Ngay sau đó, một giọng nói không phân biệt tuổi tác hay giới tính, vô cảm vang lên: "Tại sao lại muốn ra ngoài? Tại sao các người đều muốn ra ngoài? Ở đây không tốt sao?"
Nghe thấy những lời ấy, Bạch Khương chững lại. Lúc này, đầu ngón tay cô lại chạm vào một bức tranh mới. Cô bừng tỉnh, nhận ra bức tranh này rất lớn, giống như bức tranh sơn dầu ở sảnh trang viên!
Lần này, cô bước vào một nơi hoàn toàn tối đen, không thể nhìn thấy hay nghe thấy gì. Một nỗi nguy hiểm khó diễn tả bao trùm lên cô, cảm giác như một dòng chảy nguy hiểm vô tận vây quanh, cái lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô run lên.
Bỗng một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt cô, khiến cô nhắm chặt mắt, nước mắt trào ra.
Giọng nói kia lại vang lên: "Vì sao các người đều muốn rời khỏi nơi này? Nơi này rất đẹp, là lúc mọi chuyện xấu xa chưa xảy ra. Chỉ sống ở đây mới hạnh phúc. Vì sao, các người đều muốn rời đi? Nơi này... thật sự rất tốt mà."
Bạch Khương chịu đựng sự tra tấn của ánh sáng mạnh, không mở mắt ra, chỉ đáp lại câu hỏi: "Vì tôi có nơi thật sự muốn đến, tôi không thể ở lại đây."
"Vậy còn bọn họ thì sao? Họ đã chết rồi, rời khỏi tôi thì chỉ có thể tan biến vào hư vô. Tại sao lại luôn phụ tâm huyết của tôi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play