Dung Hoàng phủi bụi trên quần áo, vẻ mặt chán ghét, “Mấy tên to xác các cậu, ngay cả một cô gái mảnh mai như tôi cũng không đánh lại.”
“Các cậu đều thảm hại như nhau.”
Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím: Mỉm cười.jpg, cười sống sót.jpg.
“Chỉ là dụng cụ thể thao trong trường này chất lượng thực sự không tốt, đánh mất cái đã hỏng rồi.”
Nghe giọng điệu Dung Hoàng khi nói, có vẻ như vẫn còn có chút tiếc nuối, vẫn chưa thoả mãn hoàn toàn.
Anh em Bảy Sắc Cầu Vồng kém chút nữa ngồi bệt xuống đất khóc thành tiếng.
Phải chăng sáng nay ra ngoài không xem lịch vạn niên, nên bọn họ mới xui xẻo như vậy?
Vậy mà đụng phải con nhỏ điên.
Nghĩ lại, dù sao bọn họ cũng là vương bát của Chương Cẩm... À không, là bá vương, tại sao bọn họ lại thua trước mặt quả bí đao nhỏ trước mặt?
Dung • quả bí đao • Hoàng: “Cậu nói tôi là cái gì?”
Những người kia nhe rặng trợn mắt, vẻ mặt cứng đờ, nhìn bộ dáng dữ tợn của Dung Hoàng, đột nhiên cảm thấy trời sắp sập.
Trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, dù sao cũng không ai nghe thấy.
Nhưng nếu không cẩn thận nói ra thì chính là người thiếu thông minh.
Là Cửu Vĩ Kim Phượng có huyết mạch cao quý và thuần khiết, Dung Hoàng được trời phú cho vẻ ngoài xinh đẹp, bối cảnh hùng hậu
Nhưng có câu nói rất hay: Nếu ông trời mở cho bạn một cánh cửa, chắc chắn sẽ đóng cho bạn một cánh cửa khác.
Đối với những tình huống bất ngờ mà cuộc sống mở ra, một người như Dung Hoàng, nhược điểm duy nhất chính là chiều cao.
Nhìn chung quanh Thần giới, số lượng nữ thần tiên thấp hơn Dung Hoàng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vì vậy, điều này đã trở thành cấm kỵ đối với Dung Hoàng.
Ai mà nhắc đến sẽ chết.
"Các người có thể gọi tôi là quả bí đao sao?” Dung Hoàng nâng cằm hỏi.
Rõ ràng là nàng mặc nhiều mà thôi.
Nàng vẫn là một cô gái xinh đẹp, eo nhỏ chân thon.
Đồng thời, nàng nhặt chiếc vợt cầu lông còn nguyên vẹn trên bàn lên, đánh thẳng vào mặt những người đó.
Trong lúc nhất thời, trong phòng dụng cụ vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
Cuối cùng, Dung Hoàng đá vào đống vợt cầu lông đã gãy thành hai mảnh dưới chân, “Hôm nay coi như xong, lần sau nếu tôi bắt được, tôi sẽ xé da các người.”
Dung Hoàng dữ dằn uy hiếp.
Chiếc vợt cầu lông bị nứt phát ra tiếng lạch cạch, những người kia giật mình, vội vàng gật đầu.
"Nếu sau này Bồng Duyệt để các cậu đến gây phiền toái cho tôi, tôi sẽ hoàn trả toàn bộ cho cậu ta." Dung Hoàng cảm thấy mình thật sự rất thích hợp đóng vai phản diện!
Tóc xanh có chút do dự, dù sao cũng là nữ thần trong lòng…
Chợt thấy Dung Hoàng chậm rãi bước đến trước kệ để tạ, mí mắt tóc xanh giật giật, sau đó cậu ta nhìn thấy Dung Hoàng không chớp mắt, lấy một quả tạ trên kệ xuống.
“Thử một chút?” Dung Hoàng nheo mắt, giọng điệu dịu dàng nói.
Nhưng trong mắt anh em Bảy Sắc Cầu Vồng, nàng chẳng khác gì con quỷ nhỏ.
Ngay cả khi ra ngoài nói với người khác rằng những vết thương trên cơ thể họ là do con nhỏ lùn... này gây ra, có lẽ sẽ chẳng có ai tin.
Nghĩ đến ánh mắt mong đợi của Bồng Duyệt trước khi rời khỏi phòng dụng cụ, trái tim tóc xanh lam như rỉ máu.
"Không cần, tôi biết nên làm thế nào." Tóc xanh lam vội vàng nói.
Dung Hoàng hài lòng, đánh quả tạ về chỗ cũ.
"Được rồi, tất cả giải tán đi." Muốn làm gì thì làm đi.
Như thể nhận được ân xá, anh em Bảy Sắc Cầu Vồng đã sớm quên đi sự hung hãn ban đầu, vắt chân lên cổ biến mất trong chớp mắt.
—
Dung Hoàng hừ một tiếng, thong thả đi ra khỏi phòng dụng cụ, suýt chút đụng người bị thương.
"Người anh em, đi đường phải chú ý chứ, không thấy đụng phải người sao?" Dung Hoàng che mũi, mắt cũng không nhấc lên nói.
“Ồ, không nhìn thấy.” Một giọng nói lười biếng mỉm cười vang lên trên đầu.
Dung Hoàng vội vàng ngẩng đầu lên.
Ồ, hóa ra là đối thủ cạnh tranh.