"Không biết, trên đường đều thất lạc. Anh Nguyên cậu nói cũng ở chỗ này?" Bạch Khương nhìn quanh khoang hành lý.
"Không! Anh Nguyên không ở đây!" Người chơi này nhếch miệng cười: “Anh Nguyên lợi hại muốn chết, là một hacker siêu cấp trâu bò, chúng tôi một đường đi nhờ máy bay, đều là anh Nguyên dùng hệ thống xâm nhập máy tính làm giả thân phận mua vé cho chúng tôi, thuận lợi vô cùng! Mà chiếc máy bay này thật sự không lấy được vé, anh Nguyên đã tự lấy cho mình một thân phận cắm vào, còn tôi thì làm nhân viên khoang hành lý, cũng lén lút vào.”
Nghe đến đây, Bạch Khương thật đúng là có một chút hâm mộ. Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, cô cảm thấy dựa vào năng lực của mình có thể đi tới bây giờ, cũng tự hào vì mình. Dựa vào núi núi đổ, vẫn phải tự mình cường đại lên mới được.
“Lát nữa chị đừng đi, anh Nguyên đã làm xong vé tàu cao tốc rồi, tôi hỏi xem có thể giúp chị làm một cái hay không.”
Động lòng!
Bạch Khương vẫn lắc đầu: "Tôi đã sắp xếp rồi." Ban đầu cô có hai kế hoạch, một là đến ga tàu cao tốc thử vận khí, nhưng cô cũng biết đã là cửa ải cuối cùng, đường sắt cao tốc khẳng định càng khó tiếp cận hơn tàu, cho nên còn có kế hoạch B, tự mình lái xe đi Nguyệt Thành.
Khi đánh ngất chủ nhân của bộ quần áo làm việc này, cô lấy đi điện thoại di động của đối phương, tra được bản đồ giữa Tinh Thành đến Nguyệt Thành, vui mừng phát hiện giữa hai nơi chỉ cách một con sông!
Chuyện này đơn giản, trong siêu thị của cô có thuyền cứu sinh được cất giữ từ mấy vòng phó bản trước đó! Người chơi tò mò về cô: “Vậy chị đi thế nào?”
“Tôi có biện pháp của mình.”
Thấy cô không muốn nói nhiều, đối phương đành phải nhún nhún vai không hỏi.
Sau khi tán gẫu vài câu, máy bay dừng lại, ngay khi cửa khoang máy bay mở ra, Bạch Khương chạy như bay ra ngoài, một người chơi khác theo sát phía sau, khiến tổ trưởng mở cửa khoang hoảng sợ.
Sau khi sợ hãi thì tức giận: “Hai người tên gì! Ngang nhiên vi phạm quy định...”
Không ai nghe hắn mắng chửi, Bạch Khương đã chạy ra ngoài thật xa.
Sân bay được xưng là biển người đông đúc, sân bay khắp nơi đều là máy bay đáp xuống đất, Bạch Khương sau khi chen chúc ra khỏi sân bay vốn định tiết kiệm tiền xăng nên gọi taxi, kết quả bên ngoài đều là NPC muốn gọi xe, cô bất đắc dĩ từ bỏ, tìm cơ hội lấy xe máy ra tự mình đi tới bến tàu.
Lấy xe máy ra là đúng, trên đường kẹt xe nghiêm trọng, khắp nơi đều là tiếng còi gắt gỏng.
Khi đến bến tàu, Bạch Khương thấy bên này cũng bắt đầu khởi động dòng người, phà, tàu du lịch nhỏ, tàu chở hàng đều đang chở khách. Ngay cả chèo thuyền kayak cũng có, run rẩy lướt trong nước nhỏ bé như bèo.
Mọi người đều đang đi đến nơi an toàn cuối cùng.
Để tìm một nơi không có ai để đặt du thuyền xuống, Bạch Khương đi bộ dọc theo bờ sông một đoạn đường dài, nhưng mỗi đoạn bên bờ sông đều có người, cho dù đưa du thuyền ra cũng sẽ "tắc xe". Đang tìm cơ hội, tin tức xấu nhất truyền đến, sương độc tiến vào Tinh Thành.
Bờ sông trong nháy mắt loạn lên, mọi người không thể chờ đợi mà sử dụng các loại công cụ để xuống nước, hy vọng sẽ dọc theo con sông này đến thành phố an toàn.
Trong một tàu chở hàng trên sông, một người chơi đứng trên boong tàu chờ mong nhìn về phía trước.
Trong ga tàu cao tốc, hai người anh Nguyên vất vả chen chúc đến cổng để bắt đầu kiểm tra vé.
Trên đường cao tốc, Tống Vũ cùng người chơi váy đỏ cưỡi xe đạp điên cuồng đạp đạp.
Sương độc từ xung quanh mà đến, dần dần tụ lại ở Nguyệt thành, Nguyệt thành chính là khu an toàn cuối cùng.
Bên bờ sông, Bạch Khương rốt cuộc tìm được cơ hội buông du thuyền xuống, nhưng cô không lập tức xuất phát, mà cẩn thận học tập cách khống chế trước.
Học mười phút, từ xa lạ đến xa lạ nhưng có một chút nắm bắt, Bạch Khương thở ra một hơi: “Không trâu bắt chó đi cày, đi thôi!”
Chiếc thuyền cứu sinh chạy ra ngoài, cùng với những người dân khác sống sót chảy xuống dòng sông chảy xiết, chạy đến nơi sống sót.
Nếu có một ngày có người nói với Bạch Khương, ở sông lớn cũng sẽ "kẹt xe", cô tuyệt đối sẽ cảm thấy đây là một trò đùa thú vị, nhưng khi mình thật sự gặp phải loại tình huống này, cô cũng chỉ có thể cười khổ.
Kỹ thuật của cô quá tệ! Nếu mặt sông yên tĩnh rộng rãi, cô còn có thể ứng phó với chiếc thuyền cứu sinh này, nhưng vấn đề là trên mặt sông quá ồn ào, kỹ thuật của cô không đủ, không phải đụng phải cái này thì là đụng phải cái kia, hoặc là bị chặn đường nhưng lại không vòng ra được, quay đầu lại bị người khác đụng phải.
Chậm trễ quá nhiều thời gian, đợi đến khi những người khác bỏ lại cô đi xa, mặt sông mới thoáng hơn để cho cô có không gian "phát huy". Nhưng lúc này đã là bốn giờ sau, Bạch Khương nhìn thấy sương độc phía sau.
Kinh hoảng cũng không đến mức, cô ổn định tâm thần mở mã lực.
Hai giờ sau, sương mù độc cách phía sau cô hàng ngàn mét.
Một giờ sau, sương mù độc cách phía sau cô 300 mét.
Lại qua hai mươi phút, sương độc đã ở ngoài năm mươi mét!
Mười phút sau, gió thổi mấy luồng sương độc lên lưng cô, trong nháy mắt ăn mòn quần áo và da mặt.
Bạch Khương cắn răng nhịn đau, từ trong siêu thị lấy quần áo và bìa các tông, nhựa che mình.
Lớp vỏ bọc bị gọt đi, tầng tầng đau đớn tăng lên, tay Bạch Khương đau đến run rẩy, nhưng cô nhịn xuống không cần túi điều trị.
Cũng may Nguyệt Thành ở ngay trước mắt, Bạch Khương cứ như vậy nhẫn nại chạy về đích, cô vọt vào trong lồng phòng hộ màu trắng.
Không nghĩ tới lồng phòng hộ thành thị khổng lồ chính là một vầng sáng thật lớn, một khắc nhào vào, trong đầu Bạch Khương vang lên tiếng phát sóng:
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: thoát khỏi vòng độc và kiếm được điểm 4]