"Xin hỏi...... Anh là?" Hạ Du tự nhủ mình phải bình tĩnh lại, không nên làm trò cười.

"Em là người nhà Hạ Tu Âm sao?"

Chất giọng trẻ con ngây ngô, chắc là một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi.

Suy xét đến khả năng này, đối phương bắt đầu nhiệt tình hơn.

"Tôi là......"

Người thanh niên ái muội dừng lại.

Hạ Du cảm thấy hắn vạn phần đáng ghét.

"Tôi và cô ấy đang cùng nhau hợp tác một kế hoạch...... Có một số việc muốn thương lượng với cô ấy."

Hạ Du khô khan nói: "Sao anh không gọi trực tiếp vào số điện thoại cá nhân của chị ấy đi?"

Đối phương cứng họng.

"Điện thoại cô ấy có lẽ đã bật chế độ im lặng rồi, tôi không gọi được."

Hạ Tu Âm rất cố chấp đối với phương diện làm người khác khó có thể lý giải.

Ví như cô sẽ lựa chọn ở cùng Hạ Du mà đem công việc về nhà làm, nhưng cô tuyệt không cho phép việc cô bị quấy rầy trong khi làm việc xảy ra.

Cô càng không thể chấp nhận được trong những lúc mình ở nhà, lại xuất hiện một người khác đến gọi mình ra tiếp chuyện.

Nhà Hạ Tu Âm rất lớn, nhưng lại rất nhỏ.

Trong lòng cô có thể chứa bao nhiêu người, trong nhà này cũng chỉ có thể xuất hiện bấy nhiêu người.

Một người cũng không hơn.

Đương nhiên, một người cũng không thể thiếu.

Những người được cô đặt ở đầu trái tim mềm mại kia, đang cùng cô sống ở nơi gần nhất.

Hạ Tu Âm đón Hạ Du về nhà, việc này đối với cô mà nói mức độ quan trọng còn cao hơn công việc.

Cho nên điện thoại cô luôn hiển thị trạng thái không hoạt động, chỉ để vài người trong danh sách trắng.

Những người quen biết với Hạ Tu Âm sẽ chọn liên lạc với cô ấy qua email vào thời gian này, hoặc là liên hệ với Vương Quan.

Hạ Tu Âm đang bận một thử nghiệm mới, nên chuyển một phần công việc cho hắn.

Với tư cách là phó lãnh đạo, Vương Quan có thể trực tiếp liên hệ với Hạ Tu Âm.

Người con trai này, vừa không nằm trong danh sách trắng của tỷ tỷ, vừa không biết về sự tồn tại của Vương Quan, cũng không biết hắn làm cách nào có được số điện thoại này.

Hạ Du cầm ống nghe, ngã người vào ghế sô pha.

Nàng nhìn trần nhà đăm đăm, ngón tay vẽ dọc theo hoa văn trên đó, mặt dần dần thả lỏng ra.

Tim đang đập nhanh dần chậm lại, rồi lại vì tỷ tỷ quan tâm nàng mà tiếp tục dồn dập.

Nàng yếu ớt nghe thấy tiếng lách tách của đài phun nước trong vườn hoa.

Dưới ánh mặt trời, bọt nước nhỏ vụn trong suốt lăn tăn trôi nổi trong không khí, khúc xạ ra sắc cầu vồng.

Cuối xuân hồn nhiên, tốt đẹp đến thế.

"Xin chào? Còn ai ở đó không?" Giọng nam trong ống nghe lên tiếng.

Hạ Du thoáng nhìn ống nghe gần như sắp tuột khỏi lòng bàn tay.

"Xin chào, tôi đang nghe." Hạ Du ôn thanh nói.

"Có thể mời Hạ Tu Âm đến tiếp điện thoại không?" Người thanh niên phát hiện thái độ nữ hài đột nhiên nhẹ nhàng, nên tự nghĩ rằng việc này có thể thay đổi.

"Tu Âm......" Hạ Du nhấn mạnh hai chữ này.

Người khác gọi được, nàng cũng có thể gọi được.

Nàng sẽ gọi còn ngọt hơn, còn dễ nghe hơn, tỷ tỷ nhất định sẽ thích.

"Chị ấy về công ty rồi." Hạ Du dùng ngón tay quấn lấy dây điện thoại.

"Chị ấy muốn hoàn thành một việc rất quan trọng, nên đã về công ty rồi."

"Đợi mười phút nữa anh hãy gọi lại cho chị ấy xem được không?"

Bị một cô bé dùng chất giọng nhẹ nhàng như vậy dụ cúp điện thoại, thanh niên sau một lúc lâu mới trì độn phản ứng lại.

Nãy giờ nàng vẫn chưa nói cho hắn, nàng và Hạ Tu Âm là có quan hệ gì.

Hạ Du ôm gối dựa vào sô pha lăn mấy vòng, sau đó nàng ngã xuống tấm thảm trên đất, khép mắt lại lẳng lặng nằm im.

"Tỷ tỷ." Nàng vỗ thành ngực, nghe thấy tiếng đập thình thịch.

Thật lâu sau, Hạ Du ôm gương mặt nóng hổi từ mặt đất đứng dậy.

"Dì Trần, con giúp dì tưới nước nha." Hạ Du lon ton chạy ra vườn hoa, xách theo thùng tưới nhỏ.

Hạ Tu Âm trở về nhà, phát hiện nữ hài so với ngày thường càng thêm ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Đôi mắt thuần khiết như tiểu động vật cứ xoay tròn đảo quanh trên người cô, lại nhìn mình một hồi, rồi nhịn không được cười đến hai mắt cong lên.

"Tỷ tỷ......" Nữ hài đuổi theo sau cô, không biết mệt mỏi mà gọi cô liên tục.

Giọng của Hạ Du cứ nũng nịu yếu ớt, giống bánh bao gạo nếp lăn đường, cắn một cái là vị ngọt lan khắp miệng.

"Hôm nay có chuyện gì mà A Du vui vẻ như vậy?" Hạ Tu Âm bị vẻ đáng yêu của nàng chịu không nổi, cười véo má nàng.

Hạ Du ngoan ngoãn để tỷ tỷ véo má mình.

Nàng hy vọng cảm giác dễ chịu ở nơi này có thể để tỷ tỷ nán lại một khoảng thời gian.

"Tỷ tỷ, hôm nay em giúp tỷ sấy tóc được không?"

Hạ Du ôm eo Hạ Tu Âm, ngẩng khuôn mặt nhỏ chờ mong.

"Đó giờ toàn là tỷ giúp em làm."

Hạ Tu Âm liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu trêu đùa: "Tôi làm không công cho em lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng học được rồi?"

Vành tai Hạ Du đỏ bừng, nũng nịu nói: "Tỷ tỷ, về sau sẽ đều là em giúp tỷ sấy tóc. So với tỷ tỷ làm cho em còn nhiều hơn."

Hạ Tu Âm xoa tóc nàng, đáp: "Vậy để tôi chờ."

Bố cục phòng ngủ Hạ Tu Âm đối xứng với phòng của Hạ Du, phong cách đơn giản lãnh đạm, vài vật phẩm trang sức nhỏ đều là Hạ Du chọn lựa, mặc dù không hợp nhau nhưng lại hết sức hài hòa đáng yêu.

Hạ Du ngồi bên cửa sổ sát đất, nàng hết sức chuyên chú đọc sách, đôi mắt từ trang sách chuyển sang nhìn tỷ tỷ đang chuẩn bị quần áo vào phòng tắm.

Đây là phòng ngủ tỷ tỷ.

Hạ Du bỏ sách xuống.

Nàng đặt bàn tay lên cửa kính, gương mặt cũng áp lên mặt trên.

Nàng tò mò cắn môi, đốt ngón tay cong lại, nhẹ gõ vào cửa sổ sát đất.

"Cốc cốc"

"Cốc cốc"

Thanh âm không bén.

Thật kỳ diệu.

Giống như phòng nàng cũng đang đồng thời phát ra thanh âm này.

Lại giống như...... Trầm thấp nhẹ nhàng hơn.

Sự rung nhẹ của cửa kính bị bàn tay đặt bên trên tiếp nhận, làm đầu ngón tay run lên, truyền loại dao động nhỏ này đến từng tế bào đang hoạt động, rồi tiếp tục đi lên vỏ đại não.

Hóa ra, mỗi lần phản hồi từ phòng tỷ tỷ truyền đến, khi ghé sát vào nghe, sẽ giống như thế này.

Vì sao trước kia, nàng chưa từng có ý nghĩ nghe thử nó chứ?

Hạ Du nhớ lại.

Mỗi một lần đi vào phòng tỷ tỷ, máu nàng sẽ lưu thông mãnh liệt, mặt ửng đỏ lên, đại não lại choáng váng và hưng phấn.

Nàng chỉ là ngốc nghếch, hạnh phúc mà ở cùng một chỗ với tỷ tỷ, không có nghĩ đến việc chạm vào người cô.

Tiếng nước trong phòng tắm lọt vào tai.

Hạ Du nghe xong, thẹn thùng rụt cổ lại.

Nàng dọn dẹp sách, đặt cạnh bình hoa trên bàn trà.

"A Du?"

Hạ Tu Âm mặc áo choàng bước ra, nữ hài đưa lưng về phía cô, trong tay đang nắm chặt thứ gì đó.

"Không phải nói muốn giúp tôi thổi tóc sao?"

"Ừm!" Hạ Du gật đầu.

Nữ hài xoay người, xòe tay ra trước mặt Hạ Tu Âm.

Lòng bàn tay mềm mại cầm một phong bì, bên trên viết: 【 Tiểu kim khố của A Du】

Là chữ viết tay của Hạ Tu Âm, bởi vì viết cho bạn nhỏ, nên đặt bút ngay hàng thẳng lối, nhưng vẫn còn nét cốt cách rắn rỏi khó giấu được.

"Làm gì vậy?" Hạ Tu Âm cười cười.

"Tỷ tỷ, tiền lương đóng phim của em đều ở trong này......"

"Hả?"

"Mật mã là sinh nhật của tỷ tỷ."

Hạ Tu Âm kiên nhẫn chờ nữ hài nói ra lòng mình.

Phong bì là cô viết, thẻ là cô làm.

Hạ Du mấy năm nay tham diễn bốn, năm bộ điện ảnh lớn có nhỏ có, thù lao đóng phim đến một trăm ngàn.

Hạ Tu Âm nói với nữ hài, nàng có thể mua thứ nàng thích, còn muốn để dành thì có thể bỏ vào cái thẻ này.

"Tỷ tỷ không thể bắt em làm không công." Nữ hài ngập ngừng nhắc lại những gì mình đã nói trước đó, "Này là tiền thế chấp."

"Mỗi một lần em sấy tóc cho tỷ tỷ, tỷ tỷ phải trả lại em một đồng." Có lẽ cảm thấy xấu hổ với việc ép mua ép bán của mình như vậy, giọng Hạ Du càng ngày càng thấp.

"Chờ đến ngày tất cả tiền đều trả lại cho em......" Lời nàng nhẹ đến không nghe thấy, "Có nghĩa em đã trả hết những gì em thiếu tỷ tỷ."

Hơn một trăm ngàn ngày đêm.

Sợ là các nàng phải chết đi sống lại vài lần, sau đó dạo Vong Xuyên mấy vòng, mới có thể chờ đến Hạ Du trả hết nợ.

Đầu ngón tay Hạ Tu Âm đặt trên phong bì, ngón tay trắng nõn sờ lên tờ giấy màu gỗ mái chèo.

Cô nói: "A Du không thể tính như thế được."

Đôi đồng tử màu nâu mở ra ý cười, khóe mắt cũng cong lên.

Thanh âm cô dừng bên tai Hạ Du: "Vậy em phải còn đến hơn ba trăm năm......"

Hạ Du kiềm chế bản thân sờ vào tai, thẹn thùng nói: "Em chính là ngốc như vậy đó....."

Nàng lại nói: "Nhưng mà tỷ tỷ, em có thể nói giữ lời."

Nàng chỉ sợ thời gian quá ngắn.

Hạ Tu Âm chăm chú nhìn nữ hài.

Nàng thẳng lưng, ra dáng nghiêm túc đáng tin cậy, lông mi chớp chớp, đọng lại thấp thỏm nhỏ.

Nàng luôn có thể nói ra những thứ đáng yêu, ngây thơ như vậy......

Có lẽ đây là thiên phú của trẻ con, trong sáng, hồn nhiên, im hơi lặng tiếng cũng đủ làm người động lòng.

"Tôi sẽ nhớ kỹ." Hạ Tu Âm đặt phong bì vào lòng bàn tay, sau đó dưới tầm mắt của Hạ Du kẹp chúng vào cuốn sách để lên giá gỗ.

Cô sẽ tìm một nơi thích hợp cho nó.

Cùng những khung ảnh đó, những ảnh chụp đó, những cái thẻ USB đó...... Chúng nó sẽ cùng nhau thật tốt.

Những gì liên quan đến nữ hài, cô sẽ gom góp toàn vẹn hết thảy lại cho nàng xem.

Hạ Du nín thở nâng tóc tỷ tỷ lên.

Khác với Hạ Du, mái tóc xoăn dài của Hạ Tu Âm không phải tự nhiên, nhưng nhìn chung giống nhau mềm mại mượt mà, ở giữa các khe hở ngón tay cảm thấy lành lạnh.

Hạ Du dùng đầu ngón tay quấn tóc, trước khi tỷ tỷ biết được mới không cam tâm buông ra.

Hạ Du bật chế độ nhẹ, nàng cứ chầm chậm, sợ làm nóng tỷ tỷ, sợ đụng trúng đau cô.

Bóng của các nàng ở dưới ánh đèn tường bị tách ra, sau đó, lại dây dưa dung hợp vào nhau, dường như không thể tách rời, so với vẽ còn gần nhau hơn.

Ngoài cửa sổ, gió rất yên tĩnh.

Trên nền gạch sau vườn, sắc màu ấm áp của ánh đèn chậm rãi chồng chất, kéo dài...... chạm đến chồi non chớm nở.

===

"Hạ tổng, thật là trùng hợp."

Trước quán trà khá nổi danh của Thành phố Tích, Hạ Viễn Khải đến chào hỏi.

Thanh niên chăm chuốt bản thân cẩn thận, cả một sợi tóc cũng mang theo tính sắc bén. Hắn mang một cái kính gọng mỏng, cố che giấu đi dã tâm mơ hồ.

Tuổi trẻ, anh tuấn.

Bộc lộ được tài năng ưu tú.

Hạ Tu Âm chỉ cảm thấy tay mình đang dần căng lại, ngón tay bị một lực không nhẹ siết chặt.

Cô thoáng nhìn thấy nữ hài mím môi.

Hạ Du nhận ra được giọng nói này.

Nàng từng cùng hắn nói trong hai ba phút ngắn ngủi.

Không nghĩ đến sẽ gặp nhau như vậy.

Trong lúc nàng đang ở cạnh tỷ tỷ, trong lúc các nàng hiếm khi có dịp ở cùng một chỗ.

"Hạ tổng, xin chào." Hạ Tu Âm một tay nắm nữ hài, một tay cầm theo túi xách, cũng không có bắt lại tay của Hạ Viễn Khải.

Ánh mắt Hạ Viễn Khải liếc qua tay trái trống rỗng của Hạ Du.

Có lẽ nàng là cô bé lần trước tiếp điện thoại.

Nghe giọng nói cũng ngoan ngoãn lễ phép lắm.

Cứ tưởng rằng là một đứa trẻ nghe lời hiểu chuyện, bây giờ xem ra, cũng là bị chiều hư lớn lên.

Nàng không biết bây giờ là tình cảnh gì, cũng không biết nhìn đến ánh mắt người khác.

Nàng thậm chí còn không biết mình hẳn phải nên giúp chị mình xách đồ, để cho hai người họ có thể đơn giản bắt tay nhau.

Hạ Viễn Khải mỉm cười thu tay lại, thong dong bình tĩnh.

"Em gái cô hả?"

"Ừm." Hạ Tu Âm gật đầu.

Cô nghiêng mặt nhìn vào mắt nữ hài, Hạ Du cùng cô đối diện, đôi mắt xinh đẹp kia thoáng rung động.

Tâm trạng Hạ Du vốn đang cao hứng, sau khi nhìn thấy Hạ Viễn Khải lại đột nhiên trầm xuống.

Chẳng lẽ nữ hài biết Hạ Viễn Khải?

Nhưng cũng không giống.

"Hai người đặt chỗ chưa?" Hạ Viễn Khải hỏi.

"Đã đặt chỗ trong đại sảnh." Hạ Tu Âm cũng không nói nhiều, chỉ lịch sự đáp lời.

Trên lầu một quán trà có một sân khấu kịch, không thường xuyên có biểu diễn, nhưng thuyết thư nhịp nhanh* thì có.

*thuyết thư nhịp nhanh: một loại hình nghệ thuật của TQ, vừa gõ phách vừa kể chuyện

Những cây bút nổi tiếng đã trang trí bốn mùa hoa cỏ thật lịch sự tao nhã.

Hạ Tu Âm tranh thủ thời gian rảnh rỗi.

Đầu tiên cô cùng nữ hài dạo vài vòng trong phòng tranh, bây giờ thì dẫn nàng đến nơi này nghỉ chân một chút.

"Chỗ tôi trên lầu hai mới là góc nhìn tốt nhất. Bên trong còn có trà cụ được tạo thành từ loại tử sa* tốt nhất, nếu không ngại......"

*Tử sa: một loại đất sét, chủ yếu dùng làm đồ trà, có nhiều ở tỉnh Giang Tô.

"Mời Hạ tổng cùng em gái dời bước." Hạ Viễn Khải chân thành mời gọi.

Trà cụ.

Hạ Tu Âm biết nữ hài thích chơi những thứ này, trong nhà có mấy bộ, đều bị nữ hài cất ở trong phòng.

Cô cũng muốn xem thử, Hạ Du vì sao đối với Hạ Viễn Khải lại bài xích như vậy.

"Cảm ơn." Hạ Tu Âm nói.

Phòng V.I.P có phong cách của nhà Thanh, sắp xếp đồ vật cũng coi như tinh tế.

Đơn giản khách sáo vài câu, Hạ Tu Âm cùng Hạ Du bỏ Hạ Viễn Khải qua một bên, tập trung nghe lầu một kể chuyện.

Người kể chuyện mặc một chiếc áo tràng trường sam, ôm đàn tam huyền, cầm cây phách nhịp bằng gỗ lê, biểu tình khi vui khi buồn, hấp dẫn tâm trí mọi người.

Nữ hài xem đến mê mẩn.

Hạ Tu Âm thỉnh thoảng bóc một vài quả nho, hoặc là vải thiều, đặt bên môi nàng, nàng sẽ tự nhiên mở miệng tiếp lấy.

Chờ đến khoang miệng tràn đầy nước sốt ngọt lịm, nàng mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn tỷ tỷ."

Hạ Viễn Khải nhất thời hoài nghi mình bị ảo giác.

Không phải hắn không có anh chị em, hắn biết giữa tình thân sẽ tồn tại những khắn khít thân mật vốn có.

Nhưng Hạ Tu Âm đối với đứa em gái này, hình như đã quá mức nuông chiều rồi.

Một đứa trẻ bảy, tám tuổi cũng hiếm khi thấy gia trưởng đút từng miếng từng miếng như vậy, càng không cần phải nói đến độ tuổi giống nàng bây giờ.

Không biết nguyên do gì, Hạ Viễn Khải nhạy bén tự cảm thấy......

Hắn có thể nói là một thanh niên đẹp trai tài giỏi, mặt mũi phong độ sáng sủa, là một duyên trời định với Hạ Tu Âm.

Hắn luôn nghĩ rằng mình có thể tay trong tay với Hạ Tu Âm, cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian.

"Hạ tổng, em gái cô chắc vẫn còn nhỏ, năm nay tròn mười lăm chưa?"

Bị làm phiền, Hạ Tu Âm có hơi không kiên nhẫn, nhưng là đang nói về Hạ Du nên vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh.

Cô dùng khăn ướt lau tay: "Em ấy sao...... Còn một tháng nữa là làm lễ trưởng thành rồi."

Chân mày Hạ Viễn Khải giật giật.

Hắn gật đầu, cười uống trà: "Là người lớn rồi."

"Em gái xinh đẹp như thế, chắc cũng không ít người theo đuổi ha?"

Nói mới thấy kỳ quái, hắn nhìn mặt Hạ Du càng cảm thấy dường như mình đã từng gặp qua nàng, giống như một nhân vật trong bộ điện ảnh nào đó.

Nhưng làm Hạ Viễn Khải không nghĩ đến chính là, rõ ràng chỉ là một câu nói chuyện phiếm bình thường, ánh mắt Hạ Tu Âm lại trở nên lạnh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play