Liên Kiều giảm bớt cảnh giác.
“Cũng được, của tôi là một bàn tay.”
Liên Kiều lấy bàn tay ra, bàn tay đeo găng tay, anh ta giải thích: “Không đeo nó sẽ chạy mất.”
“Hiểu rồi, con mắt tôi thấy ánh sáng cũng nhảy lung tung. Khi anh chạy trốn, tôi cũng ở gần đó, anh có lẽ cũng đã thấy tôi.”
Bạch Khương lau mặt ướt sũng vì mưa, làm bắn tung tóe nước.
"Đúng, tôi có thấy cô, cô... cô làm thế nào? Sao người đó không đuổi theo cô?" Liên Kiều nghi ngờ.
“Hắn muốn đuổi tôi mà, tôi thỉnh thoảng lại lấy con mắt ra, chứ không anh tưởng anh trốn thoát như thế nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play