Chuyện con mèo dạy hải âu bay

Con mèo mun mập ú


1 tuần


“Tao thật sự ghét phải bỏ lại mày” chàng trai vừa nói vừa vuốt ve cái lưng của con mèo mun béo ú.

Chàng trai quay lại cất đồ đạc vào trong balo. Anh ấy chọn cái cát-sét của The Pur – vật dụng yêu thích của anh ta – cất vào trong, suy nghĩ về nó lần nữa rồi lại lấy ra. Anh ấy không thể quyết định đặt nó trong balo hay bỏ lại nó trên bàn. Thật khó để biết những gì cần mang theo trong kì nghĩ và những gì nên bỏ lại ở nhà. Con mèo mun to béo ngồi trên bệ cửa sổ - nơi yêu thích của nó - quan sát chàng trai xếp đồ.

“Mày có biết tao đặt kính bơi ở đâu không, Zorba? Mày có nhìn thấy kính bơi của tao không. Không, mày sẽ không biết thứ nó là gì, bởi vì mày không thích nước. Mày không biết bạn thân đã bỏ lỡ gì đâu. Bơi lội là hoạt động thể thao vui vẻ nhất đấy. Muốn một ít không?”

Chàng trai đề nghị và lắc cái túi đồ ăn cho mèo  Yum Yum. Anh ấy lấy ra một lượng nhiều hơn cả mức hào phóng. Con mèo mun to béo bắt đầu nhai, chậm rãi, kéo dài sự sung sướng. Quả là đồ ăn ngon, thật giòn và ngon tuyệt!

‘Anh ta đúng là một đứa trẻ tốt' - con mèo nghĩ, cái miệng nó dính đầy vụn thức ăn. ‘ý ta là sao nhỉ “một đứa trẻ tốt”? Anh ta là tuyệt vời nhất ấy chứ'. Nó tự sửa đúng trong khi nuốt chửng thức ăn.

Zorba, con mèo mun to đùng mập ú có lí do tốt cho quan điểm của mình về chàng trai - người mà không chỉ dành tiền cho phần ăn của Zorba trong bữa ăn ngon lành mà còn thường xuyên dọn dẹp sạch sẽ cái hộp nơi Zorba đi vệ sinh. Anh còn tán chuyện với Zorba và cho nó những đồ vật quan trọng. 

Họ dành nhiều thời gian ở cùng nhau trên ban công, ngắm nhìn giao thông nhộn nhịp của cảng Hamburg. Rồi sau đó, chàng trai hỏi "Zorba, mày có thấy con tàu kia không? Mày biết nó đêm từ đâu không? Là Liberia - một quốc gia thú vị ở Châu Phi được thành lập bởi những người từng là nô lệ. Khi tao lớn lên, tao sẽ là đội trưởng của một con tàu lớn, và tao sẽ chèo đến Liberia. Và mày sẽ đi cùng tao, Zorba. Mày sẽ là một con mèo vượt đại dương tuyệt vời. Tao chắc chắn điều đó. 

Giống như tất cả chàng trai sống ở cảng, anh ấy cũng có giấc mơ có chuyển đi đến những quốc gia xa xôi. Con mèo mun to béo lắng nghe, thoải mái grừ grừ. Nó có thể nhìn thấy mình trên con tàu vượt đại dương lưới xuyên qua những con sóng.

Đúng vậy, Zorba có một sự yêu mến đặc biệt đối với chàng trai và nó sẽ không bao giờ quên nó nợ chàng trai một mạng.

Món nợ của Zorba bắt đầu từ khi nó bỏ rơi cái giỏ là tổ ấm của Zorba và bảy anh chị em khác của mình.

Dòng sữa của mẹ Zorba rất ấm áp và ngọt ngào nhưng Zorba muốn nếm thử những chiếc đầu cá mà những người ngoài chợ ném cho các con mèo to béo. Và nó cũng không muốn ăn chúng một mình. Không, kế hoạch của Zorba là sẽ quay về giỏ và dụ dỗ các anh chị em của mình

“Bấy nhiêu sự chăm sóc từ người mẹ đáng thương là đủ rồi! Không nhìn thấy mẹ đang gầy đi sao? Hãy ăn cá – thứ mà tất cả mèo ở cảng đều ăn.”

Một thời gian ngắn trước khi Zorba rời khỏi giỏ, mẹ Zorba đã nghiêm khắc dạy nó

"Con có bàn chân và khối óc nhanh nhạy. Điều đó rất tốt, nhưng con cần phải thận trọng ở nơi mà con đến. Mẹ không muốn co rời khỏi giỏ. Mai kia đây, con người sẽ đến và quyết định số phận của con và các anh chị em khác của con. Mẹ chắc chắn rằng họ sẽ đặt cho con cái tên hay và sẽ chi con tất cả đồ ăn mà con muốn. Con đã rất may mắn khi sinh ra ở cảng vì con người ở cảng rất yêu thích và bảo vệ loài mèo. Điều duy nhất họ mong đợi ở chúng ta là hãy đuổi lũ chuột đi xa. Oh, đúng rồi, con trai. Con rất may mắn khi là mèo ở cảng – nhưng con cần phải cẩn thận. Có một điều ở con có thể là rắc rối. Hãy nhìn các anh chị em của con. Con có thấy tất cả lông của họ đều có màu xám? Và bộ lông của họ có kẻ sọc, trông như một con hổ? Còn con, khác vớ họ, con sinh ra với bộ lông hoàn toàn màu đen, ngoại cảm một nhúm lông trắng dưới cằm. Nhiều người tin rằng mèo mun mang lại điều không may mắn. Đó là lí do tại sao mẹ không muốn con rời khỏi giỏ, con trai.

Nhưng Zorba – trong lúc ấy vẫn còn là một quả cầu với bộ lông đen như than vẫn bò ra khỏi giỏ. Nó muốn thử những cái đầu cá đó. Và tất cả những điều nó muốn là ngắn nhìn thêm một chút nữa về thế giới này.

Nó cũng không bò đi xa. Nó chạy theo hướng quầy bán cá với cái đuôi của nó dựng đứng và run rẩy. Nó đi ngang qua trước mặt một con chim bự đang ngủ gật với cái đầu đang nghiêng hẳn về một phía. Đó là một con chim vô cùng xấu xí với một cái túi lớn treo dưới mỏ. Đột nhiên, con mèo mun nhỏ không thể cảm nhận được mặt đất dưới chân nữa – không thể phán đoán rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra – nó bỗng thấy mình lộn nhào trên không trung. Nhớ lại bài học đầu tiên mà người mẹ đã dạy, nó quan sát mặt đất để tìm nơi mà nó có thể hạ xuống và đáp đất bằng bốn chân. Nhưng thay vào đó, nó nhìn thấy bên dưới là một con chim đang há to cái miệng chờ đợi.

Nó rơi thẳng xuống cái túi – nơi tối đen và bốc mùi khinh khủng.

“Thả ta ra! Thả ta ra!” – mèo con hét lớn tuyệt vọng

“ Ò… nó biết nói” – con chim kêu lên mà không cần mở cái mỏ 

“Nó là con gì vậy? ”

“Thả ta ra không thì ta sẽ cào đấy” – con mèo la hét hăm dọa

“Ta nghĩ nó là ếch. Mày có phải ếch không ” – con chim vừa hỏi, vừa kẹp chặt cái mỏ dài 

“Tao chết ngạt trong mày mất, con chim ngu ngốc ” – con mèo gầm gừ tức giận

“Phải, mày là ếch, một con ếch màu đen. Thật đáng tò mò”

“Tao là mèo. Và tao đang tức giận. Thả tao ra không thì mày phải hối hận đấy” – Zorba cảnh cáo, liếc nhìn xung quanh tìm chỗ có thể hạ móng vuốt

“Ý mày là tao không phân biệt được sự khác nhau giữa mèo và ếch đó hả? Mèo có lông, nhanh nhạy và có mùi dép đi trong nhà. Mày là ếch. Tao đã ăn một vài con ếch trước đây. Mùi vị không tệ. Nhưng chúng đều có màu xanh, mày không phải là ếch đọc đó chứ?” – con chim càu nhàu, có chút lo lắng

“Phải! Phải! Tao là ếch độc, và bây giờ tao sẽ mang đến điều không tốt.”

“Thật là một vấn đề nan giải. Có lần tao đã nuốt chửng một con nhím có độc nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra với tao cả. Thật khó xử. Hay là tao trực tiếp nuốt chửng mày luôn nhỉ.” – con chim phân vân, ngừng việc càu nhàu và bắt đầu nhảy lên nhảy xuống, đập cánh xoành xoạch. Cúi cùng cũng chịu mở miệng ra. 

Zorba bé bỏng bị ướt sũng bởi nước bọt. Nó thò đầu ra ngoài và nhảy lên mặt đất. Nó nhìn thấy chàng trai – người đang nắm cổ con chim và lắc nó.

“Mày có mù không hả? Con bồ nông ngu ngốc này! Lại đây nào mèo con. Mạng của mày suýt nữa đã kết thúc trong bụng con chim già xấu xí này đấy.” – chàng trai nói, và ôm mèo con vào tay.

Và từ đây, tình bạn kéo dài năm năm bắt đầu.

Nụ hôn của chàng trai lên trán Zorba phân tán dòng hồi ức của con mèo. Nó nhìn chàng trai khoác balo lên vai, đi ra cửa và đứng ở đó nói tạm biệt một lần nữa.

“Chúng ta sẽ không gặp nhau trong bốn tuần. Tao sẽ nhớ về mày mỗi ngày, Zorba. Tao hứa đấy.”

“Bye, Zorba.” “Tạm biệt ” – hai người em trai của chàng trai hét lên và vẫy tay tạm biệt.

Chú mèo lắng nghe tiếng khóa cửa vang lên hai lần rồi chạy ra cửa sổ quan sát gia đình chủ nhân lái xe rời đi.

Con mèo to béo mập ú hít sâu một hơi, hơi thở khoan khoái. Trong bốn tuần này, nó sẽ sống như một vị chúa tể và chủ nhân của ngôi nhà.

 Một người bạn của chủ nhà sẽ đến mở hộp thức ăn cho mèo mỗi ngày và vệ sinh chiếc hộp của Zorba. Có tới bốn tuần để lười biếng trên sôpha, trên giường hoặc ngoài ban công, leo lên mái nhà, nhảy lên nhánh cây dẻ già rồi trượt xuống theo thân cây vào trong sân – nơi mà nó có thể gặp những con mèo hàng xóm. Nó sẽ không thấy chán đâu. Không bao giờ. 

 Ít nhất đó là những gì Zorba – con mèo mập ú to đùng – nghĩ, bởi vì nó không biết được được những gì sẽ xảy ra sau đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play