Lý Nhàn Trạch mới vừa ngồi trên xe liền bị Từ Lăng Phỉ hạ lệnh trói lại hai tay hai chân, càng là một đường trực tiếp lái về trấn S

Xe ở trên xa lộ cao tốc chạy cả ngày, mới ở bên ngoài một cái kho của vùng ngoại thành dừng lại

Xe mới vừa dừng hẳn, Lý Nhàn Trạch liền bị Từ Lăng Phỉ một cước đạp xuống xe, trên đất lăn vài vòng mới dừng lại

Cô nằm nghiêng trên đất, nhìn cửa kho hàng từ từ mở ra, người bên trong đi ra chính là Chung Ly Dạ. Chung Ly Dạ liếc mắt Lý Nhàn Trạch trên đất một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Lăng Phỉ, cười đến rất có phong độ nói: "Không hổ là Từ phu nhân, nói được là làm được"

"Ít nói nhảm" Từ Lăng Phỉ lạnh lùng nhìn hắn nói: "Người ta mang đến, đem Phong nhi trả ta"

Sau đó, cúi đầu nhìn Lý Nhàn Trạch dưới chân một chút, biểu tình trên mặt rất là bình tĩnh nói: "Sự tình là bản thân ngươi gây ra, chính ngươi phụ trách" Nói xong, một cước đem cô đá đến trước mặt Chung Ly Dạ

Nhìn theo Lý Nhàn Trạch lăn qua, Chung Ly Dạ nhấc chân đạp ở trên mặt cô, cười đến rất là đắc ý nói: "Ha, đấu với ta?" Sau đó giơ tay, lập tức có người đẩy Lý Mộc Phong ra ngoài

Một khắc đó Từ Lăng Phỉ thấy được Mộc Phong, nỗi lòng lo lắng mới coi như hạ xuống, bà ta vội vàng lên trước vài bước, cúi người xuống vuốt mặt con trai, cười đến rất là hòa ái nói: "Phong nhi, chúng ta về nhà"

Lý Nhàn Trạch dưới chân Chung Ly Dạ trơ mắt nhìn Từ Lăng Phỉ mang theo Lý Mộc Phong rời khỏi, nhiệt độ của thân thể đang biến mất, nơi nào đó trong lòng, cô luôn thận trọng xếp lên tường thành từng chút từng chút sụp xuống, cuối cùng ở trong gió tan tành. Cho đến lúc đó, cô mới biết, chính mình nhiều năm qua như vậy giả vờ kiên cường là không đỡ nổi một đòn cỡ nào

Chung Ly Dạ nắm lấy tóc ngắn của Lý Nhàn Trạch đem cô kéo vào kho, theo cửa kho hàng bị đóng rầm một tiếng, Lý Nhàn Trạch triệt để rơi vào vực sâu

Chung Ly Dạ ngồi ở trên ghế sofa, trên khay trà bên cạnh hắn bày một bình Whisky, đã trống rỗng gần một nửa. Chung Ly Dạ lắc ly rượu trong tay, hưởng thụ nhấp một miếng, Lý Nhàn Trạch phía trước hắn hai tay bị cao cao treo lên đồng thời bởi vì thời gian dài không hồi máu mà tím bầm sưng lên. Trên chân của cô cột một khối gạch, cánh tay thừa nhận toàn bộ trọng lực, bị miễn cưỡng lôi kép. Không chỉ như vậy, một nam nhân đang nắm roi từng cái từng cái đánh ở trên người cô, mang ra từng chuỗi từng chuỗi giọt máu. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, thanh âm roi phá không khí cắt ra da thịt ở trong kho hàng tối tăm vang vọng

Chung Ly Dạ phất phất tay, nam nhân kia dừng lại động tác, hơi thở hổn hển, cánh tay đều là tê dại. Nhìn theo dáng dấp chật vật của Lý Nhàn Trạch lúc này, Chung Ly Dạ chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, hắn tiến lên hai bước, níu lấy tóc của cô nói: "Lý Nhàn Trạch, ngươi nói xem ngươi tại sao không biết tự lượng sức mình, nhất định phải cướp nữ nhân với ta?"

Lý Nhàn Trạch bị ép ngẩng đầu lên, Chung Ly Dạ một gương mặt vặn vẹo kiêu ngạo ngay ở trước mặt mình, cô không nhịn được liếc nhìn hắn, sau đó kéo lên khóe miệng, cười đến rất là khinh bỉ nói: "Chung Ly Dạ, không phải ta cướp với ngươi, Tô Tiêu Hi vốn là của ta. Em ấy không yêu ngươi, cho dù ta chết đi, em ấy yêu cũng là ta. Cho nên, ngươi thế nào đều là thua!"

Nụ cười ở trên mặt Chung Ly Dạ đọng lại, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, hắn kéo lấy tóc của cô nói: "Lý Nhàn Trạch, ngươi có biết ngươi là nữ nhân hay không, ngươi dựa vào cái gì yêu thích Tiêu Hi?"

"Nữ nhân thì thế nào? Ai quy định, nữ nhân không thể yêu thích nữ nhân?"

"Được, Lý Nhàn Trạch" Chung Ly Dạ buông ra tay nắm lấy tóc cô, khí lực lớn đến mang xuống vài sợi tóc của cô. Sau đó giơ tay, một cái xé ra áo sơ mi trắng đã sớm bị đánh rách tả tơi của cô, tùy ý đem một tấm vải trong đó nhét vào trong miệng cô, nhìn thèo ánh mắt sợ hãi lại xấu hổ giận dữ của cô, cười lạnh nói: "Ta cho ngươi biết, nữ nhân thì thế nào"

Một bên khác, sau khi Tô Tiêu Hi bị mang về Tô gia, Tô Bá Ngôn liền luôn ở trong phòng bồi nàng. Tô Bá Ngôn nhìn con mắt đỏ bừng của con gái thương tâm nói: "Tiêu Hi a, ngươi xem ba"

Tô Tiêu Hi nghe nói, ngẩng đầu nhìn Tô Bá Ngôn, Tô Bá Ngôn xoa tóc của nàng nói: "Ba đã xem như là người chôn một nữa trong đất rồi, kiếp này hy vọng duy nhất chính là con có thể có một nơi đi về tốt. Ba thừa nhận, khi đó bị Lý Nhàn Trạch tức đến chập mạch rồi, chỉ muốn cho con đừng rơi vào trong tay nha đầu kia, mới buộc con gả cho Chung Ly Dạ. Ta nghĩ như vậy chí ít có thể thu lại lòng của con một chút. Nhưng mà ba sai rồi, ba không ép con, hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất. Tiêu Hi, ba chỉ hy vọng con hạnh phúc, con không muốn gả cho Chung Ly Dạ, chúng ta thì không gả, chính là ba đánh cược toàn bộ Tô gia cũng phải bảo vệ hạnh phúc của con"

Tô Tiêu Hi kích động kéo lấy Tô Bá Ngôn, nước mắt đã vỡ đê rơi xuống, nàng nhìn thấy cha của chính mình, đột nhiên trong lòng có chút hổ thẹn. "Ba, Tiêu Hi biết sai rồi. Tiêu Hi rất xấu hổ, lớn như vậy, còn để người bận tâm với ta"

Tô Bá Ngôn vui mừng vuốt ve tóc Tô Tiêu Hi, nói tiếp: "Chỉ là, Tiêu Hi, con cũng không thể cùng Lý Nhàn Trạch ở cùng nhau. Con bây giờ còn nhỏ, khả năng không thèm để ý. Nhưng tháng ngày không có nhẹ nhõm như con nghĩ như vậy, nước bọt dìm chết người, ba không muốn con luôn sống ở trong miệng lưỡi của người khác. Con hiểu rõ ý tứ của ba không?"

"Ba, con không để ý. Chỉ cần có thể ở cùng với Nhàn Trạch, con sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Người không phải hi vọng con có thể hạnh phúc sao? Vậy người thì tiếp nhận Nhàn Trạch, tiếp nhận Nhàn Trạch yêu ta đi"

"Tiêu Hi, Lý Nhàn Trạch cô ta không có tư cách này"

"Ba làm sao biết chị ấy không có?"

"Tiêu Hi a, con sau này còn có thể gặp phải rất nhiều người. Đến thời điểm đó con thì sẽ biết, cô ấy tại sao không có tư cách. Con sẽ gặp phải một người không có bối cảnh phức tạp như thế, không có quan hệ ác liệt, hắn có thể bảo vệ con, làm bạn với con, mãi đến tận phần cuối của sinh mệnh. Mà những thứ này, Lý Nhàn Trạch tất cả không làm được"

"Ba" Tô Tiêu Hi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Tô Bá Ngôn ngắt lời nói: "Tiêu Hi, không còn sớm, ngủ trước đi, Ba bồi con"

Tô Tiêu Hi bị Tô Bá Ngôn nhìn chăm chú quá chặt chẽ, mà mỗi khi nàng hỏi Lý Nhàn Trạch, cũng chỉ là bị qua loa nói: "Cô ấy về trấn L, sẽ không trở về nữa" Đợi không được tin tức của Lý Nhàn Trạch, nàng mỗi ngày không ăn không uống, cả người gầy gò một vòng

Mà Lý Nhàn Trạch bị Lý gia và Tô gia đồng thời vứt bỏ, ở cái nơi giống như địa ngục kia, bị Chung Ly Dạ chơi đùa sống không bằng chết

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play