Bùi Hí nghe thấy câu đó còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”

Lục Ninh nhún vai: “Bùi Hí, anh giả vờ cũng chẳng thú vị a.” Nghe nói cho mượn tiền thì mới là đại gia. Tuy nói Bùi Hí không vay tiền của nguyên chủ, nhưng mà đưa lễ vật so với việc cho mượn tiền cũng không khác biệt lắm, muốn lấy lại cũng không dễ dàng. Nhưng mà Lục Ninh cảm thấy Bùi Hí hẳn là không để bụng một chút tiền như vậy.

Rốt cuộc thì Bùi Hí không chỉ là Bùi tổng, hắn vẫn là nam chủ a.

Nếu không để bụng chút tiền này, vậy chắc là sẽ trả lại đi.

Đúng lúc số tiền này trong mắt của Bùi Hí cũng không đáng bao nhiêu, nhưng ở trong mắt cô một chút cũng không nhỏ. Nói cách khác, số tiền này có gì không tốt? Tiện nghi này cho ai cũng được nhưng không thể là Bùi Hí a.

Bùi Hí nhăn chặt mày. Trong lúc hắn nhíu mày, có ba phần không kiên nhẫn, ba phần lãnh đạm, ba phần châm biếm: “Lục Ninh, cô lại đang làm trò gì vậy?”

Lục Ninh:???

Cô không thể không nhẫn nại mà lặp lại một lần nữa: “Đem đồ vật tôi tặng cho anh trả lại, ok?”

“Lục Ninh, tôi cảnh cáo cô, không cần lại dùng lạt mềm buộc chặt với tôi, vô dụng, trong mắt tôi chỉ có Bảo Châu.” Trong trí nhớ, mỗi lần đều là Lục Ninh đuổi theo tặng cho hắn lễ vật, hắn một chút đều không muốn. Nhưng mà số lần quá nhiều, hắn lại không có nhiều kiên nhẫn, liền dứt khoát nhận lấy lễ vật, như vậy ngược lại bớt việc.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Ninh nói muốn đem lễ vật lấy về.

Ở trong mắt Bùi Hí, chẳng qua lại là Lục Ninh dùng thủ đoạn vụng về hấp dẫn hắn thôi.

Lục Ninh có chút cạn lại. Các bá tổng trong sách thời xưa đều là một bộ dạng nghe không hiểu tiếng người sao?

Cô không thể không tốc chiến tốc thắng nói: “Cái ngọc thạch trên cổ Mộ Bảo Châu là tôi dùng số tiền tám chữ số mua lại, rồi đưa cho anh, trả lại cho tôi.”

Bùi Hí vừa nghe liền biết Lục Ninh đây đang ghen tị.

Nói đến khối ngọc thạch kia, cũng là vừa khéo. Sau khi Lục Ninh đưa cho hắn thì trong lúc vô tình bị Mộ Bảo Châu thấy được, hắn thấy Mộ Bảo Châu thực thích nó, thêm vào đó hắn còn hỏi qua Mộ Bảo Châu có ngại khối ngọc thạch này là Lục Ninh tặng hắn không, Mộ Bảo Châu nói một chút đều không ngại, cho nên hắn liền đem ngọc thạch đưa cho nàng.

Bùi Hí vẻ mặt không kiên nhẫn: “ Khối ngọc thạch kia Bảo Châu cực kì thích, không thể trả lại.”

“Chậc.” Lục Ninh cảm thán một tiếng, không nghĩ tới nam chủ cư nhiên không biết xấu hổ như vậy, vậy cũng không thể trách cô không biết xấu hổ.

Lục Ninh rành mạch mà đưa Bùi Hí một danh sách:  “Khối ngọc thạch kia tính một số nguyên là 1000 vạn đi, một chiếc xe thể thao Ferrari, tính nó 200 vạn, một cái đồng hồ Rolex định chế của nam, tính nó 100 vạn, bên cạnh đó tôi cũng đưa cho anh một chút lễ vật nhỏ linh tinh vụn vặt, vài thứ kia tôi cũng không cần, anh cứ trực tiếp chuyển khoản 1500 vạn cho tôi là được.”

Khối ngọc thạch kia Mộ Bảo Châu đã được mang lâu như vậy, Lục Ninh cũng không muốn. Cùng lắm chỉ là một khối ngọc thạch xinh đẹp bình thường thôi.

Dù sao cô lấy lại đồ vật này thì cũng là hàng second-hand, Bùi Hí không còn giữ mấy đồ vật kia càng tốt. Cô liền trực tiếp đòi tiền, chẳng phải là càng thêm sung sướng như lên mây?

Bùi Hí nhíu mày, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Lục Ninh, như là muốn nhìn thấu   ý tưởng của cô: “Không thể không nói, thủ đoạn của cô gần đây có điều tiến bộ, bất quá đối với tôi vẫn vô dụng như cũ.”

Lục Ninh nghe thế, đã không còn biết nên nói cái gì cho phải.

Đại khái tình cảm của nguyên chủ đối với Bùi Hí đã quá rõ ràng, hình tượng si tình của nguyên chủ cũng quá mức vào in sâu vào thâm tâm của mọi người, đến nỗi mặc kệ cô có nói cái gì, làm cái gì, Bùi Hí đều cho rằng là cô dùng thủ đoạn hấp dẫn lực chú ý của hắn.

“Anh đem 1500 vạn chuyển cho tôi, hai chúng  ta về sau hoàn toàn thanh toán xong, tôi cũng sẽ không lại dây dưa anh.”

Bùi Hí nghiền ngẫm cười, vẻ mặt không tin:  “Cô chắc chắn?”

Lục Ninh giơ lên ba ngón tay, hận không thể chỉ lên trời thề: “Chắc chắn nhất định sẽ như vậu.”

Bùi Hí cười nhạo một tiếng, rõ ràng không để ở trong lòng.

Bất quá hắn nghĩ đến vừa rồi khi Lục Ninh ở phát sóng trực tiếp đánh giá đối với Trịnh Thúc, chút không kiên nhẫn trong lòng hắn giảm đi hai phần. Hắn cũng không quen nhìn Trịnh Thúc ân cần đối xử với Mộ Bảo Châu, Lục Ninh nói về Trịnh Thúc lại trúng tim đen của hắn.

Nếu Lục Ninh giúp hắn nói móc vị nam khách mời tên là Trịnh Thúc kia, đem 1500 vạn chuyển cho cô cũng không có việc gì lớn.

“Được. Cô đem thẻ ngân hàng đưa cho tôi .”

Lục Ninh nào biết thẻ ngân hàng của nguyên chủ để ở đâu. Cô cũng có chút không kiên nhẫn: “Anh không thể trực tiếp viết một tờ chi phiếu cho tôi sao?”.

Bùi Hí nhíu mày nhìn chằm chằm Lục Ninh ba giây.

Ba giây sau, hắn trở về phòng viết một tờ chi phiếu  giá trị 1500 vạn cho cô.

Lục Ninh cầm chi phiếu cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Nam chủ, tạm biệt anh nhé.

Lục Ninh mới vừa đi vài bước, liền đụng phải Mộ Bảo Châu từ đối diện đang đi đến.

Nhìn đến Lục Ninh đứng ở trước cửa phòng cửa Bùi Hí, Mộ Bảo Châu bước chân hơi dừng một chút, tiếp theo, trên mặt cô ta lại nở một nụ cười tươi đẹp mà xán lạn :“Chị.”

“Chị, đã rất lâu rồi chị không về nhà, bác rất nhớ chị.”

Lục Ninh nghiêng nghiêng đầu: “Nga, tôi đã biết.”

Quan hệ giữa nguyên chủ và cha của mình cũng không tốt đẹp gì, cuối cùng tài nguyên cùng nhân mạch trên tay của Lục phụ đều tiện nghi cho nữ chủ.

Nhưng mà khi xem qua tiểu thuyết cũng Lục Ninh biết, người mà cha của nguyên chủ yêu vẫn luôn là con gái của mình, hắn chỉ là không biết cách biểu đạt, hơn nữa ở giữa còn có nữ chủ làm khó dễ, cho nên tình cảm của hai cha con càng lúc càng xa cách.

Sau khi Lục Ninh xuất hiện, cô tự nhiên sẽ không cho cốt truyện trong tiểu thuyết lại lần nữa xuất hiện.

Nghe thấy câu trả lời bất đồng xa lạ này, Mộ Bảo Châu rõ ràng sửng sốt, nếu đổi thành lúc trước, Lục Ninh đã sớm làm ra vẻ mặt không kiên nhẫn mà nói: “Suốt ngày gọi bác, sao cô không dứt khoát gọi ông ấy là cha đi? Rốt cuộc thì cô mới là áo bông nhỏ tri kỉ của ông ấy không phải sao?”

Hôm nay tính tình của Lục Ninh bỗng nhiên hòa hoãn như thế, Mộ Bảo Châu có chút không theo kịp.

Cô ta nhấp nhấp môi, nhìn vẻ mặt khẩn trương cách đó không xa của Bùi Hí, cười một cái: “Đúng rồi, chị, ánh mắt của chị thật tốt.”

Lúc đầu Lục Ninh không hiểu ý tứ của Mộ Bảo Châu là gì.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy khối ngọc thạch trên cổ cô ta, cô mới lập tức hiểu rõ ý tứ của Mộ Bảo Châu.

Trà xanh không hổ là trà xanh, luôn giết người vô hình nha.

Nếu là nguyên chủ ở chỗ này, không chừng là muốn trực tiếp cắn xé Mộ Bảo Châu, lễ vật mà cô cực khổ mua tặng cho người trong lòng, người trong lòng lại đưa cho đối thủ một mất một còn, đối thủ một mất một còn mang ở trên người mỗi ngày, cứ như sợ nguyên chủ không biết,  lực sát thương này có thể nói là quá lớn.

Chẳng qua là đáng tiếc.

Ở chỗ này hôm nay đã là Lục •Nữu Cỗ Lộc •Ninh.

Lục Ninh cũng cười một cái, trực tiếp mà trả lời: “Đó là đương nhiên.” Rốt cuộc thì khối ngọc thạch này cũng có giá một ngàn vạn. Tiền nào của nấy.

Nhưng mà hiện tại cô đã được chi phiếu 1500 vạn, đợt này không lỗ.

Sau khi Lục Ninh rời khỏi, Bùi Hí gấp gáp giải thích với Mộ Bảo Châu:  “Anh với cô ta chưa nói cái gì, cô ấy tới tìm anh là muốn lấy khối ngọc thạch kia về, nhưng mà anh biết em rất thích nó, cho nên không đưa lại cho cô ta.”

Mộ Bảo Châu thở dài, ngữ khí sâu kín hỏi: “Chị có phải sẽ tức giận hay không? Em biết cô ấy cũng rất thích khối ngọc thạch này, nếu không thì em trả lại nhé?”

Bùi Hí sờ đầu của Mộ Bảo Châu: “Trả cái gì mà trả, khối ngọc thạch này hiện tại là của em, về sau cũng là của em. Anh quan tâm cô ta tức giận hay không làm gì, dù sao thì đồ vật mà em thích, ai cũng không lấy về.” Bùi Hí theo bản năng mà không nói sự việc bản thân tự tiêu tiền mua ngọc thạch về,  không biết vì sao, trực giác của hắn nói có khả năng Bảo Châu sẽ không vui.

Mộ Bảo Châu nhấp môi cười một cái: “Bùi ca ca, anh thật tốt.”

Bùi Hí nhẹ nhàng thở ra.

Hắn là thật sự sợ Mộ Bảo Châu hiểu lầm, nếu lúc này cô không hiểu lầm, hắn liền bình tĩnh thả lỏng xuống. 

Sau khi sáu vị khách mời cũng ba vị cố vấn tất cả đều sửa soạn một chút, đoàn người mới nối tiếp nhau ra ngoài.

Khách mời chung một chiếc xe, các vị cố vấn chung một chiếc xe.

Trên xe hai vị cố vấn kia rõ ràng đều không muốn nói chuyện với cô, sau khi Lục Ninh lên xe tự mình nghỉ ngơi, cũng mặc kệ không khí bên trong xe có chút xấu hổ.

Bọn họ xấu hổ thì kệ bọn họ, có liên quan gì tới quần chúng vô tội ăn dưa là cô đâu?

Lúc bọn họ đến Minh Châu tháp thời đã là 10 giờ rưỡi.

Mặc dù không phải ngày nghỉ, nhưng số lượng khách tham quan tới Minh Châu tháp cũng không ít.

Bùi Hí ra vẻ như một quý ông mà nhắc nhở: “Các cô gái cẩn thận đi lạc.”

Cô gái loli tên là Nhu Nhu, cô ấy ngọt ngào mà cười một cái: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không đi lạc.”

Ngự tỷ Diêu Hàm Hàm cũng theo sát mà nói một câu: “Đúng vậy, anh yên tâm được rồi.”

Nói xong, đáy lòng của hai người đều hét lên thật là người tốt.

Tiết mục đã quay được nửa ngày,  sáng sớm màn ảnh chỉ vây quanh Mộ Bảo Châu cùng mấy vị nam khách mời, màn ảnh quay tới trên người các cô rất ít ỏi hầu như không có mấy.

Nếu là người xem không hiểu rõ, còn tưởng rằng chương trình này chỉ có một cái nữ khách mời với ba nam khách mời đâu.

Nếu các cô đã lựa chọn tham gia vào chương trình này, khẳng định là không muốn chỉ tới mua nước tương.

(*)Mua nước tương: nghĩa là người qua đường hay diễn viên quần chúng trong điện ảnh.

Cho nên, các cô chỉ có thể nghĩ cách cho bản thân thêm đất diễn.

-

Đoàn người đi dạo ở phụ cận Minh Châu tháp, chuẩn bị ăn cơm trưa xong thì sẽ đi lên tháp.

Lúc tổ đạo diễn hỏi các khách mời muốn ăn cái gì, hai nữ khách mời đưa ra không ít kiến nghị.

Nhu Nhu: “Tôi muốn đi ăn món Nhật.”

Diêu Hàm Hàm: “Đi căn tin nhà ăn có thể chứ? Tôi nhớ bánh dứa quá.”

Tuy nhiên mấy vị nam khách mời rõ ràng không đem ý tưởng của bọn họ để ở trong lòng, Bùi Hí vẻ mặt ôn nhu hỏi Mộ Bảo Châu: “Bảo Châu, giữa trưa cô muốn ăn cái gì?”

Mộ Bảo Châu nhấp môi cười một cái, cô tâ cười rộ lên thật xinh đẹp, như là vầng thái dương, người xem phòng phát sóng trực tiếp đều ở khen dung mạo của cô ta.

“Ngày thường đi căn tin thức ăn quá nhiều, tôi muốn ăn một chút thức ăn khác”

 

Trịnh Thúc rất nhanh đã có gợi ý nói: “Không bằng chúng ta đi ăn ở nhà hàng  Tây Ban Nha đi. Vừa vặn, tôi biết một chút tiếng Tây Ban Nha.”

Nói xong, Trịnh Thúc liền khoe khoang mà nói vài câu tiếng Tây Ban Nha đơn giản, hắn lại dùng tiếng Tây Ban Nha thâm tình chân thành mà nói với Mộ Bảo Châu một câu: “Quý cô, em thật xinh đẹp.” 

Mấy vị nữ khách mời tuy rằng không rõ câu nói Tây Ban Nha này là có nghĩa gì, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cổ động của các cô

Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng rất nhiệt tình mà bình luận 666.

(*)666: Trong tiếng Trung, cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. Nhưng khẩu hình miệng khi đọc số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ “trâu bò”.

Chỉ có Lục Ninh, sau khi nghe vài câu Tây Ban Nha, liền nhíu mày mà nói: “Khẩu  này cũng chưa đủ tốt. Khi nói câu này, khiến nó lập tức trở nên quá đà .” Rõ ràng những lời này cũng đủ lãng mạn, nhưng từ Trịnh Thúc trong miệng nói ra, liền có vẻ rất dầu mỡ.

Lục Ninh ở trong lòng trào phúng: “Trịnh Thúc thật sự rất dầu mỡ.”

Vừa nghe lời này, cố vấn Tô Tiểu liền biết là có đề tài mới, đáy lòng thì vô cùng khinh thường, nhưng trên mặt lại làm bộ rất cảm thấy hứng thú mà nói:  “Như thế nào, chẳng lẽ Lục lão sư của chúng ta cũng biết tiếng Tây Ban Nha sao?”

Lục Ninh không mang theo cảm xúc gì mà nhìn cô ta một cái: “Có lẽ biết một chút đi.”

Những người khác thì cô không rõ ràng lắm, nhưng cô chính là thuộc về đảng tự học.

Bởi vì thích manga anime, cho nên mỗi ngày cô đều tự học, bởi vì thích phim Hàn, cho nên cô đã tự học tiếng Hàn, bởi vì thích nghe nhạc Tây Ban Nha, cho nên nàng tự học tiếng Tây Ban Nha.

Một vài loại ngôn ngữ cô không thể nói là biết rõ, tuy nhiên giao tiếp hàng ngày thì không thành vấn đề.

Tô Tiêu chỉ cho rằng Lục Ninh đang giả vờ tài giỏi.

Trong vòng có ai mà không biết Lục Ninh ngoài trừ là não yêu đương, còn là mỹ nhân ngu nguốc?

Ngoại trừ khuôn mặt, cái gì cũng không có, trong bụng rỗng tuếch, tài hoa cũng đều không có.

Trong lòng cô ta cười lạnh một tiếng, trên mặt lại rất động viên mà nói: “Nếu có cơ hội, thật muốn nghe Lục lão sư nói tiếng Tây Ban Nha.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi đến nhà hàng Tây Ban Nha ở gần đây.

Vừa vặn, hôm nay ông chủ của nhà hàng Tây Ban Nha đang đứng trước mắt cửa.

Nhu Nhu nhìn thấy ông chủ rõ ràng là có chiếc mũi cao và đôi mắt đen, biết ngay ông chủ là người nước ngoài đích thực. Nếu mở nhà hàng Tây Ba Nha thì chắc chắn ông ta cũng là người Tây Ban Nha. Để cho mình thêm hai màn ảnh, cô nhanh chóng nói: "Ông chủ, ở đây chúng tôi có một người nói tiếng Tây Ban Nha rất trôi chảy.”

Ông chủ vừa nghe thấy câu này cũng rất vui vẻ, dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi: “Là ai?”

Diêu Hàm Hàm một tay đẩy Trịnh Thúc lên, lại trêu ghẹo nói: “Chính là anh chàng đẹp trai này.”

Ông chủ rõ ràng thật vui vẻ, hắn nhiệt tình mà nắm tay Trịnh Thúc, một tràng tiếng Tây Ban Nha được hắn lưu loát nói ra.

Những người khác nghe thấy một tràng tiếng Tây Ban Nha, chỉ cảm thấy là một loại hưởng thụ.

Tiếng Tây Ban Nha thật đúng là một ngôn ngữ tốt đẹp, nghe qua rất có ý vị.

Bất quá loại cảm giác tốt đẹp này ở trong tai Trịnh Thúc đã có cảm giác khác.

Đây không phải âm thanh tốt đẹp, mà là âm thanh đòi mạng.

Hắn xác thật là biết một chút tiếng Tây Ban Nha, ngày thường khoe khoang thì có thể, nhưng gặp được người bản địa Tây Ban Nha, hắn không thể nói trôi chảy như người bản địa được.

Lúc này Trịnh Thúc có chút mồ hôi chảy đầy đầu.

Hắn muốn bảo ông chủ nói chậm một chút, nhưng lại ngượng ngùng không dám mở miệng.

Trong khoảng thời gian ngắn có chút tiến thoái lưỡng nan.

(*) Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong. 

Vẻ mặt hắn khó xử, làm cho những người khác ý thức được gì đó.

Nhất thời không khí có chút xấu hổ.

Ông chủ cũng hoang mang mà lại lưu loát dùng tiếng Tây Ban Nha hỏi hắn có việc gì, Trịnh Thúc lắp bắp mà nói vài câu tiếng Tây Ban Nha, chẳng qua là hắn cũng không rõ mình trả lời cái gì.

Lúc này, mắt thấy không khí càng thêm xấu hổ, cố vấn Tô Tiểu vội vàng chữa cháy, mà nói: “Thật ra, Lục lão sư của chúng tôi cũng rất tinh thông tiếng Tây Ban Nha.”

Những lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người trong sân, lập tức nhìn về phía Lục Ninh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play