Không biết là ai cười khúc khích trước, sau đó vô số tiếng cười liên tiếp vang lên ở xung quanh.

Trên tầng thượng của Minh Châu tháp có không ít người ở đó, hôm nay tuy nói có chương trình《 Chỉ số tâm động》 quay chụp ở chỗ này, nhưng các du khách vẫn vây quanh ở bên cạnh để ăn dưa xem diễn.

Có thể là thấy sắc mặt của Bùi Hí có chút khó coi, đạo diễn vội tự mình tiến lên uyển chuyển mà đuổi người: “Xin lỗi mọi người a, bên này tổng nghệ đang quay, hiện tại cần mọi người nhỏ tiếng lại”

Bởi vì số lượng du khách không ít, cho nên nhân viên công tác giải quyết sự việc cũng cần một chút thời gian.

Có một số du khách nhịn không được oán giận:  “Vừa rồi rõ ràng không cần im lặng, hiện tại lại nói muốn tĩnh lặng.”

Lúc này, một người bạn nhỏ từ trong góc xuất hiện. Không biết anh ta đã lấy dây thép cầu ở đâu ra, chỉ thấy anh ta đưa hết cho Bùi Hí.

Bùi Hí nhìn dây thép cầu mới tinh trong lòng bàn tay, nhíu mày xuống, theo bản năng hỏi: “Cho tôi cái này để làm cái gì?”

Bạn nhỏ đó có chút thẹn thùng, không nói chuyện, nhưng thật ra Lục Ninh đã hiểu ý tứ của hắn.

Cô rất tri kỷ mà ở bên cạnh giải thích một câu, “Nắn dây thép cầu, thì có thể bớt dầu mỡ hơn.”

Tiếng cười ở bên cạnh càng thêm lớn một ít.

Bùi Hí:……

Câu nói này lực sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực cao.

Sắc mặt của Bùi Hí đã không thể dùng hai từ “Khó coi” để hình dung.

Tốc độ sơ tán của nhân viên công tác  lại nhanh hơn một chút, không trong chốc lát, xung quanh chỉ còn dư lại nhân viên《 Chỉ số tâm động 》.

Nhu Nhu ho nhẹ một tiếng, chủ động giải vây:  “Oa, ở tầng này ngắm cảnh phong cảnh thật tốt.”

Diêu Hàm Hàm cũng nói tiếp nói:  “Đúng vậy nha, có thể quan sát cả thành phó.”

Sau khi hai nữ khách mời giải vây, không khí ở hiện trường bắt đầu ấm trở lại.

Trịnh Thúc ngắm nhìn nơi xa, nói:  “Trong năm mới tôi có một cái kế hoạch là leo núi Corcovado ở Rio De Janeiro của Brazil.” Nói xong, hắn hỏi mấy vị khách mời khác:  “Mọi người có thích leo núi không?”

(*)Corcovado ( phát âm tiếng Bồ Đào Nha: [koʁkoˈvadu] ) có nghĩa là " người gù " trong tiếng Bồ Đào Nha , [1] là một ngọn núi ở trung tâm Rio de Janeiro , Brazil . Đó là một đỉnh đá granit cao 710 mét (2.330 foot) nằm trong Rừng Tijuca, một công viên quốc gia.

 

Tuy nói hắn đang hỏi các khách mời khác, nhưng hắn chỉ xem mỗi Mộ Bảo Châu là nữ khách mời.

Mộ Bảo Châu lắc lắc đầu, ngọt ngào nói: “Trước nay tôi chưa từng leo núi bao giờ.”

Trịnh Thúc chỉ cảm thấy mình có cơ hội để biểu hiện: “Nếu có cơ hội cô vẫn nên trải nghiệm thử một chút,  tôi có đủ kinh nghiệm, có thể cùng cô leo núi. Ngoại trừ leo núi, ngày thường Mộ tiểu thư còn có sở thích gì không?”

Mộ Bảo Châu không đáp, hỏi lại:  “Anh có sở thích gì?”

Trịnh Thúc cười sang sảng: “Sở thích của tôi tương đối nhiều, kiếm thuật, cưỡi ngựa, nuôi thú cưng. Đúng rồi, ở thời điểm Dubai, tôi có nuôi một con sư tử nhỏ màu trắng, vô cùng xinh đẹp, giống như là một con mèo lớn ngoan ngoãn dịu dàng.”

Sư tử nhỏ!

Ba vị nữ khách mời đều bị những lời này hấp dẫn chú ý.

Nhu Nhu tràn đầy tò mò: “Anh có ảnh chụp của nó sao?”

“Có.”

Trịnh Thúc thoải mái hào phóng mà cùng các nàng xem tiểu sủng vật đáng yêu của hắn, một bên hắn cho các cô xem, một bên lại nói: “Đáng tiếc cá nhân trong nước không thể nuôi sư tử nhỏ. Tôi cũng chỉ có thể ngẫu nhiên đi Dubai để nhìn nó. Nó thực sự rất ngoan, có thể tùy tiện sờ.”

Sắc mặt của Bùi Hí và một nam khách mời khác là Tô Phù nhìn qua đều không được tốt.

Ba nam khách mời, Tô Phù là người có cảm giác tồn tại thấp nhất.

Hắn còn chưa tốt nghiệp đại học, là hotboy hệ tài chính, ngày thường ở trong trường học cũng được coi là thiên chi kiêu tử, người theo đuổi rất nhiều. Nhưng không có biện pháp, trong chương trình này, hai vị nam khách mời khác lớn tuổi hơn so với hắn, khí chất cũng mạnh mẽ hơn hắn,  đến nỗi màn ảnh chiếu hắn cũng không tính là nhiều.

Bùi Hí nhíu mày chen vào nói: “Bảo Châu, chỉ là một con sư tử thôi, nếu cô thích nó, chúng ta cũng có thể đi Dubai nuôi một con sư tử nhỏ. Có thể giải quyết bằng tiền bạc, đều không phải vấn đề gì lớn.”

Dứt lời, ánh mắt của Bùi Hí cùng Trịnh Thúc giao nhau ở không trùng, phát ra tia lửa hừng hực.

Việc hai người bất hòa cơ hồ đã thể hiện ra ở bên ngoài.

Bọn họ như là những con sư tử dũng mãnh đang tranh đoạt lãnh địa, nhìn nhau như hổ rình mồi, dường như là một lời không hợp, hai người bọn họ hai có thể sẽ đánh nhau ngay.

Lúc này, bên cạnh chậm chạp vang lên một tiếng nói: “Một đợt phô trương này, tôi cho các anh 82 điểm, 18 điểm còn lại nên làm tròn thành 666 cho các ngươi.”

Không khí giương cung bạt kiếm của hai nam khách mời dừng một chút.

Không khí ở hiện trường lâm vào trầm mặc xấu hổ.

Phòng phát sóng trực tiếp đang an tĩnh cũng lại bắt đầu náo nhiệt lên một lần nữa.

【 hảo gia hỏa, ta trực tiếp hảo gia hỏa, mấy nam khách mời nói cái gì nhà, cái gì núi, lại là sư tử nhỏ gì đó ở Dubai, Brazil  gì đó. Đến tôi cũng không dám mở miệng nói chuyện. 】

【 Tôi cũng không dám mở miệng nói chuyện, thậm chí còn xuất hiện một chút cảm giác tự ti. 】

【 Bọn họ nói gì tôi đều không hiểu. 】

【 nhưng vừa rồi Lục lão sư nói như vậy,  tôi chỉ muốn cười ha ha ha ha, Lục lão sư thật là cao tay!!! 】

【 Lục lão sư nói rõ là hai người này đang phô trương ha ha ha, quả nhiên Lục lão sư mới là người đỉnh nhất, cái gì cũng dám nói, bội phục! 】

Bởi vì trải qua sự việc dây thép cầu và câu chuyện 82 điểm, cho nên ngày hôm nay quay chụp ở bên ngoài đã nhanh chóng kết thúc.

Ở trên đường trở về, Bùi Hí hỏi đạo diễn của chương trình: “Mọi người trên mạng nói như thế nào?”

Bọn họ có cảm thấy hắn cùng Mộ Bảo Châu rất xứng đôi hay không?

CP Diễn Châu có xuất hiện nhiều ở trên mạng hay không?

Có phải có rất nhiều người xem nói ngọt ngào hay không?

Có phải có rất nhiều cư dân mạng đang ghép CP của bọn họ hay không ?

Trên mặt đạo diễn có chút xấu hổ: “Hiện tại chương trình mời là giai đoạn bắt đầu, cho nên……”

Bùi Hí đã hiểu, xem ra fan CP trên mạng còn chưa đủ nhiều.

Hắn nhíu mày: “Làm cho Lục Ninh bớt nói lại”. Mỗi lần đều là bị Lục Ninh làm phá hủy không khí. Nếu không có Lục Ninh ở giữa quấy rối, không chừng hiện tại hắn đã thành công nắm bàn tay nhỏ của Mộ Bảo Châu.

Đạo diễn trong lòng kêu khổ.

Khiến cho Lục Ninh làm cố vấn là do Bùi Hí, muốn Lục Ninh ăn cẩu lương của cũng là Bùi Hí, lại muốn làm Lục Ninh ít nói vài câu cũng chính là Bùi Hí.

Nói chung Lục Ninh như là một công cụ người giá rẻ, cho dù cô làm như thế nào cũng là sai.

Hắn gật đầu nói: “Tôi đã biết, tôi sẽ cùng cô ấy thương lượng lại.”

Bùi Hí ừ một tiếng, vẻ mặt lãnh khốc mà nói: “Cậu nói với cô ta, không cần mơ mộng không thực tế, mặc kệ cô có làm như thế nào, có thể làm Bùi phu nhân chỉ có một mình Bảo Châu.

Sau khi trở lại Tâm Khiêu Tiểu Ốc, đạo diễn lập tức tìm được Lục Ninh, nói cô trong lúc phát sóng trực tiếp bớt tranh cãi lại, tốt nhất ngoại trừ thổi cầu vòng, còn lại thì không nói gì.

Lục Ninh căn bản không đem đoạn đối thoại này để ở trong lòng.

Cô biết hiện tại Bùi Hí sẽ không đuổi cô ra khỏi chương trình này, rốt cuộc thì, hắn còn phải tự mình cho cô cẩu lương của hắn nha.

Đến nỗi một ngụm cẩu lương ăn hay không ăn hay là ăn như thế nào, việc đó đều do Lục Ninh tự mình quyết định.

Nàng nga một tiếng, nói với đạo diễn: “ Ông cũng chuyển cho hắn một câu đi.”

Đạo diễn chỉ cảm thấy đầu của mình ngày càng to lên: “Cô nói đi.”

“Ông nói với hắn, việc của mỹ nữ này, hắn không có quyền quản.”

Đạo diễn:……??? Mỹ nữ? Cô???

Sau khi tiễn đạo diễn còn đang trong trạng thái không nói lên lời, phòng của Lục Ninh lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Là Mộ Bảo Châu.

Diện mạo của Mộ Bảo Châu tinh xảo xinh đẹp, trên người giống như có chút tiên khí, cô ta vừa thấy Lục Ninh, liền làm vẻ mặt xinh đẹp buồn rầu nói: “Chị, em biết trong lòng chị không vui. Thực xin lỗi, đều là do em không tốt.”

Lục Ninh chuẩn bị đóng cửa: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Mộ Bảo Châu nhắm mắt lại, khóe mắt có vài giọt nước mắt rơi xuống, trông như là mỹ nhân rơi lệ.

Lục Ninh đã bị công phu rơi lệ đó làm khiếp sợ rồi, thật là giỏi, trách không được một lòng muốn tiến vào giới giải trí,  kỹ thuật diễn này thật sự không tồi.

“Thực xin lỗi, chị, em đã nói với hắn thật nhiều lần rồi, bảo hắn không cần thích em, hãy thử thích chị, chỉ là hắn không nghe, hắn nói cũng chỉ thích em…… Em cũng không có cách nào.”

Lục Ninh lập tức nghe hiểu ý của câu nói này, hóa ra là tới trước mặt nàng mà khoe khoang.

Nhìn cho rõ, cái mà cô cầu còn không được, tôi còn khinh thường nó.

Ngay cả khi tôi không cần hắn thích thì hắn cũng không chịu đâu.

Lục Ninh vẻ mặt cảm khái nói: “Về sau đóng vai trà xanh, không phải cô diễn thì tôi sẽ không xem.”

Mộ Bảo Châu nghe ra ý tứ của câu nói này, động tác khóc thút thít cũng dừng một chút.

“Không có việc gì thì tôi đóng cửa.”

Nói xong, Lục Ninh không chút do dự mà đóng cửa phòng lại.

Nhưng mà qua một cánh cửa, cô bỗng dưng cảm thấy có chút khó thở, như là bị bệnh hen suyễn.

Không thể nào là bị Mộ Bảo Châu làm cho tức rồi đi?

Hệ thống công đức gần đây vẫn luôn ở biến mất lại một lần nữa xuất hiện, nó dùng giọng điệu uể oải mà nói: 【 Vừa rồi Mộ Bảo Châu lại đoạt lấy vận khí của cô. Biểu hiện của bị lấy mất vận khí được thể hiện ở nhiều mặt, như vận khí kém, tình trạng của cơ thể cũng trở nên kém vân vân. 】

Lục Ninh sửng sốt một chút.

Lại cướp đoạt?

Nàng vội chạy đến trước gương trong WC quan sát bản thân, quả nhiên, vận khí màu đỏ trên người cô lại loãng một chút, xung quanh phần lớn là khí vận màu xám. Màu xám tượng trưng cho sự bất hạnh cùng mê man. Nếu cứ như vậy một lần nữa, vận khí của cô sẽ hoàn toàn bị đoạt lấy.

“Ngươi làm sao vậy? Thanh âm nghe có chút suy yếu?”

Hệ thống công đức tận lực mà giải thích đơn giản: 【Trên người Mộ Bảo Châu có một cái không gian tùy thân, bên trong có một đồ vật dựa vào việc đoạt lấy vận khí của người khác để thăng cấp nước suối, uống nước suối cô ta sẽ trở nên càng ngày càng đẹp. Tôi với không gian tùy thân này là có quan hệ đối lập nhau, nó mạnh, thì tự nhiên tôi sẽ yếu đi. 】

Lục Ninh đã hiểu. Mộ Bảo Châu có bàn tay vàng, nhưng mà bàn tay vàng kia của cô ta không phải là cái gì tốt, chuyên môn đoạt lấy vận khí của người khác.

Phỏng chừng sau khi đoạt lấy vận khí của cô xong, Mộ Bảo Châu sẽ tìm tới những người tiếp theo.

Lúc trước từ Bùi Hí cầm lấy chi phiếu 1500 vạn cũng chỉ là một tờ giấy, còn không thể thay đổi thành công đức thiết thực.

Tình huống khẩn cấp, ngay lúc đó, cô chỉ có thể lại lần nữa đi vào giấc mộng.

Chỉ hy vọng lúc này đây có thể nhanh chóng kết bạn với lão đại có nhiều ông đức, cùng hắn dùng chung công đức.

Ban đêm.

Lục Ninh lại một lần vào giấc mộng của Cảnh Dịch.

Lúc này địa điểm đi vào giấc mộng cuối cùng cũng không phải là văn phòng.

Cô đánh giá xung quanh một chút, suy đoán nơi này chắc là nơi mà Cảnh Dịch sinh hoạt, trống trải, xa hoa, thiếu đi vài phần không khí ấm áp.

Không biết trong nơi hắn ở trong hiện thực có phải giống với trong mộng hay không.

Bên tai Lục Ninh truyền đến tiếng nước thưa thớt, nếu cô không có đoán sai nói, chủ nhân của giấc mộng hẳn là đang tắm rửa ở trong mộng.

Cho nên, vị ảnh đế trong truyền thuyết này không chỉ có năng lực công tác mạnh, còn có thói ở sạch?

Ở trong mộng không phải làm việc, chỉ là tắm rửa?

Xét thấy Cảnh Dịch không có vội vàng, trước mắt Lục Ninh chỉ có thể ngồi ở sô pha trong phòng khách.

Căn biệt thự này nhìn rất lớn, trống rỗng, ngoại trừ Cảnh Dịch cùng với cô, một người khác cũng đều không có. Có khả năng trợ lý tên là Tiểu Mục, còn có nơi ở khác. Mỗi lần chỉ có một mình Lục Ninh đi vào giấc mộng, hệ thống công đức cũng không tới. Cho nên nhất thời cô có chút buồn chán muốn chết.

Cũng may tiếng nước rất nhanh đã dừng lại.

Lục Ninh theo bản năng mà quay lưng, ánh mắt hướng phòng tắm ở bên kia mà  nhìn qua.

Thực nhanh chóng, cửa phòng tắm đã được mở ra, hơi nước bốc lên từ bên trong toát ra ngoài.

Sau đó, một người đàn ông được bao quanh bởi ánh sáng vàng, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm và vừa lau tóc vừa đi tới.

Nếu có fans của Cảnh Dịch ở chỗ này, tiếng thét chói tai phỏng chừng đều có thể lật được trần nhà. Nhưng nói thật, Lục Ninh chỉ chú ý tới một chùm ánh sáng vàng kia, những cái khác cũng chưa chú ý tới.

Ngược lại trên người cô lại có một mảng lớn khí vận xám, nhìn chùm ánh sáng vàng kia cũng thật làm cho người ta thèm muốn a.

Có thể do cô không cẩn thận phát ra một chút tiếng động, cho nên giây tiếp theo, cô đã đối diện với một đôi mắt đen thâm thúy.

Bị phát hiện!

Tránh cho giống như lần trước, khi xuất hiện chỉ kịp nói một câu đã bị đá ra khỏi cảnh tượng trong mộng của Cảnh Dịch, Lục Ninh quyết định lớn tiếng dọa anh.

“Cái đó… kết giao bằng hữu không?”

Động tác chà lau tóc của anh ấy dừng một chút, dùng giọng nói như khối băng va chạm pha lê, nhàn nhạt hỏi lại: “Vì sao?”

Vì sao?

Đương nhiên là vì thèm anh……

Một mảng vận khí màu vàng trên người anh….

Nhưng mà lời này không thể nói ra.

Thử hỏi bạn sẽ chấp nhận một cái ôm mãnh liệt của người tiếp cận bạn với mục đích riêng, làm bằng hữu sao?

Người bình thường đều sẽ không thể chấp nhận.

Cho nên, câu nói thật này không thể nói ra, nhưng mấy câu nói thật khác thì có thể nói.

Lục Ninh trầm mặc một chút, cực kỳ thực lòng mà nói: “Bởi vì, anh không sến súa a.”

Đúng vậy, sau khi ở kiến thức qua sự dầu mỡ của cặn bã xã hội, Lục Ninh cảm thấy, không dầu mỡ, cũng là một lời khen rất chân thành.

Cảnh Dịch:……

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play