Tôi là Hàn Tĩnh, sinh ra trong một gia đình nhỏ tại một thị trấn nhỏ phương Bắc.
Thơ ấu của tôi không hề êm đềm, nó luôn là tiếng chửi rủa, cãi nhau của cha mẹ, họ thậm chí còn động tay chân với nhau, đập phá đồ đạc,...cứ vậy cho tới khi không còn gì để đập.
Khi còn nhỏ, tôi luôn sợ hãi mỗi khi họ cãi nhau, nhưng rồi sau nhiều lần như thế, tôi đã không còn cảm giác gì nữa.
Đó là một ngày rất bình thường, mẹ tôi tát bố tôi một cái, ông ấy liền bỏ đi, từ đó về sau không bao giờ quay lại nữa.
Họ ly dị khi tôi sáu tuổi, tôi không cảm thấy buồn vì chuyện đó, tôi chỉ cảm thấy cuộc sống như ác mộng này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Khi nói về quyền nuôi con, bố tôi chỉ nói, “Ai thương con này thì nuôi nó, còn nếu không ai muốn nuôi thì cứ đẩy nó ra đường cho xe cán chết quách đi.”
Kể từ đó tôi sống với mẹ, chúng tôi chuyển đến một căn nhà gỗ hẻo lánh, sống nương tựa lẫn nhau.
Mẹ tôi xin được việc làm nhân viên bán hàng trong siêu thị, mỗi ngày ngoài việc phải đứng bán hàng, còn phải leo thang cao để khuân vác những cái hộp nặng nề, lòng bàn tay mẹ đầy những vết chai.
Tôi học tại ngôi trường tiểu học số 2 của huyện cách nhà một cây số. Hàng ngày đi học hay về nhà tôi cũng chỉ lủi thủi một mình. Khi mẹ không kịp nấu ăn cho tôi, tôi sẽ tự làm nóng thức ăn thừa hoặc mua một túi mì ăn liền ở cửa hàng nhỏ rồi nấu ăn.
Từ nhỏ tôi đã học hành rất nghiêm túc, thành tích học tập cũng rất tốt, luôn đứng đầu trong mỗi kỳ thi. Mỗi lần mẹ nhìn thấy giấy khen của tôi, bà sẽ rất vui vẻ.
Tôi muốn thoát khỏi cuộc sống tồi tệ như vậy càng sớm càng tốt, và học tập là cách duy nhất tôi có thể làm.