Sự thật rõ ràng như vậy, Cốc Hinh tất nhiên cũng nhìn ra, nếu không cô ấy đã không nôn nhiều đến vậy, dù sao khi chưa khôi phục trí nhớ, cô ấy đã từng đặt không ít đồ ăn ngoài, còn ăn rất ngon lành.
Dù nói rằng thức ăn trong phó bản linh dị không bình thường đã là điều người chơi đều biết, nhưng mắt không thấy tâm không phiền, vẫn có thể tự an ủi mình rằng ăn chút giun, chuột hay gián cũng không sao, coi như bổ sung protein!
Bây giờ nguyên liệu từ cơ thể con người bày ra rõ ràng ngay trước mắt, ngay cả tự lừa dối mình cũng không thể, cô nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa, nhưng hình ảnh những cơ thể người bị treo vẫn cứ hiện lên trong đầu, khiến cô cảm thấy cổ họng thắt lại, chỉ có thể cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn.
"Nhịn một chút đi, chúng ta chỉ có thể trốn ở đây thôi." Bạch Khương kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Cốc Hinh, đưa cho cô ấy hai viên ô mai: "Ngậm tạm đi."
"Ô mai không rẻ đâu." Cốc Hinh cảm ơn cô, nói lần sau sẽ mời cô uống trà sữa.
"Không rẻ nhưng cũng để người ăn, không ăn sẽ chẳng có giá trị gì." Bạch Khương cũng ngậm một viên, vị chua làm giảm bớt sự khó chịu, cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm có.
Cô nhớ lại cách mình rời khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, không khỏi hỏi Cốc Hinh: "Chị Cốc Hinh, chị ra ngoài bằng cách nào?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play