Bạch Khương ở trên xe của người khác, lúc lên xe cũng không được người ta đồng ý, tất nhiên không có khả năng gõ cửa sổ xe để cho người ta dừng lại một chút, để cho cô xuống xe đoàn tụ với đồng đội. Bây giờ chạy trốn quan trọng hơn, chiếc xe nào cũng không quan trọng.

Bên trong xe jeep, cả nhà cũng không biết trên nóc xe có thêm người, con gái nhỏ ngồi ở phía sau khi Bạch Khương nhảy lên xe ngược lại cảm nhận được cái gì, nhưng cô bé cho rằng là xe của người khác đụng phải, thế nào cũng không nghĩ tới có người nhảy lên xe nhà mình.

"Baba, chúng ta đi đâu đây." Con gái lớn hỏi.

Người cha chuyên chú lái xe đồng thời mắt nhìn tám hướng, luôn chú ý tiến triển của sương mù dày đặc. Nghe vậy tranh thủ thời gian trả lời: “Đến nơi không có sương mù độc! Sắp qua cây cầu rồi, tất cả các con ngồi xuống đàng hoàng!”

Sắp qua cầu rồi, Bạch Khương cũng nhìn thấy cây cầu vượt sông kia, phía trên chằng chịt đều là xe cộ, hiển nhiên đã bị chặn lại.

Cô trước tiên quyết định xuống xe, lúc này kẹt xe là chết, cho dù chiếc xe jeep dưới thân này có hung hãn đến đâu, cũng không có khả năng xúc đi tất cả xe đi qua cầu phía trước.

Quả nhiên tốc độ xe chậm rãi giảm xuống, cho đến khi hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Trước khi xe jeep dừng lại, Bạch Khương nhảy xe trước, dáng người cô mạnh mẽ chạy giữa dòng xe cộ, leo trèo, nhảy nhót.

Xe bị chặn không thể di chuyển, nhiều người xuống xe chạy. Giữa xe và xe bị tắc nghẽn kín mít, đầu xe nối với đuôi xe, vì vậy cũng phải leo lên xe, từ nắp trước của chiếc xe này đến nóc xe khác.

Hầu hết mọi người thường không có kinh nghiệm leo trèo này, leo lên một vài lần sẽ trượt. Bạch Khương chạy như đi trên nóc xe, đau đớn ở bụng so với gãy tay gãy chân xem ra không đáng nhắc tới, căn bản không ảnh hưởng đến hành động của cô, rất nhanh cô đã tiến vào cầu, chạy đến vị trí giữa cầu.

Cô nhìn thấy giữa cầu có hai chiếc xe bị lật nghiêng, còn có một chiếc xe tải lớn nghiêng nghiêng dựa vào lan can cầu, hàng hóa lung lay sắp rơi xuống sông.

Trách không được cây cầu này bị kẹt nghiêm trọng như vậy, thì ra là xảy ra tai nạn giao thông.

“Chạy đi!”

“Ai đỡ tôi một chút, chân tôi bị trật!”

“Mẹ ơi! Hu hu ba mẹ!”

Trên cầu có rất nhiều người, mọi người tranh nhau chạy trối chết, hành lý rơi xuống đất.

Bạch Khương cũng không có tinh lực dư thừa đi nhặt vật tư, một lòng một dạ chạy về phía trước.

Chạy đến cuối cầu, Bạch Khương không dừng lại, đường bên này cũng không thông suốt, trong mắt đều là NPC kinh hoảng. Cô vừa chạy vừa tìm chiếc xe đạp có thể sử dụng được...đúng vậy, mục tiêu của cô là xe đạp.

Rốt cuộc, cô nhìn thấy bóng dáng lốp xe trong bồn hoa, một khúc cua gấp gáp, Bạch Khương xông tới kéo lốp xe ra, kéo ra một chiếc xe đạp nửa cũ.

Lốp xe đạp và bàn đạp xích đều tốt, chỉ là đầu xe bị lệch, hai chân cô kẹp lốp trước, hai tay dùng sức vặn mạnh đầu xe, thoáng cái đã bẻ thẳng đầu xe.

Với xe đạp, Bạch Khương chạy nhanh hơn và tiết kiệm sức mạnh thể chất.

Con đường càng ngày càng hẹp càng ngày càng cũ, phòng ốc cũng trở nên thấp bé hơn không ít, cô đoán sau khi qua sông bên này là khu phố cổ?

Cư dân khu phố cổ hiển nhiên cũng nhận được tin tức, khắp nơi đều là người chạy trốn, bên cạnh là một chiếc xe buộc hành lý cao cao, một cây chổi phía trên rơi xuống suýt nữa đập trúng đầu Bạch Khương, cô vội vàng rẽ tránh.

“Làm sao lại có thứ như sương mù độc hại này, chúng ta chạy đi đâu đây!”

“Đến nhà ga, chúng ta đi tàu hỏa!”

“Tôi nghe nói một nhà lão Hồ muốn đi sân bay, nhà bọn họ đã mua được vé máy bay rồi!”

Bạch Khương nghe thấy mấy NPC nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

Đúng vậy, đây là suy nghĩ sai lầm của cô, tại sao cô không nghĩ đi tàu hoặc máy bay? Bây giờ lộn xộn như vậy, có lẽ cô không có giấy tờ, không có tiền tệ địa phương cũng có thể trốn vào?

Nghĩ đến điều này, Bạch Khương quyết định theo người nhà bên cạnh đến ga xe lửa.

Cô không biết đường, gia đình đi xe máy không chậm, cô cố gắng theo kịp.

Nửa giờ sau đến ga xe lửa, lúc này sương độc đã đuổi theo rất gần, không ít người vứt bỏ hành lý để giảm bớt gánh nặng, ngay cả xe đạp cũng không dễ đi lại. Bạch Khương tìm cơ hội thu xe đạp vào siêu thị, trực tiếp chạy nước rút về phía ga xe lửa phía trước.

Trong ga xe lửa cũng người đến người đi, cảm xúc lo âu khủng hoảng không ngừng lên men trong đám người dày đặc, không biết ai là người đầu tiên động thủ, dù sao cửa khẩu cũng bị đẩy ra, người mua vé hay không mua vé đều xông vào trong, Bạch Khương cũng như vậy.

“Chen chúc về phía trước! Chen lên!”

“Anh trai tôi bị ngã! Đừng chen chúc nữa!”

Một số người hoảng sợ hét lên: “Sương mù độc đã vào cổng!”

Đài phát thanh không ngừng kêu gọi mọi người giữ bình tĩnh, nhưng lúc này ai có thể bình tĩnh. Bạch Khương bị đám người bao vây gần sân ga, vô số người giẫm lên chân cô, đau nhức truyền đến, cô đoán chừng đã bị giẫm gãy xương. Nhưng cô không dám dừng lại, dốc toàn lực ổn định thân thể của mình, lúc này ngã xuống sẽ xong đời.

Đúng lúc này, tàu phát ra tiếng còi sắp khởi động, đài phát thanh cũng đang hét lên: “Xin mọi người tránh xa đường ray, nguy hiểm...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play