Dung Hoàng đặt hai tay lên đầu gối, toàn bộ hành trình đều mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chào dì.”
Ánh mắt của dì thật tốt.
Đường Tiễn: Mỉm cười.JPG.
"Chào Hoàng Hoàng." Người phụ nữ xinh đẹp bảo mẹ Dung và Dung Hoàng ngồi xuống, sau đó bắt đầu nhiệt tình trò chuyện.
Qua cuộc trò chuyện của hai người, Dung Hoàng biết được mẹ Dung và mẹ của Đường Tiễn là bạn học cấp ba, nhiều năm như vậy vẫn còn liên lạc.
"Hoàng Hoàng chắc đang học lớp 12 phải không? Con bé đang học trường nào thế?" Mẹ Đường đột nhiên chuyển chủ đề sang Dung Hoàng.
“Ừ, ở Chương Cẩm.”
“A Tiễn nhà tớ cũng ở Chương Cẩm. Hoàng Hoàng học lớp nào?”
“Lớp năm.”
"Lớp năm? Cùng lớp với A Tiễn." Mắt mẹ Đường sáng lên.
Đường Tiễn ngước mắt liếc Dung Hoàng, sau đó nhẹ gật đầu, không nói gì.
Người trước mặt hắn có thật sự là người đã nhấc xe lăn xuống cầu thang không chớp mắt, làm gãy cả chục cây vợt cầu lông trong một lần không?
Nếu Đường Tiễn không tận mắt nhìn thấy, đồng thời còn có cả đống vợt cầu lông làm bằng chứng, Đường Tiễn thật đúng là sẽ bị lừa.
Nhận thấy Đường Tiễn và Dung Hoàng ngồi đó không nói chuyện, mẹ Đường phỏng đoán, một cô gái ngoan ngoãn như Dung Hoàng sẽ không thể chơi với đứa con trai phản nghịch của mình, nhất định là chưa quen nhau.
Sau đó, bà phân phó cho Đường Tiễn: “Con đưa em Hoàng Hoàng ra ngoài chơi đi, mẹ nhớ hình như ở tầng hai có một cửa hàng đồ ngọt rất ngon.”
Đường Tiễn liếc nhìn Dung Hoàng, thấy nàng đang cảnh giác nhìn mình, hắn đang có ý từ chối.... Lời từ chối bị nuốt chửng.
Khẽ nhếch môi, Đường Tiễn đứng dậy, đi đến phía sau Dung Hoàng, nắm lấy tay cầm xe lăn, “Vâng.”
Đường Tiễn cụp mắt xuống, nhìn đỉnh đầu mềm mại của Dung Hoàng, trên đó có một chiếc dây buộc tóc hình con thỏ nhỏ, trắng trẻo mũm mĩm.
Cố nhịn không được xoa đầu, Đường Tiễn khàn giọng nói: “Đi thôi, em Hoàng Hoàng.”
Toàn thân Dung Hoàng đột nhiên cảm thấy giật mình.
Nếu bây giờ Dung Hoàng đang ở hình dạng thật, tất cả lông vũ được chải chuốt đẹp đẽ của nàng đều sẽ nổ tung.
Nhìn đi nhìn đi.
Hắn không chỉ muốn tranh giành vai phản diện với nàng, giờ đây còn muốn làm điều ác với nàng.
Mẹ ơi, cứu con.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi Dung Hoàng nhìn thấy Đường Tiễn thì không khỏi xù lông.
Hận không thể nấp ở nơi hẻo lánh, không lộ ra một sợi lông nào.
Loại cảm giác này, có vẻ đã từng biết.
Mẹ Đường nhìn hai người rời khỏi phòng, mỉm cười nói đùa: "Đến bây giờ tớ mới biết hai đứa là bạn cùng lớp, thật đúng là duyên phận.”
"Đúng rồi.” Mẹ Đường đột nhiên đổi chủ đề, “Thân thể của Hoàng Hoàng gần đây thế nào rồi?”
“Tốt hơn trước đây nhiều rồi. Lúc trước con bé còn nói với tớ chân đã có cảm giác, tớ nghĩ con bé sẽ sớm rời khỏi xe lăn thôi.”
Bây giờ, mẹ Dung chỉ vừa nghĩ đến chân của Dung Hoàng rất có thể hồi phục đã cảm thấy vui mừng.
Mẹ Đường rót đầy cốc trước mặt mẹ Dung: “Vậy là tốt rồi.”
—
Đường Tiễn thật sự đã dẫn Dung Hoàng đến cửa hàng đồ ngọt ở tầng hai.
Lúc này, phần lớn bên trong cửa hàng là thanh niên, mà cơ bản là đang hẹn hò với nhau.
Chợt nhìn thấy Đường Tiễn đẩy xe lăn đi vào, không ít người đầu tiên là ném ánh mắt tiếc nuối về phía Dung Hoàng, sau đó là nhìn Đường Tiễn với vẻ cảm thông.
Dung Hoàng không rõ ràng cho lắm, hỏi Đường Tiễn: “Sao bọn họ lại nhìn tôi như vậy?”
Ánh mắt Đường Tiễn tập trung vào đôi mắt đen láy ẩm ướt của Dung Hoàng một lát, sau đó hắn bình tĩnh quay đi, nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ là bởi vì tôi quá bắt mắt?"
Một giây tiếp theo, hắn nghe thấy Dung Hoàng không chút che giấu trào phúng, “Phốc ha ha ha, cậu đang đùa tôi à?”
Người này sao lại buồn cười như vậy?
Quả thực muốn cười chết mất.
Nụ cười nhẹ trên môi Đường Tiễn biến mất ngay lập tức, không để lại dấu vết.