nghĩ, nếu là bắt cóc, quyết là vì vật chất, qua chẳng lâu sẽ có người đến thương lượng, song…” ông ta nhìn Đại trưởng công chúa, cười khổ cúi đầu: “Tiểu nhân ngu dốt.”
Đại trưởng công chúa vẻ mặt không gợn sóng, nhàn nhạt hỏi: “Ta nhớ ngươi từng nói, Đại Tư Mã phủ vẫn chưa báo cho Phủ Thần?”
Hà Vạn nói: “Chưa tiết lộ ạ, nhưng bây giờ Đại Tư Mã đến Linh Lăng, nói không chừng đã gặp công tử.”
Đại trưởng công chúa gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi nhớ lại thần sắc lúc Cố Quân nhìn Phức Chi hôm ấy dâu về gặp cha mẹ chồng.
Trong lòng khẽ thở dài, Đại trưởng công chúa phất phất tay.
Hà Vạn hiểu ý, thi lễ lui ra.
Trong đêm một cơn mưa lớn đổ, sáng sớm, bầu trời quét qua vẻ lo lắng, cuối thu trời mát, mặt trời rực sáng thanh thiên.
Thị tỳ bưng canh nấu xong vào trong đình tây, ngước mắt lên trông thấy Phức Chi đang ngồi trên một gốc cây già trong đình, cúi đầu cầm kim khâu. Thị nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy trong tay Phức Chi đã hoàn thành xong một nửa đường vân, bật cười: “Phu nhân thêu giỏi quá ạ!”
Phức Chi ngẩng đầu, mỉm cười. Nàng nhìn canh trong tay thị tỳ, hỏi: “Đây là gì?”
“Canh cá ạ.” Thị tỳ nói, cẩn thận để canh sang một bên, nói: “Là đặc sản cá trích bản địa, rất bổ cho phụ nữ mang thai ạ.”
Phức Chi gật đầu, nhìn món canh cá, chỉ thấy trắng như sữa trâu, mùi hương đậm đặc vào mũi, nghe thôi đã muốn ăn.
Thị tỳ thấy nàng ăn có khẩu vị, bật cười: “Nếu phu nhân thích, bữa ăn sau vẫn sẽ bảo đầu bếp làm, những con cá này là sáng sớm đốc tào sai người đánh ngoài sông, còn nhiều lắm ạ.”
Phức Chi kinh ngạc, đang muốn hỏi lại, lúc đó, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện. Nhìn lại, Vương Toản mặc áo bào nhanh gọn, sải bước đi vào.
Thị tỳ nhìn thấy y, cười một tiếng với Phức Chi, dọn đồ ăn liền cáo lui.
Vết xanh đen dưới mí mắt Vương Toản hình như lại thâm thêm một chút, lại không một chút thần sắc mệt mỏi.”Đã thu dọn xong rồi chứ?” y nhìn Phức Chi, thoáng làm lễ, nói với nàng: “Buổi trưa có thuyền đến Linh Lăng.”
“Buổi trưa?” Phức Chi nghe thế, sự kinh hỉ chầm chậm dâng lên trong lòng.
Ánh mắt Vương Toản thu lại từ khuôn mặt vui mừng không kìm được của nàng, nhìn sắc trời, nói: “Còn một canh giờ, cô thu dọn đi.” Nói đoạn, đi ra phía ngoài.
“Quân hầu xin dừng bước.” Phức Chi ở sau kêu một tiếng.
Vương Toản quay đầu lại.
Chỉ thấy Phức Chi đi lên trước, nhìn y: “Tối hôm qua Quân hầu cả đêm không về, không biết chiến sự có gì gấp gáp không?”
Vương Toản khẽ giật mình, ánh mắt khẽ đảo bốn phía, một lát sau, đáp: “Bộc Dương Vương tập kích quận Thục, đang kiềm giữa với Đại Tư Mã.”
Thần sắc Phức Chi ngưng lại, sau đó, gật đầu nói: “Ra thế.”
Vương Toản không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Lúc đến Phức Chi vốn một thân một mình, cũng không có bao nhiêu đồ mà thu dọn. Đến buổi trưa, xe ngựa đi tới, nàng ngồi lên trên xe rất nhanh.
“Phu nhân.” lúc chuẩn bị xuất phát, thị tỳ vội vàng chạy đến, cầm một cái bao vải trĩu nặng trong tay, đặt ở trên xe.
Phức Chi kinh ngạc, mở bao vải ra, chỉ thấy là một cái bao lá sen đựng lương khô, còn có một cái bình gốm. Nàng mở bình gốm ra, mùi hương cá canh đậm đặc tỏa ra, còn bốc hơi nóng.
“Đốc tào bảo tiểu tỳ mang đến ạ.” Thị tỳ cười nói.
Phức Chi ngẩn người, hỏi thị: “Đốc tào ở đâu?”
Tiểu tỳ nghĩ ngợi, nói: “Mới ra ngoài ạ, hình như đi chỗ phủ quân.”
Phức Chi gật đầu, không khỏi đưa ánh mắt về đường cái, chỉ thấy dưới ánh nắng trắng xóa, người đi đường rải rác.
Lúc này, ngự giả thấy tòng nhân đã đầy đủ, giơ roi quát dài một tiếng, xe ngựa lộc cộc đi động.
Ba Thục đột phát chiến sự, tuy là có tác động đến quận Thành, thuyền trên sông rõ ràng ít đi hơn nhiều, bên bờ, chỉ có mấy chiếc thuyền chở hàng bỏ neo.
Phức Chi bước xuống từ trên xe, nhìn bốn phía, sớm đã có người tiếp ứng tới hành lễ, dẫn nàng và thị tỳ vào một chiếc thuyền chở hàng trong đó.
“Phu nhân có thể vào khoang thuyền nghỉ ngơi trước, sau đó lên đường.” chưởng sự trên thuyền khách khí nói với nàng.
Phức Chi mỉm cười làm lễ. Sau khi chưởng sự đi ra, nàng nhìn trên thuyền, không có xuống khoang thuyền đi, chỉ cùng thị tỳ đi đến một chỗ râm mát trên thuyền rồi ngồi xuống.
Nàng nhìn về phía mặt sông, chỉ thấy nước sông bình lặng, chiếu đến sắc trời, dãy núi xa xa đều hóa thành một mảnh màu sắc xanh nhạt. Nàng bỗng nhớ lại núi Thái Hành, mình rời đi đã có hơn tháng, không biết Diêu Kiền thế nào. Nhìn bộ dáng mình hiện nay, Phức Chi cảm thấy hết thảy những chuyện của nửa tháng nay thoáng như một giấc chiêm bao. May sao, nàng gặp được Vương Toản, không lâu sau đó sẽ được gặp người nhà, cuối cùng đã được giải thoát.
Nghĩ tới những thứ này, Phức Chi thở sâu, dù cảm thấy vẫn không nỡ, cũng đã an tâm hơn rất nhiều.
“Oa! Thuyền nhanh quá!”
Bỗng nhiên, thị tỳ bên cạnh bật ra một tiếng kinh hô.
Phức Chi hoàn hồn, thuận theo hướng thị trông lại, chỉ thấy một cái thuyền lớn lái tới từ bên kia đại giang, đi rất nhanh, bỏ lại mấy chiếc thuyền đi cùng hướng đằng sau. Trên đầu thuyền, một người thân hình cao lớn, đón gió mà đứng.
“Thật tuấn tú quá!” Thị tỳ dùng thổ ngữ quận Thành tán thán nói.
“Nhất định là binh thuyền rồi.” Một chu tử lớn tuổi nhìn bên kia, cười nói.
Thị tỳ hiểu ra. Chiến sự đột nhiên nổ ra, trên đại giang thường gặp binh thuyền, cũng không phải là chuyện gì hiếm có.
Mắt thấy binh thuyền kia sắp đi qua trước mặt, thị đang muốn nhìn kỹ, lúc này, thuyền chở hàng hơi rung nhẹ, chu tử chống chèo, thuyền chở hàng chậm rãi rời bờ.
Thị tỳ đang muốn nhắc nhở Phức Chi ngồi xuống, lại phát hiện Phức Chi bỗng nhiên đứng dậy.
Hai mắt nàng yên lặng nhìn qua con thuyền lớn kia, sau đó, chạy vội tới mép thuyền.
“Phủ Thần!” Nàng giơ hai tay áo lên hết sức hô với con thuyền lớn kia, trong giọng nói tràn đầy kích động khó nén.
“Phu nhân…” Thị tỳ giật mình, vội đi qua, muốn kéo nàng về.
Phức Chi lại hất tay thị ra, hai mắt chỉ mong ngóng thuyền lớn, đi theo nó chạy về bên kia con thuyền chở hàng.
Thuyền lớn đi qua trước mặt họ, mở ra sóng nước tại trên sông thật dài, chốc lát sau, bỗng nhiên dừng lại. Trong ánh mắt giật mình của mọi người, chỉ thấy nó thay đổi phương hướng, lái tới bên này.Cố gắng xong truyện trong tháng 5 hoặc tháng 6 thuiiii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT