May thay, phần não bộ Hạ Du không có bị thương tổn, chỉ là miệng vết thương trên trán làm người ta có chút sợ hãi.
"Bị thương ở chỗ này đối với con gái nhất định có ảnh hưởng." Bác sĩ nói.
Hạ Tu Âm cúi đầu nhìn đứa trẻ, có lẽ là bởi vì mất máu, nàng mệt mỏi ngủ trên khuỷu tay cô.
Được ôm vào trong lòng, dường như mặt nàng càng thêm nhỏ, làn da trắng như giấy.
Hạ Tu Âm giật mình cảm thấy, một khi mình hơi không cẩn thận liền sẽ xoa nát nàng mất.
"Cảm ơn, tôi sẽ liên hệ với ngoại khoa chỉnh hình cố vấn."
Đi khám gấp, hơn nữa đứa trẻ thật sự cần theo dõi thêm, Lưu Chí sớm đã đăng kí một chiếc giường.
"Tiểu thư, để tôi ôm cho." Lưu Chí do dự mở miệng.
Vẻ mặt Hạ Tu Âm bình tĩnh, nhưng càng như là đè nén cái gì đó, muốn được giải phóng.
Hạ Tu Âm nhấc mắt lên nhìn ông một cái thật sâu, ngay khi Lưu Chí còn định tiếp tục thuyết phục, cô nói: "Nhẹ một chút nha chú Lưu."
"Ừ" Lưu Chí nâng chân Hạ Du, cẩn thận chuyển đến lồng ngực mình.
Đứa nhỏ này ngoan đến quá phận, chân mày gắt gao nhăn lại khi tiếp xúc với người đàn ông, nhưng không có phát ra thanh âm nào.
"Tiểu thư..."
Sắc mặt Hạ Tu Âm rất khó coi.
"Chú Lưu, chú mang A Du đến phòng bệnh trước đi."
Thấy Lưu Chí miệng ngậm lo lắng, cô miễn cưỡng nâng khóe miệng lên.
"Tôi... sẽ đến nhanh thôi."
Hạ Tu Âm ngồi trên ghế dựa của hành lang bệnh viện, bình phục lại hô hấp.
Bóng dáng cao lớn của Lưu Chí đã không rõ lắm.
Hạ Tu Âm bình tĩnh đứng dậy.
Cô bước vào phòng bệnh viện.
Cô chốt cửa, tự nhốt mình vào bên trong.
Cách gian truyền đến tiếng nôn khan.
Hạ Du ngồi xổm ở một góc nhỏ, nhưng nàng cũng không sợ hãi.
Nàng háo hức đếm số.
"...Chín mươi chín... Chín mươi lăm..."
"Tám... Bảy..."
"Ba... Hai..."
Không đợi nàng phát ra tiếng cuối cùng, một tia ánh mặt trời rọi vào.
Những ngón tay dài trắng chạm vào gương mặt nàng, như vậy mềm mại, như vậy ấm áp.
Hạ Du nghe được giọng nói:
"A Du, tôi đến đón em."
Hạ Du cao hứng cực kỳ, nàng đưa tay mình ra, chủ nhân của giọng nói kia ôm lấy nàng một cách quen thuộc.
"Tỷ tỷ..." Nàng lẩm bẩm.
Hạ Du mở mắt ra, phát hiện tỷ tỷ đang cười khanh khách nhìn nàng.
"A Du, buổi sáng tốt lành."
Hạ Du thấy căn phòng một màu trắng, nghĩ thầm, này đúng là mộng đẹp, tỉnh lại phải nói cho tỷ tỷ nghe một chút.
Hai phút sau Hạ Tu Âm mới phát hiện không đúng lắm, đứa trẻ này vẫn luôn si ngốc nhìn cô, đôi mắt đều không chớp một cái.
Như bình thường, Hạ Du đã sớm xấu hổ đến muốn vùi mặt vào chăn.
Nổi lên ý trêu đùa, cô nắm bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay đưa đến bên miệng, hôn từng cái nhỏ lên đầu ngón tay.
Trong mắt Hạ Du sáng lấp lánh, có chút kinh ngạc, nhiều hơn vẫn là vui mừng.
Nàng xấu hổ cười cười, lại vẫn cứ không ngừng nhìn chằm chằm Hạ Tu Âm.
Tiểu gia hỏa... Còn chưa có tỉnh lại.
Trong mắt Hạ Tu Âm tràn ra ý cười, cô chậm rãi ghé sát vào khuôn mặt nhỏ có một ít huyết sắc.
Hơi thở ấm áp bao quanh làn da non nớt tinh tế, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ mặt Hạ Du chậm rãi đỏ lên.
Đôi mắt nàng ướt sũng, lông mi dài không chớp, chỉ nho nhỏ hít thở.
Một cái hôn mềm nhẹ dừng trên mí mắt Hạ Du.
Hạ Du nhắm mắt lại, vành tai đã đỏ bừng.
Hạ Tu Âm ở bên tai nàng đè giọng nói: "A Du... Rời giường."
Hạ Du như ở trong mộng mới tỉnh.
Nàng xoa xoa mắt, thấy Hạ Tu Âm đang ngồi cạnh giường gọt táo.
Cô gái biểu tình chuyên chú, cổ trắng tinh tế, xương quai xanh tinh xảo, ánh nắng mặt trời dừng bên gương mặt cô, có thể thấy cái bóng nhợt nhạt dưới lông mi.
"Tỷ tỷ..." Nàng còn nghĩ trong mộng cùng cái hôn môi vụn vặt đó, mặt đỏ vùi đầu một nửa vào trong chăn.
"A Du, làm sao vậy?" Tỷ tỷ đối với giấc mộng nàng cũng không có cảm giác, hơi mang hoang mang nhìn về phía nàng.
Hạ Du thẹn thùng lắc đầu.
Nàng trốn trong ổ chăn, trộm nhìn từ khe hở xem ngón tay của mình.
Tỷ tỷ hôn qua.
Nàng chạm hai mắt của mình.
Cũng là tỷ tỷ hôn qua.
Tuy rằng chỉ là trong mộng, nhưng vẫn là rất vui vẻ.
Hạ Tu Âm tiếp tục chầm chậm gọt vỏ trái cây, lực chú ý lại đặt vào khoảng trống trong chăn lặng lẽ nhô lên.
Hạ Du còn ngây ngốc hồi tưởng sự tình vừa mới diễn ra.
Nàng cho rằng đó là mộng.
Đứa trẻ này thật là......
Đuôi mắt Hạ Tu Âm cong một cái, ý cười không rõ ràng, nhưng nội tâm lại rõ ràng.
Hạ Du hơn nửa ngày mới ý thức được mình đang ở bệnh viện, cũng rốt cuộc nhớ tới mình đang bị thương, trên trán còn dán băng gạc.
"Tỷ tỷ... Diệu Diệu đâu?"
Lúc ấy nàng đổ máu, khiến Diệu Diệu sợ hãi rồi.
"Nó á hả..." Hạ Tu Âm động tác dừng một chút, ngay sau đó tiếp tục: "Xấu hổ không dám gặp em."
Hạ Du nghiêm túc nghe.
"Nó hại em vào bệnh viện, khổ sở trong lòng, kêu tôi giúp nó nói xin lỗi với em."
Hạ Tu Âm đem quả táo đặt lên bàn thủy tinh, xoa tay, lấy kẹp cố định lại phần tóc mái trên trán.
"A Du, Diệu Diệu không tới thăm em buồn sao?"
Trên thực tế, trước khi xe cứu thương đến, Sầm Úc đã khóc đến thở hổn hển, muốn Hạ Thư Lan dẫn nàng về nhà.
Nhưng thật ra Hạ Thư Lan có gọi điện thoại tới hỏi thăm, nhưng chưa nói vài câu, con gái nhỏ liền thét chói tai, làm cô nhanh chóng cúp máy.
Hạ Du chớp mắt, chậm rì rì nói: "Diệu Diệu còn nhỏ."
"Bạn nhỏ nhát gan, không sao."
Đứa trẻ này nói không đầu không đuôi, nhưng Hạ Tu Âm cũng hiểu được những gì nàng nói.
Hạ Du nghĩ, thay Sầm Úc giải thích một câu: "Là em không có đứng vững, không cẩn thận té ngã."
Như là vì để tăng sức thuyết phục, nàng cười.
Hạ Tu Âm không hỏi thêm nữa, cô chạm vào trán nàng.
Cô không muốn biết, nếu không trách Sầm Úc, vậy tại sao Hạ Du lại nằm ở góc bàn cạnh giường ngủ.
Không muốn biết, nếu không trách Sầm Úc, vậy tại sao từ đầu đến cuối đùa giỡn lại chỉ có Sầm Úc cười.
Khi đó Hạ Du đang làm gì?
Nhỏ giọng cầu xin sao? Cố gắng đè giọng nói không dám để tỷ tỷ nghe thấy sao?
Bởi vì nàng muốn giấu đồ vật, là thứ tỷ tỷ không thích?
Không bờ bến mà nghĩ, cổ tay áo Hạ Tu Âm bị nhẹ nhàng kéo kéo, cô cúi đầu nhìn lại.
Hạ Du lắp bắp nhìn cô: "Tỷ tỷ... có thấy cái đó không......"
"Hửm?" Hạ Tu Âm ý bảo cô đang nghe.
"... Thứ trong tay em." Nửa câu sau nói cơ hồ là khí âm.
Hạ Tu Âm làm ra vẻ kéo tay Hạ Du xem xét: "Trong tay A Du sao? Không có gì hết."
Tỷ tỷ giống như không biết.
Thật may quá.
Hạ Du lắc đầu, lắp bắp: "Không... Không có gì."
Hạ Tu Âm nghiêng người, giấu đi ý cười.
Trước khi Hạ Du tỉnh lại, một vị chủ nhiệm khoa bỏng đến phòng kiểm tra, Hạ Tu Âm nhờ hắn hỗ trợ nhìn vết thương trên trán.
"Ôi chao, miệng vết thương hơi sâu." Bác sĩ kéo khẩu trang xuống dưới: "Cô bé thật là không cẩn thận."
"Ngài xem... Sau khi lành lại, có cần phẫu thuật chữa trị không?"
Bác sĩ liếc mắt một cái, cười nói: "Đừng khẩn trương... Cô bé tuổi còn nhỏ, một thời gian liền biến mất, nhiều lắm lưu lại vết sẹo nhỏ, thoa ít đồ lên sẽ hết. Lại nói, con gái còn không dễ sao? Cắt cái mái ngang là xong!"
Hạ Du ở trong bệnh viện một tuần, bởi vì vài ngày mới tắm một lần, nên lúc tỷ tỷ ôm nàng nàng liền cảm thấy xấu hổ.
"Tỷ tỷ... về nhà nghỉ ngơi đi." Hạ Du nhìn Hạ Tu Âm đang sửa sang lại giường xếp nói.
Đó là một chiếc giường nhỏ được thuê từ siêu thị tầng dưới, hẹp hẹp, tỷ tỷ ngủ chắc sẽ không thoải mái.
Nàng đau lòng.
Hạ Tu Âm cười như không cười nhìn nàng: "Buổi tối ngủ một mình... A Du sẽ không khóc nhè?"
Hạ Du mặt nóng lên.
Nàng nín thở, không có một tiếng tự tin: "Sẽ không đâu."
Hạ Tu Âm không có làm nàng khó xử.
Cô hơi cúi người, cọ chóp mũi Hạ Du.
"A Du không sợ... Là tôi sợ, tôi muốn ở đây với em. Xin A Du thương xót, đáp ứng tôi, được không?"
Trên mũi Hạ Du là hơi thở tỷ tỷ, nàng chống đỡ không được.
Mơ mơ màng màng "Được" một tiếng mới phản ứng lại.
Nàng đỏ mặt chui vào chăn mỏng, chỉ lộ cái ót, lại đem cái thân nhỏ hướng bên cạnh xê dịch.
Hạ Tu Âm lẳng lặng chờ.
Quả nhiên, thấy tỷ tỷ không phản ứng, Hạ Du lại thẹn thùng xoay người.
Nàng rút tay ra, nắm lấy Hạ Tu Âm, kéo cô đến giường.
"Tỷ tỷ..." Nàng nhỏ giọng, "Tỷ tỷ ngủ với em được không?"
Nàng rất nhỏ, chỉ cần một chỗ nhỏ, mặt khác đều cho tỷ tỷ.
Tuy rằng cái giường này cũng không lớn, nhưng là so với cái giường kia khá hơn nhiều nha.
Hạ Tu Âm cơ hồ khống chế không được biểu tình của mình, cô ứng.
"Được."
Dì Trần xác định địa điểm tới bệnh viện, bà chuẩn bị một cái thùng giữ nhiệt lớn, có đến bốn năm tầng, chứa đầy những món bổ dưỡng.
Hạ Tu Âm cùng nàng còn có chú Lưu ba người đều ăn không hết, nhưng ăn không hết dì Trần sẽ thật thương tâm, vì thế bọn họ đành phải chia bớt cho cô bé phòng kế bên.
Khi Hạ Du xuất viện, cô bé kia vuốt bụng nói, tôi rất luyến tiếc cậu.
"Bảo bảo ngoan của chúng ta cuối cùng đã có thể về nhà." Dì Trần ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hạ Du một cái: "Bình thường còn không cảm thấy, con vừa đi, trong nhà đều vắng vẻ, lòng ta cũng không chịu nổi, làm cái gì cũng không có sức lực."
Hạ Du nghe dì Trần nói nước mắt lưng tròng: "Dì Trần, về sau con nhất định sẽ bồi người nhiều nhiều..."
Hạ Tu Âm nghe xong dở khóc dở cười, xen vào: "Dì Trần bất công, trước kia con đi học cũng chưa nghe được dì nói như vậy với con."
"Kia không giống nhau... Tiểu thư ra ngoài, ta biết con đi học... tiểu thư của chúng ta rất lợi hại nha." Dì Trần nói: "Nhưng bảo bảo nhỏ như vậy, ta nghĩ đến con bé ăn cơm bên ngoài sẽ không ngon liền rất đau lòng."
Hạ Tu Âm nhất thời im lặng.
Cô từ kính chiếu hậu thấy, khóe mắt dì Trần đã đầy nếp nhăn, cười rộ lên nếp nhăn càng rõ.
Đúng lúc, dì Trần lại nói.
"Bảo bảo ngoan, ta đã dọn giường đệm con, trong ngoài thay đổi hết. Drap trải giường và chăn đều là mới, bảo đảm con ngủ cảm thấy rất mềm mại nhẹ nhàng."
Hạ Du khẩn trương phía sau lưng hỏi dì Trần: "Vậy người có thấy thứ gì không?"
Dì Trần không hiểu: "Bảo bảo rớt cái gì sao? Ta quét phòng một lần không thấy gì hết --"
Bà đột nhiên nhớ ra, lúc bà tháo giặt vỏ chăn, tiểu thư đã trở lại một chuyến, lập tức vào phòng Hạ Du cầm đồ ra.
Nhưng không chờ bà nhớ lại tiểu thư lấy cái gì, Hạ Tu Âm vỗ nhẹ bả vai chỉ cho bà: "Dì xem, chúng ta tới rồi."
Biệt thự thiết kế tinh xảo không mất đại khí, dưới ánh mặt trời giống như ngọc xây.
Hạ Tu Âm nắm tay Hạ Du vào cửa, dì Trần đến phòng bếp bận rộn.
Ở trên sô pha ngồi một hồi, đôi mắt đứa nhỏ liền không ngừng hướng vào phòng cho khách ngắm nghía.
Hạ Tu Âm giống như lơ đãng nói: "A Du, tôi muốn lên lầu thay bộ quần áo, đợi lát nữa sẽ xuống."
Hạ Du mắt sáng lên, nỗ lực khắc chế chính mình, hàm súc gật đầu, ngoan ngoãn cùng tỷ tỷ phất tay.
Hạ Tu Âm đi vài bước lên lầu, quay đầu lại, quả nhiên thấy tay chân tiểu gia hỏa nhẹ nhàng chạy về phòng cho khách.
Cô xoay mũi chân lên lầu hai.
Tiến vào thư phòng, Hạ Tu Âm ngồi vào bàn làm việc kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một cái khung gỗ màu quả óc chó.
Lại chỉ thấy....
Chiếc kính được sử dụng để giữ mẫu vật lại là một tờ báo nhàu nát đầy vết máu.
Hạ Tu Âm đem khung ảnh cầm trong tay thưởng thức, nhìn bằng ánh sáng tự nhiên rơi qua tấm rèm.
Nó chỉ là một mảnh giấy được cắt duy nhất hình Hạ Tu Âm.
Không biết có phải bị lâu dài quý trọng đụng vào quá hay không, những từ in tựa hồ có chút không rõ ràng, nhưng nó khác với sự mơ hồ của máu thấm đẫm.
Trong tay Hạ Tu Âm là một quyển từ điển Tân Hoa.
Cô chọn ra một vài từ trong tờ báo mà mình chưa dạy Hạ Du, quả nhiên cô nhìn thấy ngữ âm và lời giải thích của những trang đó với một chút dấu vết tinh tế.
Đứa nhỏ mới biết chữ sẽ từng chữ từng chữ chỉ vào đọc qua, số lần nhiều liền sẽ lưu lại dấu ấn.
Ai... Nha.
Vụn vặt tinh tế sung sướng thấm lấy huyết dịch, chậm rãi hướng về phía trước leo lên, tiến đến trái tim.
"Thình"
"Thịch"
Hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng cô đã vô cùng chán ghét tờ báo này, Hạ Tu Âm đem khung ảnh cùng từ điển khóa vào trong két sắt.
Cuối cùng, sự việc trải qua đã lâu còn có tác dụng khác.
Tâm tình nhẹ nhàng, Hạ Tu Âm thay đổi quần áo ở nhà.
Cô đi đến cửa phòng cho khách, lại thấy đứa nhỏ đưa lưng về phía mình, nỗ lực đưa tay đến tủ đồ vật dưới giường.
Hạ Du rất chuyên chú, chuyên chú đến không có chú ý tỷ tỷ đã đến.
Hạ Tu Âm từng bước một lui về, đứng ở cạnh tường.
Hạ Du mang tâm lý may mắn chui vào chăn mền, dịch chuyển gối đầu, nhưng lại không phát hiện dấu vết tờ báo kia.
Nàng hối hận tự trách, không nên để quên tờ báo lên nệm, kết quả bị Diệu Diệu thấy.
Nàng buồn bã đi xuống giường.
Nàng chuẩn bị rời phòng.
Nàng lơ đãng quay đầu lại, thấy dưới gầm giường có một tờ giấy.
Hạ Du kinh hỉ mở tờ giấy ra lòng bàn tay, tuy rằng có rất nhiều nếp gấp nhưng vẫn sạch sẽ.
Nàng quý trọng dùng đầu ngón tay ở ảnh chụp bên cạnh nhẹ nhàng phác họa, lẩm bẩm: "Tỷ tỷ..."
Lúc bị thương bị máu tươi che khuất hai mắt, Hạ Du không biết tờ báo kia cũng nhiễm vết máu.
Hạ Du vĩnh viễn không biết được tờ báo trong tay nàng không phải đến từ nhiều ngày trước mà nàng giữ gìn bí mật, giống như nàng không có biết được, trên kệ sách, bản tự điển kia cũng bị người ta lặng lẽ thay đổi.
Những hồi ức nàng đã từng tạo ra đó, nó đã bị giam cầm trong hộp tối không thấy ánh mặt trời, trở thành vật để đối phương nghiền ngẫm.
Nàng cũng sẽ không biết....
Giờ phút này, hai người cách xa nhau không quá hai ba mét, tỷ tỷđang tập trung nghe nàng nói thầm, ngón tay câu được câu không mà nhẹ nhàng đánh bên hông.
Nàng sẽ không biết....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT