Nhưng mà Lục Ninh vẫn là có chút không rõ ràng, cô đây là muốn mượn công đức của đối phương dùng một chút sao?

Hệ thống công đức nước mắt chảy thành sông: 【 Loại công đức này, cô muốn mượn cũng không mượn nổi. 】

Lục Ninh:???

【 Cô chỉ có thể dùng chung. Có lẽ cô đã chơi qua trò chơi nhỉ, trong trò chơi các lão đại Vip10 có thể cùng bạn tốt dùng chung trang phục, mặc dù trước nay cô không có nạp quá một mao tiền, nhưng mà, chỉ cần cô có một người bạn tốt là Vip10, cô cũng có thể thụ vinh quang hưởng thụ trang phục cấp cao. Nếu muốn làm bạn tốt của người đó, cô cảm thấy bước đầu tiên mình phải làm cái gì? 】

Cái này thì Lục Ninh hiểu: “Thêm vip 10 làm bạn tốt.”

Nếu không phải là bạn tốt, thì tự nhiên sẽ không thể cùng lão đại vip10 dùng chung trang phục, cùng dùng chung công đức cũng là như vậy.

Thanh âm của Hệ thống công đức mang theo vài phần tán thưởng:【 Chính xác 】

Biết lúc sau chính mình nên làm cái gì, Lục Ninh thực nhanh đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, hơn nữa dựa vào hệ thống công đức đã rhành công vào mộng của Cảnh Dịch.

_____

 

Vừa vào trong mộng của đối phương, Lục Ninh liền phát hiện chính mình đang ở một gian phòng sáng sủa, nhìn qua hình như là phòng nghỉ, Lục Ninh tùy ý mà đánh giá mọi nơi một chút. Không có gì đặc biệt, chỉ là một gian phòng sạch sẽ. Nhưng mà thực nhanh cô liền không còn tâm trạng mà chú ý bốn phía nữa, bởi vì cô bị một chùm ánh sáng lấp lánh ở cách đó không xa hấp dẫn.

Đó chính là công đức của người thập phần lương thiện sao?

Nhìn lại, quả thực là có thể sánh vai cùng thái dương, quả thực rất lóa mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Bởi vì này một chùm ánh sáng này, Lục Ninh thực nhanh đã tìm thấy mục tiêu, việc này quả thực cũng quá dễ dàng, chẳng khác nào trên đỉnh đầu viết bốn cái chữ to “Người rất lương thiện” .

Nàng theo bản năng mà đi tới chùm ánh sáng kia.

Giây tiếp theo, ở trong mơ vang lên một âm thanh êm tai như mưa lạc rêu xanh thấm lạnh nói: “Tiểu Mục?”

Tiểu Mục? Tiểu Mục là ai?

Lục Ninh không rõ ràng lắm, nhưng mà việc này đối với cô cũng không quan trọng, lần này cô đi vào giấc mộng là cùng người lương thiện kia thêm bạn tốt: “Cái kia, tôi……”

Nhưng mà cô chỉ kịp nói được mấy chữ, ở cánh cửa liền có một thân ảnh bụ bẫm xông vào, người đó như hét lên mà nói: “Cảnh ca, cà phê đã mua tới!”

Lục Ninh ở một bên tinh tế đánh giá. Tiểu Mục là một cái nhìn qua là một nam nhân trẻ tuổi khờ khạo, gương mặt khá bụ bẫm, nhìn tương đối hiền lành, phỏng chừng là trợ lý của Cảnh Dịch.

Sau khi hắn ân cần mà đưa cà phê cho Cảnh Dịch, dùng tay áo xoa mồ hôi trên đầu mình. Lúc này, hắn như là mới phát hiện sự tồn tại của Lục Ninh, vẻ mặt tò mò hỏi, “Cô là ai a?”

Lục Ninh ho nhẹ một tiếng: “Tôi là trợ lý mới tới.”

Tiểu Mục nghiêng nghiêng đầu: “Chỉ là, chúng ta hình như không có chiêu mộ trợ lý a.”

Lục Ninh sắc mặt không thay đổi nói: “Có thể là anh nhớ lầm đi.”

Tiểu Mục a một tiếng: “Không thể nào.”

Vào giờ phút này, Lục Ninh phát huy ra kỹ thuật diễn hoàn mỹ: “Chắc chắn là anh nhớ lầm.”

Đáng tiếc kỹ năng diễn xuất dường như không có tác dụng mấy. Ngay lúc cô và Tiểu Mộ đang nói chuyện, một giọng nói lạnh lùng dễ chịu lại vang lên, không nhanh cũng không chậm nói: "Xin lỗi, tôi không chiêu mộ trợ lý, mời cô rời đi.”

Lục Ninh:???

Theo những lời này, cảnh tượng trước mặt Lục Ninh bắt đầu trở nên hư ảo.

Lục Ninh trừng lớn mắt, cô lạ muốn nói cái đó, nhưng mà cảnh trong mơ rất nhanh liền vỡ thành từng mảnh.

Điều này có nghĩa là việc đi vào giấc mộng đã kết thúc.

-

Tại thời điểm Lục Ninh một lần nữa tỉnh lại, thì trời đã sáng. Từng nắng xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phong, như muốn nói rằng hiện tại thời gian này đã không còn sớm.

Lại nghĩ tới cảnh tượng trong mộng, cô xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ hỏi: “Thế nào, đã thêm được bạn tốt sao?”

Công đức hệ thống trầm mặc vài giây, không đáp hỏi lại, 【 Cô nói thử xem? 】

Nghĩ đến câu nói kia của Cảnh Dịch: “Mời cô rời đi”, đáy lòng Lục Ninh có dự cảm không lớn: “Không thể thêm bạn tốt?”

【 Đúng. 】 Có lẽ ý thức được ngữ khí của mình quá lãnh đạm, hệ thống công đức vội nói: 【 kỳ thật cũng rất bình thường, cô nghĩ lại xem, trong trò chơi người muốn thêm bạn với đại lão vip10 có rất nhiều, vì tránh cho bị quấy rầy, có một số đại lão dứt khoát đóng chức năng thêm bạn tốt. Vận khí cô cũng không kém, ít nhất hiện tại cô còn có thể chủ động xin làm bạn tốt của đại lão, đúng hay không? 】

Từ trước tới nay, Lục•người chưa bao giờ bị từ chối•Ninh cũng không cảm thấy được an ủi.

Nàng nói: “Hay là đổi một người khác đi.”

Hệ thống công đức cũng không nói thêm cái gì, sau khi tìm tòi một phen, nó nói:【  người lương thiện xung quanh rất nhiều, nhưng mà người thập phần lương thiện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ Cảnh Dịch, còn có một ông cụ. Nhưng mà ông ấy tuổi đã lớn, không theo kịp trào lưu. Ký chủ, vậy đêm nay cô là muốn chuẩn bị vào mộng của ông ấy sao? 】

Cái kia thì cũng không cần….

Lục Ninh:…… Không, vượt trội khó khăn mới là phong cách của ta.

【 ký chủ, cô làm tốt lắm! 】

Sau khi Lục Ninh thu thập bản thân xong, nhận được điện thoại đến từ Từ tỷ.

Trong điện thoại, Từ tỷ lại lần nữa khuyên giải cô một phen: “Ta biết khiến cô lập tức từ bỏ Bùi tổng là rất khó, nhưng dưa hái xanh không ngọt. Từ bỏ quả dưa này, cô vẫn còn có nhiều quả dưa khác.”

Lục Ninh làm như có mà gật đầu:  “Chị nói rất đúng, Từ tỷ.”

Từ tỷ thở dài: “Nếu cô mà nghe lọt được lời chị nói, vậy hôm nay cô nói theo hai cố vấn khác là được. Nhớ kỹ, thổi cầu vồng, vô cùng cao hứng ăn cẩu lương.” Phía trước bởi vì Lục Ninh dây dưa, Bùi Hí đối Lục Ninh đã không còn kiên nhẫn, nếu lại làm trái ý tứ hắn, chỉ làm cho Bùi Hí càng ngày càng chán ghét Lục Ninh.

Nếu là làm theo ý của Bùi Hí, ca ngợi tình yêu thần tiên của hắn cùng Mộ Bảo Châu, có khả năng Bùi Hí ngược lại sẽ đối với Lục Ninh thân thiện thêm vài phần.

Lục Ninh một chút cũng không quan tâm nói: “Được”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Ninh cũng không đem đoạn đối thoại vừa rồi để vào trong lòng.

Đáp ứng Từ tỷ chính là Lục Ninh, có liên quan gì tới Lục•Nữu Cỗ Lộc•Ninh?

Hai cố vấn kia chỉ biết nhắm mắt thổi cầu vồng, cô cũng không muốn giống như vậy, cô ấy chỉ biết ăn ngay nói thật.

-

Lục Ninh đến phòng ăn của cố vấn để ăn sớm một chút. Cũng giống như đêm trước, cô cùng hai vị cố vấn khác vẫn như cũ không có giao lưu gì.

Loại địa phương như giới giải trí này, là nơi thực tế nhất.

Hai vị cố vấn kia hiển nhiên đã thành một nhóm. Bọn họ biết Lục Ninh là vì cái gì mà xuất hiện ở chỗ này, nếu Lục Ninh là người mà Bùi tổng ghét, bọn họ tự nhiên cũng sẽ đi theo bước chân củ Bùi tổng, nói rõ thái độ củ chính mình.

Sau khi ăn sáng xong, khách mời lần lượt  rời giường.

Trên màn ảnh, Mộ Bảo Châu vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm sáng, nhưng mà  lại có người đên sớm hơn cô ta một bước.

Đôi tay từ trước tới nay không dính nước xuân của Bùi tổng đã ở đó kiên nhẫn mà chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho Mộ Bảo Châu.

Nhìn thấy Bùi Hí, Mộ Bảo Châu có chút  kinh ngạc: “Sớm như vậy nha, Bùi Hí.”

Bùi Hí hướng tới phía Mộ Bảo Châu nở một nụ cười của bá tổng: “Sớm, Bảo Châu.” Hắn cố ý làm trò trước Mộ Bảo Châu,  đeo tạp dề in hoạt hình lên hỏi: “Buổi sáng cô muốn ăn gì?”

Người đàn ông cao lớn đeo tạp dề có họa tiết là của phim hoạt hình, bỗng nhiên mang đến một chút tương phản đáng yêu.

Gương mặt trắng nõn thanh tú của Mộ Bảo Châu lộ ra một nụ cười tươi đẹp đơn thuần như nai con nói:  “Cái gì đều có thể làm sao?”

“Có thể. Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ làm”

Lời bá tổng vừa nói ra, phòng cố vấn  điên cuồng vang lên những câu khen ngợi.

“Trời ơi, lời này cũng quá bá đạo, quá ngọt đi!”

“Không biết vị nam khách mời này trong hiện thực là làm công việc gì, nếu cũng là tổng tài, thật sự quá ảo diệu rồii.”

“A a a, tôi muốn thay thế Bảo Châu a.”

Bởi vì chương trình vừa mới bắt đầu thu, cho nên ngoại trừ tên họ ở ngoài, thân phận của khách mời còn được bảo mật ở bên trong.

Đương nhiên, cái bảo mật này chỉ là đối một bộ phận người xem.

Đến nỗi cố vấn, bọn họ đối với mỗi tin tức của mỗi cái khách mời đều rõ như lòng bàn tay, trước mắt bất quá là vì hiệu quả của  tổng nghệ, họ mới làm bộ không biết gì thôi.

Không chỉ là trong phòng của các cố vấn, ngay cả người xem ở phòng phát sóng trực tiếp đều la hét kêu ngọt.

“Nếu thực sự là bá tổng, thì thật xứng đôi.”

“Bỗng nhiên cảm thấy đôi này thật ngọt a.”

“A a a, Xông lên đi! Trực tiếp hôn cho tôi!!”

Mặc kệ là phòng phát sóng trực tiếp, hay là phòng của cố bấn, đều xuất hiện từng cái bong bóng màu hồng.

Lúc này, một âm thanh không mang theo cảm xúc gì chậm rãi vang lên.

“Siêu nhân cũng không lợi hại bằng hắn.”

Những lời này vừa nói ra, phòng cố vấn lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Mấy cái người qua đường trong phòng phát sóng trực tiếp rất nhanh đã phát ra các bình luận “Ha ha ha ha” .

Liên tiếp bị cắt đứt câu cho hai lần, Thi Luân có chút bất mãn mà chất vấn: “Cô là cố ý tới quấy rối sao? Mọi người đều la hét kêu đều cảm thấy ngọt, chẳng lẽ cô không cảm thấy sao?”

Lục Ninh lắc đầu: “Không cảm thấy.”

Sắc mặt của Thi Luân cùng Tô Tiểu trông đều không được tốt, lúc này, Lục Ninh tiếp tục chậm rãi mà nói: “Tôi chỉ có thấy một con khổng tước đang liều mạng xòe đuôi, lại còn dùng sức quá nhiều, chính là cảm giác như vậy”.

Nói như thế nào bây giờ, những lời nói của các bá tổng có thể tồn tại lâu như vậy, tự nhiên là có ưu thế của nó.

Không phải nói những câu này không đủ ngọt, mà là thời cơ chưa tới.

Ở chương trình này, hôm nay cùng lắm chỉ là lần thứ hai gặp mặt của Bùi Hí cùng Mộ Bảo Châu.

Mới hôm qua, bọn họ chỉ mới vừa giới thiệu tên họ của nhau.

Hiện tại là lần thứ hai gặp mặt của bọn họ.

Hai người chỉ có thể xem như vừa mới vào giai đoạn làm quen, Bùi Hí cư nhiên  đối với Mộ Bảo Châu nói: “Chỉ cần cô muốn làm gì thì tôi sẽ làm” .

Có đôi khi, khoảng thời gian khác nhau, câu nói giống nhau sẽ có hiệu quả không giống nhau.

Bùi Hí xác thật dụng tâm quá nhiều.

Thật sự thì Lục Ninh cũng không phải cố ý phá đám, mà là cô thật sự không cảm thấy ngọt.

Cô vừa nói như vậy, có một số người xem cũng nhịn không được phụ họa.

“Nam khách mời xác thật có chút nóng vội.”

“Ngạn ngữ nói rất đúng, nếu quá nóng vội thì tình yêu sẽ không còn thú vị nữa.”

“Vẫn là từ từ tiến tới, tình cảm chậm rãi thăng tiến mới có thể làm người xem cảm thấy càng ngọt, càng đẹp mắt.”

“Cố vấn là não yêu đương sao? Như thế nào mà mỗi lần đều là ngốc nghếch thổi cầu vồng?”

Đương nhiên, trừ bỏ một số bộ phận bình luận phụ họa, còn có một bộ phận biết đoạn lịch sử đến tối là Lục Ninh dây dưa Bùi Hí, anti-fan lại nhảy nhót lung tung.

Bọn họ nói cô vì yêu sinh hận, nói cô hâm mộ ghen ghét Mộ Bảo Châu, cho nên mới cố ý nói như vậy 

Bất quá với hết thảy bình luận trái chiều, đều bị Lục Ninh tự động bỏ qua.

Hà tất gì bởi vì mấy bình luận của anti-fan ảnh hưởng tâm trạng của mình?

Lúc này, các khách mời khác cũng lục tục xuất hiện ở trong ống kính, đề tài vừa rồi cứ như vậy mà bỏ qua.

Ngay khi Lục Ninh chuẩn bị hướng sự chú ý của mình đến một vị khách quý khác, cô chợt phát hiện ra trên người Mặc Bảo Châu đang mang theo một khối ngọc  trong suốt như pha lê, thoạt nhìn giống như một viên ngọc cực kỳ quý giá.

Nếu cô không có nhớ lầm, đó là nguyên chủ nhờ ông bà nội, tốn không ít tiền mới thật vất vả mua tới làm lễ vật tân niên từ trong tay nhà sưu tập, khối ngọc thạch này có giá trị liên thành, ngụ ý cực tốt đẹp.

Nguyên chủ đem nó coi như bảo bối mà đưa cho Bùi Hí, không nghĩ tới vừa đến tay Bùi Hí, liền đưa cho Mộ Bảo Châu.

Lục Ninh có chút ngứa răng. Nguyên chủ chỉ cho cô vài ngàn đồng, ngày hôm qua cô đã đem mấy ngàn đồng đó đều đi quyên góp ngoài làm công đức.

Bởi vì tiền không nhiều lắm, cho nên hiệu quả cũng không rõ ràng.

Lúc đầu cô còn nghĩ cha của nguyên chủ tốt xấu là đại phú hào, như thế nào nguyên chủ chỉ có chút tiền như vậy..

Hóa ra là đều đưa cho Bùi Hí.

Nghĩ đến chiếc ví rỗng tuếch của mình, trong lòng Lục Ninh thực nhanh đã có chủ ý.

Bùi Hí không phải chướng mắt nguyên chủ sao? Không phải ghét bỏ nguyên chủ phiền toái sao?

Một khi đã như vậy, thì đem tất cả lễ vật mà nguyên chủ tặng trả lại đi.

Vừa vặn gần đây cuộc sống của cô cũng không tốt lắm quá, rất thiếu tiền.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play