7.

Khi ta lôi ca ca ra khỏi ngự thư phòng, huynh ấy vẫn còn đang bừng bừng lửa giận.

Giang Hoài Chi trong sách cũng là như vậy, hễ gặp phải chuyện có liên quan đến Giang Lạc Ngư, huynh ấy đều sẽ trở nên hấp tấp nóng nảy.

Ta xuyên đến đây đã hai mươi năm qua, huynh ấy luôn yêu thương, bảo vệ, che chắn cho ta khỏi tất cả gió mưa.

Trong lòng ta, huynh ấy thực sự chính là huynh trưởng của ta, ta không muốn huynh ấy gặp phải bất kỳ chuyện gì.

Giang Hoài Chi hỏi ta: "Bao nhiêu năm qua, Bùi Dịch vẫn không biết gì ư?"

"Muội đã nói rồi mà, đó chỉ là do ham chơi mà thôi..."

"Muốn nghịch tuyết mà còn phải đi xa đến vậy chắc? Ta không hỏi muội liền thực sự tưởng rằng ta hoàn toàn không biết gì sao?" Ta bị Giang Hoài Chi ép hỏi đến mức không nói lên lời.

"Chỉ là muội chỉ thấy, không cần phải nói cho hắn biết mà thôi."

Khi đó ta tưởng rằng Bùi Dịch yêu ta, bởi vậy không muốn nói ra, bây giờ lại biết được sự thật hắn không hề yêu ta, nói cũng chẳng khác nào tự chuốc lấy nhục nhã.

Giang Hoài Chi thở dài: "Vậy vết thương trên cổ muội là chuyện gì?"

"Chỉ là do hoàng thượng nhận nhầm muội thành người khác, mới vô ý làm muội bị thương, ca ca không cần lo lắng."

Theo như cốt truyện trong sách, hiện tại Bùi Dịch đã bắt đầu âm thầm lập mưu lật đổ thế lực trong triều của Giang Hoài Chi. Tuy rằng ta tuy luôn cố gắng duy trì sự cân bằng giữa hai người bọn họ, nhưng ta sợ rằng việc đại ca ra tay với Bùi Dịch hôm nay sẽ phá vỡ thế cục cân bằng này.

"Thật ư?" Giang Hoài Chi nghi ngờ.

"Thật đó."

Giang Hoài Chi lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Nếu như muội không vui, cứ nói với ca ca..."

Lời nói còn chưa dứt, nước mắt ta đã chảy dài trên mặt, ôm chầm lấy huynh ấy:

"Được. Sau này ca ca nhớ đừng hành động bốc đồng như vậy nữa, dù sao huynh cũng là thần tử, hắn là hoàng đế, nếu như thực sự có một ngày nào đó bị trách phạt, tẩu tẩu và mấy đứa nhỏ biết phải làm sao bây giờ?"

"Còn có, hoàng thượng tuy rằng bề ngoài có vẻ mềm mỏng, dễ khống chế, nhưng thực tế lại đa nghi, ghét bị kiểm soát. Trong triều vốn đã kiêng kỵ việc tồn tại một phe phái quá lớn mạnh, nay Tiêu Diễn lại lập được nhiều chiến công hiển hách, cho dù ngày thường huynh khinh thường Tiêu phủ đến đâu, cũng không thể kết thù với bọn họ được..."

Giang Hoài Chi cười nói: "Sao hôm nay muội còn lải nhải hơn cả ta vậy, cứ như sau này huynh muội chúng ta không còn gặp lại nữa vậy."

"Dù sao bây giờ muội cũng đã là hoàng hậu, phải ở trong cung, mọi chuyện đều không tiện, gặp nhau thì ít mà xa cách nhiều. Muội mới dặn dò thêm có hai câu, huynh đã thấy ta phiền phức rồi?" Ta giả vờ tức giận hỏi ngược lại huynh ấy.

"Lời của hoàng hậu nương nương, thần nào dám làm trái?" Giang Hoài Chi trêu chọc nói.



Sau khi tiễn ca ca đi, Bùi Dịch sai người đến truyền lời, nói tối nay sẽ ăn tối cùng ta.

Ban đêm khi Bùi Dịch đến, trong hắn còn mang theo một cái hà bao nhỏ. Ta nhớ cái hà bao này chính là cái Tống Nghiên Vũ từng tặng cho ta.

"Hoàng thượng vì sao lại mang theo túi thêu của Nghiên Vũ đến đây?"

"Nó là chính thứ người đưa trẫm xuống núi năm xưa để lại." Bùi Dịch ném chiếc túi thêu xuống trước mặt ta, "Vì sao phải lừa trẫm?"

Ký ức trong nháy mắt lại ùn ùn kéo về.

Năm đó, sau khi xuống núi, ta tình cờ gặp được Tống Nghiên Vũ đang dẫn binh đi ngang qua, vì vậy liền thuận thế đặt Bùi Dịch bên đường... Cũng khó trách Bùi Dịch lại nhận nhầm người đã cứu hắn.

"Ta đã nói rồi, những lời khi đó chỉ là ta nói dối ca ca để đi nghịch tuyết mà thôi."

Ta không hiểu vì sao Bùi Dịch vẫn cứ khăng khăng cố chấp không chịu buông chuyện này.

"Ca ca ta không cố ý lừa dối hoàng thượng, ta cũng đã nói rồi, nếu hoàng thượng muốn phạt, vậy thì cứ phạt ta là được."

Bùi Dịch rất tức giận, hắn đưa tay siết chặt tay ta:

"Hoàng hậu thực sự coi trẫm là kẻ ngốc sao? Trẫm đã hỏi Nghiên Vũ, hai người đã từng đổi hà bao với nhau, thời điểm vừa hay chính là năm đó."

Cơ thể ta khẽ cứng lại, đúng là năm đó ta và Tống Nghiên Vũ đã đổi hà bao cho nhau.

Trong sách, trước khi gả cho Tiêu Diễn, Tống Nghiên Vũ là đã từng một nữ tướng quân. Theo tình tiết, năm đó nàng ấy sẽ bị rắn độc cắn, vì vậy ta đã lấy lý do trao đổi hà bao để thêm một túi cỏ đuổi rắn vào trong đó.

"Hoàng thượng đã biết thân phận và lai lịch của ta, vậy chắc cũng biết rõ, năm đó ta lên núi chỉ là để cứu Nghiên Vũ, chẳng qua chỉ là tình cờ nên mới gặp được hoàng thượng mà thôi." Ta không hiểu vì sao Bùi Dịch lại cứ chất vấn ta mãi chuyện này.

"Chuyện này nàng trước giờ chưa từng nói với trẫm, đến tận lúc này vẫn không chịu thừa nhận. Rốt cục là tại sao?"

Lực đạo trên cổ tay càng ngày càng mạnh, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cố chấp của Bùi Dịch.

Ta khẽ cười nhạt: "Bởi vì ta cảm thấy không cần thiết, cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nếu như ta nói ra chuyện này, lẽ nào hoàng thượng sẽ hồi tâm chuyển ý sao? Trong lòng ta tự hiểu rõ, đương nhiên sẽ không tiếp tục làm những việc tự nhục nhã bản thân thêm nữa." Ta cố gắng gỡ tay Bùi Dịch ra, nhưng cho dù có cố thế nào cũng phí công vô ích.

"Hoàng hậu, trẫm không có ý đó." Bùi Dịch bất đắc dĩ, "Trẫm chỉ muốn hỏi..."

Bùi Dịch đột nhiên không nói nữa, có lẽ hắn cũng đã hiểu lý do vì sao ta lại không muốn nói ra.

"Bỏ đi, trẫm hiểu rồi." Bùi Dịch buông tay ta ra, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.

Ta xoa xoa cổ tay đã bị hắn nắm đến ửng đỏ, im lặng thu hồi ánh mắt.

"Bữa tối hôm nay do ngự thiện phòng làm sao?" Bùi Dịch mới ăn được một miếng lại lần nữa lên tiếng, phảng phất như không muốn tiếp tục để cho bầu không khí im lặng như vậy.

"Bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay hậu cung nhiều việc, gần đây đồ ăn đều là do ngự thiện phòng làm."

"So với tay nghề của nàng thì còn kém xa." Lời này của Bùi Dịch không rõ là thật lòng hay cố ý lấy lòng.

"Trù nghệ của thần thiếp cũng do học được từ ngự thiện phòng mà ra, ăn vào mùi vị cũng không có gì quá khác biệt."

"Hoàng hậu, nàng đã rất lâu không xưng là 'thần thiếp' trước mặt trẫm nữa rồi." Bùi Dịch buông đũa, nhìn về phía ta.

Bùi Dịch không nói thì ta cũng không nhận ra sự khác thường của bản thân:

"Hôm nay hoàng thượng đến đây là để hỏi tội thần thiếp sao? Nếu người muốn xử trí thần thiếp, cứ tùy ý đặt một tội danh, hà tất phải như vậy?! " Ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "thần thiếp" mà hắn muốn nghe.

"Trẫm chưa từng có muốn xử trí nàng, trẫm chỉ muốn cùng nàng quay lại như lúc trước. Hoàng hậu, hôm đó nàng hỏi trẫm tại sao không hỏi tên thật của nàng, đó là bởi vì lúc trước trẫm cho rằng những điều đó đều không quan trọng. Nhưng chuyện hôm nay lại khiến trẫm muốn biết mọi thứ về nàng."

"Trẫm muốn biết tên họ, sinh nhật, sở thích thực sự của hoàng hậu, còn có cả nơi mà hoàng hậu đã sống trước khi đến đây." Giọng điệu của Bùi Dịch trang trọng nghiêm túc, nhưng trong lòng ta lại không có nửa phần cảm động.

Sự thay đổi của hắn bây giờ là do biết được ơn cứu mạng của ta đối với hắn, hay là... hối hận vì trước đây đã hiểu lầm ta?

Những điều này đều không quan trọng nữa, bởi vì theo những chỉ thị của hệ thống, nhiệm vụ của ta hiện tại chỉ còn lại một tình tiết cuối cùng, sau khi kết thúc mốc thời gian được đề cập trong sách, ta cũng có thể an toàn rời đi.

"Hoàng thượng chỉ cần một vị hoàng hậu thôi, miễn là thân xác thần thiếp vẫn là Giang Lạc Ngư, như vậy là đủ rồi phải không?" Ta cười hỏi.

"Hoàng hậu, trẫm biết lúc trước trẫm tổn thương nàng, trẫm bây giờ chỉ muốn bù đắp lại cho nàng. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải như vậy cả đời sao?"

"Nếu hoàng thượng thấy chán ghét việc phải đối diện với thần thiếp, thần thiếp sẽ chọn ra một vài người nữ tử trong các thế gia..."

"Đủ rồi!" Bùi Dịch cắt ngang lời ta, "Nàng rõ ý trẫm là gì."

Bùi Dịch đứng dậy: "Trẫm biết trong lòng nàng vẫn còn giận, ngay mai trẫm lại đến thăm nàng."

…….

Bùi Dịch vừa rời đi, Hi Vân vội vàng bước vào:

"Nương nương người lại cãi nhau với hoàng thượng ư? Nô tì thấy sắc mặt hoàng thượng khi rời đi không được tốt cho lắm."

"Không cần quan tâm, cứ tiếp tục dùng bữa đi." Vừa nói, ta đưa tay gắp thức ăn vào bát.

Kỳ thực hôm nay khi ca ca nói ra chuyện ta cứu Bùi Dịch xuống núi, cho dù ta đã nói dối để che giấu đi, nhưng Bùi Dịch không hề tin những lời ta nói.

Hắn đã bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ người cứu hắn là ta chứ không phải Tống Nghiên Vũ.

Nhưng hắn không hỏi ta ngay lập tức, mà lại chạy đến hỏi Tống Nghiên Vũ để xác minh.

Trên thực tế, trong lòng Bùi Dịch sớm đã có đáp án, nhưng theo bản năng, hắn không muốn tin rằng những đáp án đó đều liên quan đến ta.

Ta từng tưởng rằng giữa ta và Bùi Dịch có sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng kể từ khi bí mật của chúng ta dần dần lộ ra trước mặt đối phương, ta mới nhận ra rằng, giữa ta và hắn trước nay vốn không tồn tại thứ gọi là lòng tin.

Ta không muốn những ngày tháng sau này của bản thân cứ mãi phải sống trong sự nghi ngờ, giải thích, bởi vậy tình cảm giữa ta và Bùi Dịch cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.

8.

Thông báo nhiệm vụ vẫn chưa được gửi xuống, bên này Bùi dịch lại bắt đầu trăm phương ngàn kế lấy lòng ta.

Bắt đầu từ buổi sáng hôm sau bữa tối đó, Bùi Dịch sai người đưa đến nhật ký của hắn đến cho ta.

Giống như trước đó ta phát hiện ra, bên trong có kẹp những tờ giấy rất đỏ lớn, bên trên ghi đầy sinh thần bát tự của hắn cùng với Tống Nghiên Vũ.

Nhật ký được đặt trong một chiếc hộp gỗ, cung nhân đưa đồ đến nói với ta, ý của Bùi Dịch chính là, ta có toàn quyền xử lý cuốn nhật ký này cùng với những tờ giấy đó.

Bùi Dịch bắt đầu thường xuyên lui tới Phượng Hy cung của ta, thậm chí co với lúc trước còn nhiều hơn.

Hắn cũng không làm gì cả, chỉ muốn ở cùng một chỗ với ta.

Hắn cũng không phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng nữa, mỗi ngày hắn đều sẽ sai cung nhân mang đến đây, một ngày ba bữa cũng đều ăn ở chỗ này.

Hắn vẫn khăng khăng tay nghề của ngự thiện phòng không thể sánh bằng ta, nhưng cũng chưa từng ép ta xuống bếp, chỉ nói ta muốn nấu thì nấu.

Mặc dù ta lơ là việc quản lý hậu cung, hắn cũng không hề tỏ ra bực bội, nghe Hi Vân nói, khi hắn phê duyệt tấu chương ở đây cũng sẽ tiện tay giải quyết luôn mọi việc luôn rồi.

Mùng 5 tháng 10 chính là sinh nhật của thân xác này, những năm trước, Bùi Dịch đều tổ chức cung yến linh đình, nhưng năm nay hắn không làm vậy.

Hắn thậm chí không cho phép ai nhắc đến chuyện này, bởi vì hắn biết, ta không phải Giang Lạc Ngư.

Mỗi ngày khi cùng nhau nói chuyện, hắn đều sẽ chêm vào hỏi thêm về ngày sinh, tên của ta, về tất cả mọi thứ liên quan đến ta.

Thế nhưng mỗi lần như vậy, đáp lại hắn chỉ có sự im lặng, hắn hết lần này đến lần khác bất lực thở dài:

"Hoàng hậu, trẫm chỉ muốn hiểu rõ nàng hơn mà thôi."

Những ngày này Bùi Dịch rất dễ tính, ta nói muốn Hi Vân xuất cung sớm một năm, hắn đồng ý rồi.

Ta nói hy vọng ca ca sau này có thể trở về mảnh đất tổ tiên để lại, an cư lạc nghiệp, hắn cũng đồng ý, sau đó ngay trong ngày lập tức ban cho ca ca một miếng kim bài miễn tử.

Nhưng Bùi Dịch cũng không phải việc gì cũng đồng ý, ví dụ như xuất cung.

Trước đây Bùi Dịch cho phép ta tự do ra vào cung, nhưng kể từ khi ta nói muốn hòa ly, cánh cửa cung không còn được mở ra cho ta lần nào nữa.

Thủ vệ bên ngoài Phượng Hy cung cũng đông hơn trước rất nhiều, thời gian giao ca so với trước kia cũng trở nên nhanh gọn.

Hắn muốn trói buộc ta ở nơi này, muốn dùng cánh cửa cung vây hãm nửa đời sau của ta.

Nhưng Bùi Dịch đã quên, ta muốn rời đi, không chỉ có mình cách đó.

Bùi Dịch biết tháng mười Tiêu Diễn sẽ bị kẻ địch ám sát, vì vậy hắn đã viết một bức thư mật cho Tiêu Diễn trước, thay đổi chiến thuật. Về trận dịch hạch đó, hắn cũng đã thay thế toàn bộ quan lại ở Nghiệp Thành từ sớm, dập tắt dịch hạch ngay từ trong trứng nước.

Nhưng dù cốt truyện có bị Bùi Dịch phá hoại như thế nào, đây vẫn là một cuốn sách, trước khi kết thúc, nam chính nữ chính nhất định phải trải qua một lần "kiếp nạn”.

Ngày hôm đó, ta nhận ra Bùi Dịch không đến Phượng Hy cung dùng bữa, nói là bị việc trong triều níu chân, ta hiếm khi được lúc rảnh rỗi, vì vậy liền đến thượng cung cục.

Ta có thể mượn cớ ở thượng cung cụ xử lý việc hậu cung, ở lại đó tránh Bùi Dịch đến đêm

Nhưng hôm nay, ta đến thượng cung cục là do nhận được lời nhắc từ phía trên.

Hôm nay Tống Nghiên Vũ sẽ bị bắt cóc, đồng thời, kẻ chủ mưu phía sau cũng sẽ phái người bắt cóc ta, nhiệm vụ của ta là phải đảm bảo rằng bản thân sẽ ở cạnh Tống Nghiên Vũ, như mới có thể có cơ hội cứu được nàng.

Quả nhiên, sau khi ta đến Cục Nội vụ, có một cung nữ lạ mặt đã bước tới dâng trà cho ta.

Khi ta chuẩn bị giả vờ đã uống trà, Thôi thượng cung đột nhiên bước đến.

"Ai cho phép ngươi tự ý pha trà cho nương nương, nương nương không quen uống Long Tỉnh, bớt tự cho mình là thông minh đi." Thôi thượng cung quát lớn, cung nữ kia vội vàng quỳ xuống.

"Còn không mau cút đi?" Thôi thượng cung lườm nàng ta một cái, chỉ thấy cung nữ kia lấm lét rời đi.

Ta định gọi lại nàng ta lại, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, chỉ có thể chờ sau khi đối phó với Thôi thượng cung xong lại đi xem.

"Nương nương." Thôi thượng cung cười nói, "Mời uống trà."

Tâm trí ta đều đặt trên người cung nữ kia, chỉ đành thể uống hết chén này đến chén khác, dùng trà để xoa dịu lửa giận trong lòng.

Cho đến khi... ta cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.

Ta đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy Thôi thượng cung đang nhìn ta cười, nụ cười này hoàn toàn không giống vẻ nịnh nọt thường ngày, mà là... nụ cười của thợ săn nhìn con mồi.

Hóa ra là ả ta! Cung nữ mặt lạ kia chỉ là để thu hút sự chú ý của ta, để ta không nghi ngờ gì uống thứ thuốc mê mà ả ta đã chuẩn bị.

Nhưng trong sách vốn không hề đề cập đến nhân vật Thôi thượng cung này…

"Vì..." Ta chưa kịp hỏi hết câu, mí mắt đã không giữ được nữa nhắm nghiền lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play